Người Tình Oan Gia

Người Tình Oan Gia - Chương 34: Tình Nhân Đấu Đá




Tưởng Quang Long không lên



tiếng, nhàn nhạt đi ra cửa chính cầu



thang, đi tới chiếc Rolls-Royce…



Đông Anh cũng ngồi vào xe,



nhìn về phía Tưởng Quang Long



nhắc nhở: “Tối hôm nay xảy ra nhiều



chuyện như vậy, Diệu Hiền tiều thư



vẫn im lặng, cũng không đi bệnh viện



thăm Hà tiểu thư, không biết… Có thể…”



Tưởng Quang Long im lặng



không lên tiếng, nói: “Về khách sạn.”



Trong không gian u ám, tràn vào.



từng luồng gió biển man mát.



Cửa hơi mở ra, bóng đèn chiếu vào!



Tưởng Quang Long đứng ở cạnh



cửa phòng Tổng Giám đốc, nghỉ ngờ



nhìn, anh biết cô luôn không thích



bóng tối, mặc kệ đi đâu, cô đều mở



sáng rực, anh một mình đi vào phòng



khách, nhẹ cởi xuống cúc áo âu



phục, gọi nhỏ: “Diệu Hiền.”



Một tờ giấy thỏa thuận từ trên



cầu thang xoắn ốc, nhẹ nhàng rơi



xuống, rơi tới bên chân của Tưởng



Quang Long.



Tưởng Quang Long cúi đầu,



xuyên qua ánh sáng màu xanh lam



trong phòng khách, ngưng mắt nhìn



tờ giấy thỏa thuận này, im lặng



không lên tiếng.



Diệu Hiển mặc váy dây màu



xanh dương thanh nhã, mái tóc xoăn



hấp dẫn, móng tay sơn màu xanh



sáng bóng, nhẹ đỡ tay vịn cầu thang



xoắn ốc, từng bước từng bước đi



xuống…



Bàn tay nhẹ nhàng trượt lên



thanh sắt bóng loáng, giống như



vuốt ve bả vai cường tráng của



người đàn ông.



Tưởng Quang Long nghe tiếng



váy kéo lê, liền ngầng đầu lên nhìn



Diệu Hiền im lặng đi xuống, tao nhã



Xinh đẹp đứng ở trước mặt của mình,



trên mặt lộ ra nụ cười, hai mắt lại hơi



lạnh lùng.



Tưởng Quang Long nhìn ánh mắt cô.



Xuyên qua ánh sáng màu xanh



Ê nhạt, Diệu Hiền nhìn khuôn mặt kiên



“nghị của Tưởng Quang Long, hai mắt



thâm thúy ẩn, sống mũi cao thẳng,



thật sự rất hấp dẫn, lúc cười, khóe



miệng khẽ cong, vô cùng hấp dẫn,



cô lưu luyến nhìn mặt của anh, nhìn



thật lâu thật lâu, rốt cuộc tao nhã



đưa ra ngón tay ngọc thon dài tới



trước người của anh, cúi đầu khẽ mở



cúc áo âu phục cho anh, cởi ra cúc



thứ nhất…



Tưởng Quang Long cúi đầu, nhìn



ngón thon dài của cô đã cởi đến cúc



áo thứ hai, anh lại ngẩng đầu nhìn



cô.



“Em làm sao vậy?” Rốt cuộc



Tưởng Quang Long nhìn cô, không



hiểu hỏi.



Diệu Hiền sâu kín nhìn anh, lặng



lẽ thật lâu, nhẹ nhàng nói: “Anh còn



nhớ rõ ba năm trước, chúng ta đã



gặp nhau ra sao không?”



Tưởng Quang Long hơi rũ mắt



suy nghĩ một chút, liền im lặng gật



đầu.



Diệu Hiền hơi lộ ra dịu dàng, có



chút không tin nhìn anh cười nói:



“Thật… nhớ sao?”



“Tại sao năm đó muốn viết giấy



thỏa thuận?” Tưởng Quang Long



chậm rãi hỏi.



“Bởi vì khi đó em cũng đã biết



anh chính là chồng chưa cưới mà



cha em chỉ định.



Em biết anh sẽ



không yêu thích em.



Em chỉ có thề



dùng cách đó giữ anh lại…” Diệu



Hiền lại dán vào Tưởng Quang Long,



sâu kín nói.



