Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
“Nhưng dù sao cũng rất khó để chứng minh được điều này.” Anh ta nói: “Tốt nhất là tìm được Cung Tam Nhi, một người làm việc và người còn lại gánh vác.”
Khương Dao im lặng.
Tìm ở đâu đây? Chỉ có thể đặt hy vọng lên phía cảnh sát.
“Cô đừng lo lắng quá.”
Làm sao mà không lo lắng chứ, đó là bố tôi đấy.
“Chuyện này kể ra thì lớn hay nhỏ đều có thể, bình thường trước đây chỉ bị phạt tiền là xong, nhưng gần đây bên trên làm gắt gao lắm, khả năng sẽ lấy việc này để làm gương nên cũng rất khó nói.”
Khương Dao càng thấy đau lòng hơn. Cô chỉ hy vọng bây giờ bố biết thân biết phận ở trong đó, đừng có gây chuyện là được.
Khương Dao và luật sư nói chuyện xong cũng đã mười hai giờ, cô ngồi đó ngây ngốc một hồi mới đi tắm.
Đèn trong phòng ngủ chính vẫn sáng.
Cô bước nhẹ đến cửa phòng, đang định gõ cửa thì thấy nó chưa được đóng chặt, Khương Dao nhìn qua khe cửa.
Ngô Huệ đang ngồi bên mép giường, xung quanh là bốn, năm chiếc túi. Bà cầm tiền trong tay lẩm nhẩm đếm từng tờ: “Mười một, mười hai, mười ba… Hai lăm, hai sáu, hai bảy… “
Trong tay bà là tờ 10 tệ và 20 tệ, bên cạnh cũng như vậy, được gom lại thành từng cọc một xếp chồng lên nhau.---Đọc FULL tại Truyện Full---
Khương Hồng và Ngô Huệ mở một quán đồ ăn nhanh chiên giòn ở cổng trường cấp 2, mở cửa từ 11 giờ trưa đến 11 giờ đêm, quán đã mở được nhiều năm và kinh doanh rất khấm khá.
Ngô Huệ dành một phần số tiền kiếm được gửi vào ngân hàng, phần còn lại thì xếp lại cất ở nhà. Bà đã từng trải qua cuộc sống khốn khó, cho nên trong nhà luôn có tiền thì mới yên tâm.
Thực ra Khương Dao biết trong nhà có một ít tiền mặt, không chỉ vì quán ăn cần tiền lẻ mà còn vì là sở thích của Ngô Huệ, nhưng cô không biết lại nhiều thế này.
Cộng cả bốn, năm cái túi này thì cũng được mấy trăm ngàn.
Hình như bây giờ bà đem hết tiền mặt trong nhà ra tính.
Trên mỗi tờ tiền đều có mùi dầu chiên cùng hơi ấm trên tay của Ngô Huệ, chúng đều rất cũ và có vết bẩn, còn cả mồ hôi của bố mẹ cô trong mấy năm nay.
Khương Dao nhẹ nhàng đóng cửa lại, chớp mắt lấy lại bình tĩnh xong mới gõ cửa.
“Vào đi.”
Khương Dao đi vào, hỏi khẽ: “Mẹ đang làm gì vậy?”
“Đang đếm lại tiền.” Bà thở dài: “Không phải cần thuê luật sư với nộp phạt sao? Tiền trong sổ tiết kiệm đều theo kỳ hạn, có một ít tiền không lấy được nên mẹ đếm lại trong nhà còn bao nhiêu. “
Khương Dao buộc lại túi tiền đang mở: “Mẹ quên con kiếm được mười triệu sao? Bây giờ con gái của mẹ có nhiều tiền rồi, mẹ không cần lo chuyện này, con biết làm thế nào mà.”
“Không phải con mới lấy được một triệu thôi sao?” Ngô Huệ tháo kính lão xuống, lẳng lặng nhìn cô: “Con vừa mua nhà vừa thuê văn phòng, còn phải thuê nhân viên, mua xe, việc nào cũng cần đến tiền…”
“Mẹ.” Khương Dao buộc lại tất cả túi trên giường: “Mẹ đừng lo lắng, chuyện của bố không cần nhiều tiền như vậy đâu.”
“Có thật không?”
“Thật ạ.”
Ngô Huệ là người thành thật, sống được nửa đời người rồi, dù không gặp phải chuyện này bà vẫn rất kính sợ với cơ quan nhà nước, luôn cảm thấy vướng vào đó thì đều là chuyện lớn, vì vậy cũng dễ hoảng.
