Người Tình Sống Mãi Tuổi Hai Mươi Tám

Chương 1: "Minh đúng không?"




"Đôi khi tình đầu cũng có thể là tình cuối".

Tình đầu là gì ấy nhỉ? Tình đầu không phải mối tình đầu tiên. Mà tình đầu giống như đoá hoa hồng giữa biển hoa dại. Là khi trái tim lần đầu lệch nhịp, biết nói lời yêu. Nó thôi thúc, lôi cuốn, làm thổn thức cả chốn bình yên tận đáy lòng. Nó khiến ta khao khát được yêu dẫu chỉ là thứ tình cảm non nớt của lũ trẻ. Ngày đó, tuổi trẻ thúc giục ta tiến lên và khám phá điều mới mẻ. Khi trải nghiệm đủ, cũng là lúc bản thân nhận ra cuộc sống tàn nhẫn đến nhường nào.

"Quả chanh non không chua thì chát, mối tình đầu không nát thì tan."

Tình đầu có thể đẹp, có thể khó phai, có thể hằn sâu trong tâm trí. Cũng bởi vậy nên khi tình đầu tan vỡ thì trái tim con người ta cũng bị xé vụn.

Có những người đã xoá nhòa niềm đau và tiến lên phía trước vì chúng ta còn quá trẻ để xem tất cả là quá khứ. Nhưng ngược lại cũng có những người lại day dứt khôn nguôi, hằn lại sâu trong tim một vết cắt không lành.

Có lẽ bởi vậy mà có một số người luôn giữ trong mình một tín ngưỡng đẹp nhất. Sâu đậm tới mức ảo tưởng. Trái tim chìm đắm trong sự tự biên để rồi một người, một đời.

Khó nói lắm. Bằng một phương thức nào đó, những thứ ảo tưởng sâu đậm kia bám lấy con người ta cả một kiếp người. Có người biết rõ sự tồn tại của thứ tâm tình ấy. Có người lại chẳng biết đến. Cũng có người biết đến nhưng lại vờ như không. Lấp liếm, che giấu như tội ác để rồi khi bị phanh phui, không thể nhận được khoang hồng.

Cảm giác khi gặp lại mối tình đầu sau ngần ấy năm là loại tâm tình gì nhỉ? Khi tâm hồn vặn vẹo cố chấp giằng xé việc kí ức đã bị xoá nhòa. Liệu trái tim ta rồi có lần nữa rung động?

Bất khả giải đáp.

Chỉ là khi bước giữa phố đông, thay vì lướt qua nhau như bao người xa lạ khác thì cả hai lại bị cuốn hút bởi chính sự lạ lẫm. Không có một lời chào suông nào. Tồn đọng trong lòng sự khó xử, một chút ray rứt, một chút hiếu kì và cả một chút tiếc nuối.

Trong tâm trí ấy vậy mà lại ngây dại nảy lên dòng suy nghĩ "Không gặp nhau cũng tốt, nhưng gặp lại cũng không tệ."

- Ừm... Không tệ.

- Hả...? Cái gì "không tệ"?

Mất không ít thời gian cho những dòng suy nghĩ ấy, không nhiều, nhưng đã đủ để bỏ bê mọi sự xung quanh. Có lẽ phải kể lại từ khoảng hai tiếng trước.

Hôm nay là chủ nhật. Nắng sáng không quá ấm, thứ ấn tượng tồn đọng ngày sang thu là cái tiết trời se se lạnh. Chắc vì đón được gió.

Trong ngôi nhà vừa vặn, không quá lớn so với những căn xung quanh, nhưng cũng không tính là nhỏ giữa nơi thành đô chen chúc, là một cuộc sống khá đủ đầy. Trên ban công, một cô gái đang vươn vai. Đoán chừng cô nàng cao khoảng m7, mái tóc xoăn dài rũ qua mi mắt, hai hàng mi còn sụp xuống vì chưa tỉnh ngủ hẳn. Nhìn kĩ một chút thì gương mặt này cũng quá thanh tú rồi, ngũ quan thực sự rất hài hoà.

Cô là Trần Cẩm Tú, một nhân viên văn phòng bình thường, lương đủ sống, ít khi dư giả nhưng cũng chưa từng thiếu hụt. Năm nay nữa có lẽ đã sang tuổi hai mươi tám nếu tính tuổi ngoài. Vì xét cho cùng cũng chưa đến sinh nhật cô.

Tuy xa gia đình nhưng cuộc sống với cô không hẳn khó khăn, ngược lại còn rất thoải mái. Chỉ là thỉnh thoảng có chút cô đơn, bạn bè ở tuổi này đều đã có gia đình nên việc gặp mặt cũng không phải là chuyện cứ muốn là được. Có lẽ cô đã độc thân đủ lâu để cảm thấy ngán ngẫm chuyện yêu đương hoặc giống như một số người mang danh nghĩa cô đơn để che giấu trong tim một sự hiện diện không thể thay thế.

Gác lại.

Cô lấy trong tủ quần áo ra một cái váy trắng, trông hoạ tiết có vẻ đơn giản, nhưng vừa thích hợp để mặc đi đây đó. Sau khi chắc chắn là đã chốt cửa cẩn thận thì cô mới rời đi.

Cô dừng bước ở chỗ đèn xanh đèn đỏ gần tiệm bánh, chỉ đang chờ tín hiệu để sang đường. Vốn vậy nhưng ánh nhìn của cô đã ngã nghiêng về một người đàn ông phía đối diện.

Là một gương mặt khá quen mắt nhưng kì thực cô nhớ mãi cũng chẳng ra. Trông anh ta không quá cao, có vẻ hơi thấp hơn so với cô. Đâu chắc cũng trạc tuổi. Khoác lên mình là một cái sơ mi đen trơn, phẳng phiu, có lẽ là vừa mới ủi. Có một điểm chung ở cả hai là gương mặt họ đều đẹp đẽ đến lạ. Anh ta đưa mắt khẽ chớp khiến cô không thể rời mắt. Lôi cuốn thêm dòng suy nghĩ "Ui, đàn ông gì mà lông mi dài thế?"

Đèn tín hiệu chuyển từ đỏ sang xanh, cô bước vội qua đường, cố đảo mắt sang hướng khác cho bớt kì quặc. Phía bên kia cũng sảy bước. Lúc thoáng ngang qua nhau cô có vô tình nghe được mùi cam thoang thoảng.

Tâm trí cô bỗng chốc loé lên một dòng suy nghĩ. Theo phản xạ có điều kiện cô xoay lại nắm chặt lấy người đàn ông kia rồi hỏi:

- Minh đúng không?

- Hả?