Hai mắt Tưởng Quang Long lóe



lên một cái, nhẹ đầy ra thân thể của



cô, dừng lại động tác nhìn cô.



Diệu Hiền ngẩng đầu lên nhìn về



phía Tưởng Quang Long, dịu dàng



cười nói: “Thế nào? Điều bí mật này



cất giấu trong lòng em đã năm năm



rồi.



Tối nay nói cho anh biết, không



thể được sao?”



Tưởng Quang Long vẫn chăm



chú nhìn cô.



Đôi tay của Diệu Hiền ôm cổ của



anh, rất lưu luyến nhìn khuôn mặt mê



người của anh, sâu kín nói: “Em biết,



Hà Tuệ Trinh vừa kết hôn, trái tim của



anh trĩu nặng.”



Ánh mắt Tưởng Quang Long hơi



lóe lên.



“Cha em nói với em muốn tìm



cho em một người chồng hứa hôn,



em thà bán tất cả đồ trang sức, đi du



lịch vòng quanh thế giới, dựa vào



năng lực của mình mà kiếm sống,



cũng không chấp nhận bị sắp xếp



như thế.” Diệu Hiền bước nhẹ đôi



chân, cùng anh nhẹ nhàng khiêu vũ,



sâu kín nói tiếp: “Nhưng trong



khoảnh khắc em nhìn thấy anh, trái



tim của em đập mạnh, cho đến khi lại



gặp anh ở trong quán bar, em đã



biết, cuộc đời của em đã bị vây hãm



vào trong thế giới của anh…”



Tưởng Quang Long nhẹ nắm eo



nhỏ của cô, nhìn người vợ chưa cưới



phách lối, kiêu ngạo chưa bao giờ dễ



dàng bộc lộ tâm sự, tối nay lại xúc



động như thế, anh vẫn trầm mặc,



càng suy tư nhìn đôi mắt quyến rũ



động lòng người trong bóng tối…



“Nhưng hôm đó lúc em thấy anh



mắng Ngọc Lan chết không có gì



đáng tiếc, em cảm giác mình đã quá



hèn mọn.” Diệu Hiền nhìn về phía



Tưởng Quang Long thật lòng nói:



“Giống như trong thế giới của anh,



tất cả phụ nữ chúng tôi cũng nên



chết đi, chỉ có cô ấy xứng đáng còn sống.”



“Diệu Hiền.” Tưởng Quang Long gọi cô.



Diệu Hiền đột nhiên mỉm cười,



cúi xuống, mặt tựa vào trước lồng



ngực của anh, cố nén nổi lòng chua



xót nói: “Đều là lỗi của em, em không



nghĩ tới, anh yêu một người, yêu quá



sâu sắc, yêu quá cố chấp.



Rõ ràng



không chạm vào cô ấy, vẫn muốn



đến gần cô ấy… Vì cô ấy dốc hết suy



nghĩ, vì cô ấy bỏ ra tất cả tình yêu



trong cuộc đời anh, để lại cho em



Vĩnh viễn chỉ là bóng lưng lạnh lùng…



Thậm chí quen biết anh nhiều năm,



anh vẫn không hôn em lần nào…”



Nét mặt Tưởng Quang Long



căng thẳng, ôm khẽ cô.



“Em nên vui mừng vì tình cảm



của anh hay đau lòng vì tình cảm của



anh?” Diệu Hiền đau lòng nói: “Tối



nay em nhìn thấy anh, em thật sự lo



lắng cho anh, giống như một giây kế



tiếp, anh sẽ nhảy xuống biển theo cô



ấy! Em thật sự không hiểu, một



người như anh, tại sao để cho một



tình yêu phát triển như vậy? Mỗi tối



về, cô ấy nằm ở bên cạnh một người



đàn ông khác, anh làm sao chịu được?”



“Diệu Hiền.” Tưởng Quang Long



lại bất đắc dĩ nhìn cô.



“Anh đừng nói nữa, em sẽ



không nghe.” nói rồi, cô bỏ lên lầu,



trong lòng một mảnh oán hận.



“Cảm ơn cô hôm đó đã cứu tôi.”



Hà Tuệ Trinh khẽ khàng nói.



“Không có gì, đó là chuyện nên



làm.” Lại Ngọc Lan nhẹ nhàng đáp,



thâm ý nhìn cô ta trên giường bệnh.



