Yến Nguyệt cầm kết quả trên tay mà cô không tin vào mắt mình nữa rồi,cô đã có thai rồi,em bé được 3 tuần tuổi..
Bây giờ cô phải đến công ty tìm anh ấy mới được,hai người đã có con với nhau rồi …
Yến Nguyệt nhân lúc giờ nghỉ trưa mà đi khám thai,bởi vì cô sợ bản thân bị bệnh gì đó cho nên mới không dám nói cho anh ấy biết..
Khi mà đẩy cửa vào thì Yến Chi không thấy người đâu, nhưng mà có giày cao gót của nữ ở văn phòng..
Tự nhiên ở trong tim của cô nó bất chợt nhói đau lên từng hồi..Cô sợ bản thân mình phải chứng kiến những thứ không nên phải nhìn thấy.
Yến Nguyệt đi chầm chậm rồi tiến vào phòng ngủ,vừa bước vào thì thấy có hai người nằm ở trên giường …Đúng là tình cũ không rủ cũng tới mà,cái ngày này cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi …
Ở dưới đất còn có bao cao su nữa chứ,quần áo đầy dưới đất.Hai người họ thì ôm lấy nhau mà không mặt quần áo.
Ngô Quỳnh lúc này liền mở mắt ra rồi lấy quần áo mặc vào,cô ta cứ ngang nhiên mà mặc đồ trước mặt của cô không hề giữ ý tứ gì cả.
“” A.. …đây là thư ký của Vũ Hạo mà,sao cô lại vào đây."
" Ngô Quỳnh…" _ cô hét lên rồi tát cô ta một cái…
" Chát.."
" Mày dám đánh tao."
" Có cái gì mà không dám chứ,sao cô dám ngủ với chồng của tôi hả.."
" Anh ấy nói còn yêu tôi thì chúng tôi tự nguyện ngủ với nhau mà thôi,từ nãy giờ ân ái với nhau cho nên anh ấy đã mệt rồi …"
" Vũ Hạo sợ cô nói nhiều,tra hỏi anh ấy cho nên mới nhân cơ hội cô rời khỏi công ty mà ân ái với tôi đấy. Cô có thấy Vũ Hạo tâm lý không hả …"…
" Cô đúng là một con tiểu tam chính hiệu mà …"
" Quá khen rồi, nhưng mà tao quen anh ấy trước mà …Vậy cho nên mày mới là tiểu tam xen vào cuộc sống của người khác. "…
““Mày nên rời khỏi anh ấy đi,Vũ Hạo bây giờ đã là của tao rồi …””
" Không, tôi không rời khỏi đó. Anh ấy đã là chồng của tôi rồi,và mãi mãi cũng sẽ như vậy mà thôi.""…
" Mày. …mày được lắm,nếu đã như vậy thì đừng trách tao độc ác.."
" Lý Yến Nguyệt,mày nên coi chừng cái mạng của mày đấy,sau này có ra đường thì nhớ nhìn trước ngó sau chứ nếu không ngày nào cũng là ngày giỗ của mình…"’
Cô ta đẩy Yến Nguyệt té xuống đất,lúc này Triệu Đức đi vào đỡ Yến Nguyệt đứng dậy.Cả cái phòng này nó vô cùng hỗn độn khiến cho ai nấy cũng phải ngượng ngùng.
" Yến Nguyệt cô không sao chứ.."
" Tôi không sao đâu. "
" Ngô Quỳnh ai cho coi vào đây.."
" Là Vũ Hạo chứ còn ai nữa,anh ấy đang nằm ở trên giường đó. "
" Triệu Đức tôi về trước đây, buổi chiều tôi xin nghỉ…" nói xong Yến Nguyệt liền đứng dậy rồi rời khỏi công ty …
Mệt mỏi quá đi,Yến Nguyệt trở về nhà thì liền leo lên giường nằm. Nước mắt lại rơi xuống,mọi thứ đã sụp đổ hết rồi …
Cả một buổi chiều cô không có tinh thần gì cả,tâm trí nó cứ ở đâu á chứ không phải ở nhà.
Lúc này Yến Nguyệt đang ra vườn ngồi thì gặp được Đàm Kiệt,ông ấy được Vũ Hạo thả ra ngoài rồi nhưng mà chỉ đi quanh đây mà thôi.
" Cô có chuyện gì buồn à. "
" Ừm,có một chút …"
" Chuyện lớn không "
" Cũng không lớn lắm đâu …"
" Sau này có cơ hội thì bác đến thăm mẹ của Đàm Dự đi,bà ấy thật sự rất đáng thương.."
" Ừm,tôi biết.Cảm ơn cô …"
" Hồi học đại học tôi có đến bệnh viện thăm bà ấy, nhưng mà hiện tại thì không biết ra sao.Và tôi cũng không có nghe cậu ấy nhắc đến nữa.."
" Bà ấy thành ra như thế này là do tôi,đời này tôi có lỗi với bà ấy.."
"Là đàn ông thì nên chịu trách nhiệm với những gì mà mình đã làm. "
" Ừ …"
" Tôi thấy Vũ Hạo rất tốt với cô …"
" Ừm."’
Cô sợ một ngày nào đó thì bản thân của cô sẽ giống như Chu Di Linh,cô sợ bản thân mình sẽ phát điên.Bởi vì bây giờ Vũ Hạo không những chỉ có 1 mình cô mà còn có Ngô Quỳnh nữa..
" Trời cũng sắp tối rồi,cô mau đi vào trong nhà đi."
" Ông vào trong trước đi, tôi muốn ở đây một chút. "
Đàm Kiệt cũng chỉ gật đầu rồi đi vào bên trong,Yến Nguyệt ngồi ở xích đu một lát.Cô đưa mặt dựa lên dây xích đu rồi đưa qua lại để giết thời gian..