“Vậy thì bố con sẽ ở trong đó bao lâu?”
“Có thể là nửa tháng.” Khương Dao vỗ tay của Ngô Huệ: “Dù sao cũng không lâu đâu. Ngày mai con với luật sư sẽ đi gặp bố, gặp rồi mới biết rõ được.”
“Mẹ con mình cùng đi.”
Khương Dao sững lại: “Vâng ạ.”
Ngô Huệ biết ngày mai có thể gặp được Khương Hồng nên bà cũng vơi bớt đi lo âu.
Khương Dao đang định khuyên bà đi ngủ sớm thì Ngô Huệ đã nhanh chóng cất tiền vào tủ, nói với cô: “Dao Dao cũng mau ngủ đi, ngày mai dậy sớm đi gặp bố con.”
Khương Dao nhìn đôi mắt đỏ hoe và mệt mỏi của bà, trong lòng càng đau xót hơn.
Từ khi cô bắt đầu có ký ức, mẹ luôn lạnh nhạt với bố, hay mắng mỏ bố đủ điều, hồi học cấp hai Ngô Huệ còn bảo với cô rằng: “Từ lúc gả cho bố con, mẹ chưa có được một ngày hạnh phúc” – Điều này đã khắc sâu trong lòng Khương Dao, không thể nào quên.---Đọc FULL tại Truyện Full---
Họ kết hôn vì cuộc sống và vì cô, họ đã gắng gượng duy trì cuộc hôn nhân này. Lúc nhỏ, Khương Dao đã thấy cảnh họ cãi nhau, rồi khi lớn hơn nữa, cô lại là người đứng giữa, ngăn những mâu thuẫn xảy ra giữa hai người.
Cô không hiểu được tình cảm của bố mẹ mình.
Lúc cãi nhau có thể sẵn sàng làm tổn thương đối phương. Bất cứ câu nào cũng thốt được, đánh ở mọi chỗ, nhưng khi xảy ra chuyện thì lại khóc lóc, lo lắng, sợ mất đi đối phương.
Tất nhiên, Khương Dao tin rằng bố mẹ cô yêu nhau nhưng tình cảm như vậy quá mệt mỏi. Cô thấy buồn cho họ.
Khương Dao chờ Ngô Huệ ngủ say mới về phòng, cô nghĩ ngợi rồi gửi tin nhắn cho Đông Phù: “Tuần sau tôi xin nghỉ hai ngày được không?”
Cô chợt nhận ra bấy giờ là một giờ sáng sau khi tin nhắn được gửi đi.
Thôi, ngày mai gọi nói luôn vậy.
Nhưng vừa đặt điện thoại xuống thì có cuộc gọi đến của Đông Phù.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Một số việc riêng thôi.” Khương Dao dừng lại: “Tôi sẽ bù thời gian nghỉ cuối tuần này vào cuối tuần sau, anh thấy vậy được không?”
“Dĩ nhiên là không.”
Khương Dao cụp mắt: “Vâng, xin lỗi, tôi…”
“Cô không cần bù lại.” Giọng của Đông Phù vẫn luôn dịu dàng: “Khi nào xong việc cô báo cho tôi đến đón cô là được rồi.”
Khóe mắt cô cay xè, khẽ “ừm” một tiếng.
Đông Phù nhìn người đàn ông đang đứng thẳng trước mặt mình, hỏi: “Cô định giải quyết như thế nào? Hay có cần tôi giúp gì không?”
“Không cần đâu, cảm ơn anh.” Khương Dao khịt mũi: “Tôi đã tìm được luật sư, cảnh sát cũng đang tìm người, sự việc chắc sẽ sớm được giải quyết thôi.”
“Vậy được rồi.” Đông Phù không hỏi thêm nữa, trước khi cúp máy thì bỗng nói: “Cô hãy thử cầu nguyện với Thần, ngài sẽ phù hộ cô.”
“Cảm ơn anh.”
Cúp điện thoại xong, Khương Dao ngây ngốc nằm trên giường, không biết chìm vào giấc ngủ từ khi nào.
Ngày hôm sau, mọi việc tiến triển không được thuận lợi cho lắm.
Khương Dao gặp được Khương Hồng, ông ấy không biết về việc giao dịch hàng hóa nhiễm dịch, nhưng chuyện là người đại diện hợp pháp của cửa hàng nước muối thì biết rất rõ.