“Rất mong cô, hôm đó nghe



thấy chuyện gì, cũng nên quên hết



đi, tôi sẽ thật lòng hậu tạ.” Tuệ Trinh



đầy ần ý nói ra lời này.



“Tôi không phải là loại người



kiếm lợi trên chuyện không vui của



người khác.” Lan đáp, “Tiểu thư hãy



yên tâm.”



“Được, cảm ơn cô.” Hà Tuệ



Trinh yên tâm thở hắt ra.



Cánh cửa phòng bệnh mở ra,



Tưởng Quang Long bước vào, nhìn



hai người phụ nữ ở cạnh nhau, trong



lòng có chút cảm xúc rối rắm.



“Trinh, đã đến giờ tiêm thuốc.”



anh ta tránh ánh mắt của Ngọc Lan,



tiến tới nói với Hà Tuệ Trinh.



Lại Ngọc



Lan nhìn hai người họ một phen, sau



đó thức thời lui về sau một bước,



“Cảm ơn Hà Tuệ Trinh tiểu thư đã



nghĩ đến tôi, bây giờ có lẽ tôi xin



phép.”



“Được, cô về đi.“ Hà Tuệ Trinh



vừa nói xong, bác sĩ đã bước vào,



Ngọc Lan bước ra vừa hay sượt qua



người bác sĩ đeo khẩu trang kín mít,



làm cánh tay vị bác sĩ kia khẽ động,



khay thuốc men trên tay cũng có



chút chếnh choáng.



“Xin lỗi.” cô tế nhị nói, khẽ nhìn



bình thuốc trên khay bị đổ ra ngoài



một chút, chất lỏng không màu sóng



_ sánh chảy trên mặt khay sắt, tỏa ra



mùi hương hăng hắc.



Vị bác sĩ đột



nhiên hốt hoảng nhìn bình thuốc bị



đổ ra, trên trán cũng chảy ra mồ hôi,



bộ dạng lấm lét vừa hay bị cô quan



Sát thấy.



“Không có gì.” nói rồi ông ta đi



Vào phòng của Hà Tuệ Trinh.



Lại Ngọc Lan cảm thấy vị bác sĩ



này có chút kì lạ, nghĩ đến chai thuốc



trong suốt lúc nãy, mùi hương hăng



hắc đó, đột nhiên có chút nghỉ ngờ,



quay trở ngược lại phòng bệnh của



Hà Tuệ Trinh, vừa hay đúng lúc tên



bác sĩ đã ở bên giường của cô ta,



đang tiêm thuốc vào kim tiêm trên



tay.



“Khoan đã…” cô lên tiếng dõng



dạc, ba người trong phòng đều



hướng cô nhìn chằm chằm.



Nhất là



tên bác sĩ thấy biểu cảm trên mặt cô



liền vô cùng chột dạ, cứng ngắc thân



hình.



“Chuyện gì vậy?” Tưởng Quang



Long nhìn cô nghỉ hoặc.



“Bác sĩ, ông đang định tiêm cho



Hà tiểu thư loại thuốc gì vậy?” cô lên



tiếng, từng chữ như xoáy sâu và



không khí căng thẳng.



Tên bác sĩ lập tức hốt hoảng,



“Cô, cô nói gì? Đây đương nhiên là



thuốc an thần của Hà tiểu thư.”



“Thật không?” Ngọc Lan nhàn



nhạt nhếch mép, khứu giác của cô



chưa bao giờ sai được.



Tưởng Quang Long lập tức khẩn



trương đứng bật dậy, hướng về phía



tên bác sĩ kia nói, “Đây là thuốc gì?”



Hà Tuệ Trinh cũng căng thằng



nhìn tên bác sĩ giấu mặt kia.



Hắn ta thấy tình thế đã không



ổn, nhớ lại lời dặn dò, lập tức co giò



chạy mất, ra đến cửa còn đẩy Ngọc



Lan một cái, làm cô loạng choạng



một phen.



“Đó là thuốc độc, mau bắt hắn



lại.” cô la to.



Mấy tên vệ sĩ đứng gần



đó thấy tên khả nghi kia vọt ra khỏi



phòng, liền gấp rút chạy theo, rút



súng đe dọa.



