Chia tay với vùng đồi núi thơ mộng và trữ tình, chiếc xe chở đoàn khách du lịch chầm chậm lăn bánh trong tâm trạng còn đầy luyến tiếc. Nhìn từng người khách, Mẫn Nghi thấy rõ gương mặt, đôi mắt người nào cũng ánh lên niềm vui và sung sướng sau chuyến du lịch của mình. Dường như ai cũng đã rũ bỏ hết tất cả những âu lo phiền muộn, bởi vì trong đôi măt họ, Mẫn Nghi chỉ còn thấy những ánh mắt long lanh sáng, ánh mắt thỏa mãn vui cười. Là một hướng dẫn viên du lịch như Mẫn Nghi, điều làm cho nàng vui thích nhất là được đem tất cả những kiến thức của mình phục vụ mọi người. Và điều làm cho nàng hài lòng nhất là sau mỗi chuyến dẫn đoàn về, nàng bắt gặp những gương mặt và ánh mắt thỏa mãn của từng người khách.
Chiếc xe vẫn nhẹ nhàng êm ái lướt nhanh trên đường. Từng hàng thông và những thảm cỏ xanh mượt lần lượt bị bỏ lại phía sau và dường như chúng cũng cố vươn bàn tay bé nhỏ của mình để vẫy chào mọi người. Một lần nữa, Mẫn Nghi lại lướt nhìn qua từng người khách, nàng đóan rằng ai cũng mong sớm về nhà và nhất định họ sẽ kể lại cho người thân nghe về chuyến du lịch kỳ thú của mình một cách hả hê. Hơn cả họ, nàng mong cho xe chạy nhanh hơn để được mau tới nhà. Lòng nàng cảm thấy vô cùng rộn rã khi nghĩ tới lúc được gặp anh.