Tên bác sĩ giả kia chạy



thục mạng trong hành lang, cảm



thấy sắp bị vệ sĩ tóm cổ tới nơi liền



ấn đại một thang máy đề chui vào,



vừa hay chạm mặt một cô gái trong



đó, hắn ngay lập tức ấn nút đóng



cửa thang máy lại, sau đó giả vờ bình



thường.



Diệu Hiền đầu tiên là hoảng



hốt nhìn hắn, sau đó nghe thấy tiếng



đặc cảnh rầm rập ngoài cửa, liền



nhận ra tình thế, trong lòng lo lắng



không biết chuyện đã thành hay chưa.



“Tên ngu này.” cô ta khẽ chửi thầm.



Một lát sau, đặc cảnh vây kín



thang máy ở tầng trệt, chỉ chờ tên



bác sĩ giả mạo kia xuất hiện là tóm



ngay, không ngờ rằng thang máy



vừa mở ra, đi ra từ bên trong là một



cô gái.



“Diệu Hiền tiểu thư…“ đặc cảnh



kêu lên, bên trong thang máy không



còn ai.



“Hắn, hắn ta là ai vậy?” cô hốt



hoảng kêu lên, nước mắt lưng tròng,



“Các người làm ăn kiểu gì vậy? Sao



lại để một tên côn đồ như thế xuất



hiện trong bệnh viện, hắn ta dám kề



dao vào cồ tôi để uy hiếp.



Còn làm gì



nữa vậy, đi bắt hắn đi, hắn đã xuống



ở tầng hai rồi.”



“Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi đuổi



theo hắn đến đây thì bị mất dấu, hắn



ta là kẻ vừa cố ý hạ độc Hà tiều thư.”



“Vậy cô ấy có sao không?” Diệu



Hiền sốt sắng.



“Không, may có Lại tiểu thư và



Tưởng tổng ở đó đã ngăn cản kịp



thời.” tên vệ sĩ cau mày, “Chúng tôi



lập tức đi bắt hắn ngay, mong tiểu



thư chú ý an toàn.”



Nói rồi, đám đặc cảnh đều chạy



đi lũ lượt, Diệu Hiên nắm lại hai bàn



tay đầy mồ hôi, “Lại Ngọc Lan, cô đã



phá hỏng chuyện hay hai lần rồi, cô



sẽ không yên với tôi đâu.”



Tưởng Quang Long không lên




tiếng, nhàn nhạt đi ra cửa chính cầu



thang, đi tới chiếc Rolls-Royce…



Đông Anh cũng ngồi vào xe,



nhìn về phía Tưởng Quang Long



nhắc nhở: “Tối hôm nay xảy ra nhiều



chuyện như vậy, Diệu Hiền tiều thư



vẫn im lặng, cũng không đi bệnh viện



thăm Hà tiểu thư, không biết… Có thể…”



Tưởng Quang Long im lặng



không lên tiếng, nói: “Về khách sạn.”



Trong không gian u ám, tràn vào.



từng luồng gió biển man mát.



Cửa hơi mở ra, bóng đèn chiếu vào!



Tưởng Quang Long đứng ở cạnh



cửa phòng Tổng Giám đốc, nghỉ ngờ



nhìn, anh biết cô luôn không thích



bóng tối, mặc kệ đi đâu, cô đều mở



sáng rực, anh một mình đi vào phòng



khách, nhẹ cởi xuống cúc áo âu



phục, gọi nhỏ: “Diệu Hiền.”



Một tờ giấy thỏa thuận từ trên



cầu thang xoắn ốc, nhẹ nhàng rơi



xuống, rơi tới bên chân của Tưởng



Quang Long.



Tưởng Quang Long cúi đầu,



xuyên qua ánh sáng màu xanh lam



trong phòng khách, ngưng mắt nhìn



tờ giấy thỏa thuận này, im lặng



không lên tiếng.



Diệu Hiển mặc váy dây màu



xanh dương thanh nhã, mái tóc xoăn



hấp dẫn, móng tay sơn màu xanh



sáng bóng, nhẹ đỡ tay vịn cầu thang



xoắn ốc, từng bước từng bước đi



xuống…



Bàn tay nhẹ nhàng trượt lên



thanh sắt bóng loáng, giống như



vuốt ve bả vai cường tráng của



người đàn ông.



Tưởng Quang Long nghe tiếng



váy kéo lê, liền ngầng đầu lên nhìn



Diệu Hiền im lặng đi xuống, tao nhã



Xinh đẹp đứng ở trước mặt của mình,



trên mặt lộ ra nụ cười, hai mắt lại hơi



lạnh lùng.



Tưởng Quang Long nhìn ánh mắt cô.



Xuyên qua ánh sáng màu xanh



Ê nhạt, Diệu Hiền nhìn khuôn mặt kiên



“nghị của Tưởng Quang Long, hai mắt



thâm thúy ẩn, sống mũi cao thẳng,



thật sự rất hấp dẫn, lúc cười, khóe



miệng khẽ cong, vô cùng hấp dẫn,



cô lưu luyến nhìn mặt của anh, nhìn



thật lâu thật lâu, rốt cuộc tao nhã



đưa ra ngón tay ngọc thon dài tới



trước người của anh, cúi đầu khẽ mở



cúc áo âu phục cho anh, cởi ra cúc



thứ nhất…



Tưởng Quang Long cúi đầu, nhìn



ngón thon dài của cô đã cởi đến cúc



áo thứ hai, anh lại ngẩng đầu nhìn



cô.



“Em làm sao vậy?” Rốt cuộc



Tưởng Quang Long nhìn cô, không



hiểu hỏi.



Diệu Hiền sâu kín nhìn anh, lặng



lẽ thật lâu, nhẹ nhàng nói: “Anh còn



nhớ rõ ba năm trước, chúng ta đã



gặp nhau ra sao không?”



Tưởng Quang Long hơi rũ mắt



suy nghĩ một chút, liền im lặng gật



đầu.



Diệu Hiền hơi lộ ra dịu dàng, có



chút không tin nhìn anh cười nói:



“Thật… nhớ sao?”



“Tại sao năm đó muốn viết giấy



thỏa thuận?” Tưởng Quang Long



chậm rãi hỏi.



“Bởi vì khi đó em cũng đã biết



anh chính là chồng chưa cưới mà



cha em chỉ định.



Em biết anh sẽ



không yêu thích em.



Em chỉ có thề



dùng cách đó giữ anh lại…” Diệu



Hiền lại dán vào Tưởng Quang Long,



sâu kín nói.



Hai mắt Tưởng Quang Long lóe



lên một cái, nhẹ đầy ra thân thể của



cô, dừng lại động tác nhìn cô.



Diệu Hiền ngẩng đầu lên nhìn về



phía Tưởng Quang Long, dịu dàng



cười nói: “Thế nào? Điều bí mật này



cất giấu trong lòng em đã năm năm



rồi.



Tối nay nói cho anh biết, không



thể được sao?”



Tưởng Quang Long vẫn chăm



chú nhìn cô.



Đôi tay của Diệu Hiền ôm cổ của



anh, rất lưu luyến nhìn khuôn mặt mê



người của anh, sâu kín nói: “Em biết,




Hà Tuệ Trinh vừa kết hôn, trái tim của



anh trĩu nặng.”



Ánh mắt Tưởng Quang Long hơi



lóe lên.



“Cha em nói với em muốn tìm



cho em một người chồng hứa hôn,



em thà bán tất cả đồ trang sức, đi du



lịch vòng quanh thế giới, dựa vào



năng lực của mình mà kiếm sống,



cũng không chấp nhận bị sắp xếp



như thế.” Diệu Hiền bước nhẹ đôi



chân, cùng anh nhẹ nhàng khiêu vũ,



sâu kín nói tiếp: “Nhưng trong



khoảnh khắc em nhìn thấy anh, trái



tim của em đập mạnh, cho đến khi lại



gặp anh ở trong quán bar, em đã



biết, cuộc đời của em đã bị vây hãm



vào trong thế giới của anh…”



Tưởng Quang Long nhẹ nắm eo



nhỏ của cô, nhìn người vợ chưa cưới



phách lối, kiêu ngạo chưa bao giờ dễ



dàng bộc lộ tâm sự, tối nay lại xúc



động như thế, anh vẫn trầm mặc,



càng suy tư nhìn đôi mắt quyến rũ



động lòng người trong bóng tối…



“Nhưng hôm đó lúc em thấy anh



mắng Ngọc Lan chết không có gì



đáng tiếc, em cảm giác mình đã quá



hèn mọn.” Diệu Hiền nhìn về phía



Tưởng Quang Long thật lòng nói:



“Giống như trong thế giới của anh,



tất cả phụ nữ chúng tôi cũng nên



chết đi, chỉ có cô ấy xứng đáng còn sống.”



“Diệu Hiền.” Tưởng Quang Long gọi cô.



Diệu Hiền đột nhiên mỉm cười,



cúi xuống, mặt tựa vào trước lồng



ngực của anh, cố nén nổi lòng chua



xót nói: “Đều là lỗi của em, em không



nghĩ tới, anh yêu một người, yêu quá



sâu sắc, yêu quá cố chấp.



Rõ ràng



không chạm vào cô ấy, vẫn muốn



đến gần cô ấy… Vì cô ấy dốc hết suy



nghĩ, vì cô ấy bỏ ra tất cả tình yêu



trong cuộc đời anh, để lại cho em



Vĩnh viễn chỉ là bóng lưng lạnh lùng…



Thậm chí quen biết anh nhiều năm,



anh vẫn không hôn em lần nào…”



Nét mặt Tưởng Quang Long



căng thẳng, ôm khẽ cô.



“Em nên vui mừng vì tình cảm



của anh hay đau lòng vì tình cảm của



anh?” Diệu Hiền đau lòng nói: “Tối



nay em nhìn thấy anh, em thật sự lo



lắng cho anh, giống như một giây kế



tiếp, anh sẽ nhảy xuống biển theo cô



ấy! Em thật sự không hiểu, một



người như anh, tại sao để cho một



tình yêu phát triển như vậy? Mỗi tối



về, cô ấy nằm ở bên cạnh một người



đàn ông khác, anh làm sao chịu được?”



“Diệu Hiền.” Tưởng Quang Long



lại bất đắc dĩ nhìn cô.



“Anh đừng nói nữa, em sẽ



không nghe.” nói rồi, cô bỏ lên lầu,



trong lòng một mảnh oán hận.



“Cảm ơn cô hôm đó đã cứu tôi.”



Hà Tuệ Trinh khẽ khàng nói.



“Không có gì, đó là chuyện nên



làm.” Lại Ngọc Lan nhẹ nhàng đáp,



thâm ý nhìn cô ta trên giường bệnh.



“Rất mong cô, hôm đó nghe



thấy chuyện gì, cũng nên quên hết



đi, tôi sẽ thật lòng hậu tạ.” Tuệ Trinh



đầy ần ý nói ra lời này.



“Tôi không phải là loại người



kiếm lợi trên chuyện không vui của



người khác.” Lan đáp, “Tiểu thư hãy



yên tâm.”



“Được, cảm ơn cô.” Hà Tuệ



Trinh yên tâm thở hắt ra.



Cánh cửa phòng bệnh mở ra,



Tưởng Quang Long bước vào, nhìn



hai người phụ nữ ở cạnh nhau, trong



lòng có chút cảm xúc rối rắm.



“Trinh, đã đến giờ tiêm thuốc.”



anh ta tránh ánh mắt của Ngọc Lan,



tiến tới nói với Hà Tuệ Trinh.



Lại Ngọc



Lan nhìn hai người họ một phen, sau



đó thức thời lui về sau một bước,



“Cảm ơn Hà Tuệ Trinh tiểu thư đã



nghĩ đến tôi, bây giờ có lẽ tôi xin



phép.”



“Được, cô về đi.“ Hà Tuệ Trinh



vừa nói xong, bác sĩ đã bước vào,



Ngọc Lan bước ra vừa hay sượt qua



người bác sĩ đeo khẩu trang kín mít,



làm cánh tay vị bác sĩ kia khẽ động,



khay thuốc men trên tay cũng có



chút chếnh choáng.



“Xin lỗi.” cô tế nhị nói, khẽ nhìn



bình thuốc trên khay bị đổ ra ngoài



một chút, chất lỏng không màu sóng



_ sánh chảy trên mặt khay sắt, tỏa ra



mùi hương hăng hắc.



Vị bác sĩ đột



nhiên hốt hoảng nhìn bình thuốc bị



đổ ra, trên trán cũng chảy ra mồ hôi,



bộ dạng lấm lét vừa hay bị cô quan



Sát thấy.



“Không có gì.” nói rồi ông ta đi



Vào phòng của Hà Tuệ Trinh.



Lại Ngọc Lan cảm thấy vị bác sĩ



này có chút kì lạ, nghĩ đến chai thuốc



trong suốt lúc nãy, mùi hương hăng



hắc đó, đột nhiên có chút nghỉ ngờ,



quay trở ngược lại phòng bệnh của



Hà Tuệ Trinh, vừa hay đúng lúc tên



bác sĩ đã ở bên giường của cô ta,



đang tiêm thuốc vào kim tiêm trên



tay.



“Khoan đã…” cô lên tiếng dõng



dạc, ba người trong phòng đều



hướng cô nhìn chằm chằm.



Nhất là



tên bác sĩ thấy biểu cảm trên mặt cô



liền vô cùng chột dạ, cứng ngắc thân



hình.



“Chuyện gì vậy?” Tưởng Quang



Long nhìn cô nghỉ hoặc.



“Bác sĩ, ông đang định tiêm cho



Hà tiểu thư loại thuốc gì vậy?” cô lên



tiếng, từng chữ như xoáy sâu và



không khí căng thẳng.



Tên bác sĩ lập tức hốt hoảng,



“Cô, cô nói gì? Đây đương nhiên là



thuốc an thần của Hà tiểu thư.”



“Thật không?” Ngọc Lan nhàn



nhạt nhếch mép, khứu giác của cô



chưa bao giờ sai được.



Tưởng Quang Long lập tức khẩn



trương đứng bật dậy, hướng về phía



tên bác sĩ kia nói, “Đây là thuốc gì?”



Hà Tuệ Trinh cũng căng thằng



nhìn tên bác sĩ giấu mặt kia.



Hắn ta thấy tình thế đã không



ổn, nhớ lại lời dặn dò, lập tức co giò



chạy mất, ra đến cửa còn đẩy Ngọc



Lan một cái, làm cô loạng choạng



một phen.



“Đó là thuốc độc, mau bắt hắn



lại.” cô la to.



Mấy tên vệ sĩ đứng gần



đó thấy tên khả nghi kia vọt ra khỏi



phòng, liền gấp rút chạy theo, rút



súng đe dọa.



Tên bác sĩ giả kia chạy



thục mạng trong hành lang, cảm



thấy sắp bị vệ sĩ tóm cổ tới nơi liền



ấn đại một thang máy đề chui vào,



vừa hay chạm mặt một cô gái trong



đó, hắn ngay lập tức ấn nút đóng



cửa thang máy lại, sau đó giả vờ bình



thường.



Diệu Hiền đầu tiên là hoảng



hốt nhìn hắn, sau đó nghe thấy tiếng



đặc cảnh rầm rập ngoài cửa, liền



nhận ra tình thế, trong lòng lo lắng



không biết chuyện đã thành hay chưa.



“Tên ngu này.” cô ta khẽ chửi thầm.



Một lát sau, đặc cảnh vây kín



thang máy ở tầng trệt, chỉ chờ tên



bác sĩ giả mạo kia xuất hiện là tóm



ngay, không ngờ rằng thang máy



vừa mở ra, đi ra từ bên trong là một



cô gái.



“Diệu Hiền tiểu thư…“ đặc cảnh



kêu lên, bên trong thang máy không



còn ai.



“Hắn, hắn ta là ai vậy?” cô hốt



hoảng kêu lên, nước mắt lưng tròng,



“Các người làm ăn kiểu gì vậy? Sao



lại để một tên côn đồ như thế xuất



hiện trong bệnh viện, hắn ta dám kề



dao vào cồ tôi để uy hiếp.



Còn làm gì



nữa vậy, đi bắt hắn đi, hắn đã xuống



ở tầng hai rồi.”



“Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi đuổi



theo hắn đến đây thì bị mất dấu, hắn



ta là kẻ vừa cố ý hạ độc Hà tiều thư.”



“Vậy cô ấy có sao không?” Diệu



Hiền sốt sắng.



“Không, may có Lại tiểu thư và



Tưởng tổng ở đó đã ngăn cản kịp



thời.” tên vệ sĩ cau mày, “Chúng tôi



lập tức đi bắt hắn ngay, mong tiểu



thư chú ý an toàn.”



Nói rồi, đám đặc cảnh đều chạy



đi lũ lượt, Diệu Hiên nắm lại hai bàn



tay đầy mồ hôi, “Lại Ngọc Lan, cô đã



phá hỏng chuyện hay hai lần rồi, cô



sẽ không yên với tôi đâu.”