Cung Tam Nhi có lý lịch đen nên không thể là người đại diện, ông ta nói với Khương Hồng rằng đây chỉ là trên danh nghĩa, không có nguy hiểm, vì vậy ông ta đã xin mượn thẻ căn cước mà Khương Hồng cũng bộp chộp đồng ý.---Đọc FULL tại Truyện Full---
Ngô Huệ tức đến mức chửi bới ngay ở đồn cảnh sát, đến khi bị cảnh sát nhắc nhở thì bà ngồi khóc nức nở.
Những người thế hệ trước không hiểu luật cũng như tầm quan trọng của thẻ căn cước, dù Khương Dao tức giận nhưng vẫn kiềm chế được.
Luật sư kiến nghị Khương Hồng dù có thế nào vẫn phải nói ông không biết, không tham gia chuyện này.
Khương Hồng lại cứng cổ đáp: “Đó không phải là hại anh em của tôi sao! Tôi không làm được!”
Khương Dao vừa buồn vừa bực, giọng điệu nặng nề: “Bố! Bố xem ông ta là anh em, vậy tại sao lúc bỏ trốn ông ta không nghĩ tới anh em?! Bây giờ không phải bố bị anh em lừa nên mới bị nhốt vào đồn cảnh sát sao?!”
“Trong tình huống đó thì làm sao ông ấy báo cho bố được!” Khương Hồng cãi lại: “Ông ấy cũng đâu có ngờ cảnh sát sẽ bắt bố!”
Sau đó, dù luật sư và Khương Dao có thuyết phục như thế nào thì Khương Hồng cũng không muốn đẩy sự việc lên người Cung Tam Nhi.
Điều khiến Khương Dao bực mình hơn là, mẹ của Cung Tam Nhi biết được cửa hàng nước muối hiện tại của con trai bà ta bị buộc phải đóng cửa và bị thu hồi giấy phép kinh doanh. Bà ta đến làm loạn trước mặt Ngô Huệ, ăn vạ, la lối rồi khóc lóc om sòm không cho phép thu hồi và hủy giấy phép kinh doanh cửa hàng.
Ngô Huệ trợn mắt nhìn bà ta: “Bà Cung này, không phải cháu muốn thu hồi giấy phép của Cung Tam Nhi mà là Cục cảnh sát yêu cầu! Bà đứng đây khóc thì có ích lợi gì!”
“Không phải trên đó viết tên của Khương Hồng sao?” Bà Cung ngồi trong quán ăn, một mình chiếm bốn chỗ ngồi, học sinh không dám ngồi gần chỗ bà ta: “Tôi không quan tâm, cô không thể để Khương Hồng hủy giấy phép! Anh ta xảy ra chuyện thì tự đi mà chịu, liên quan gì đến Cung Tam Nhi nhà tôi? Dựa vào đâu mà đòi thu hồi giấy phép của nhà tôi hả?! “
Ngô Huệ tròn mắt, bà không thể tin được lại có người nói chuyện vô lý như vậy, thậm chí bà cũng không biết phản bác lại từ đâu.
Có học sinh muốn vào cửa hàng gọi đồ ăn, bà Cung chống nạng khua lung tung, quát lớn: “Đừng đến đây ăn, đừng đến đây ăn nữa. Chủ quán này là kẻ không có lương tâm, cô ta làm cảnh sát thu hồi cửa hàng của con trai tôi! “
Đám học sinh không hiểu chuyện bị bà lão điên khùng làm cho hoảng sợ, vội vàng kéo nhau chạy ra ngoài, xì xào rồi ghé qua quán khác.
Khương Dao nhìn cửa hàng thiếu nhiều khách hàng hơn ngày thường, thấy vẻ mặt Ngô Huệ tức nghẹn, ánh mắt cô lạnh dần, đi tới chắn trước mặt Ngô Huệ, lạnh lùng hỏi: “Cháu cũng rất muốn hỏi bà, bố cháu làm gì mà phải chịu trách nhiệm? Tại sao lại là bố cháu mà không phải con trai của bà bị bắt vào đồn cảnh sát?!”
“Tại sao lại bắt con trai tôi?!” Mắt bà Cung đục ngầu trợn ngược lên: “Trên giấy phép ghi tên Khương Hồng, xảy ra chuyện thì người đó chịu trách nhiệm, con trai tôi chỉ làm công!”
“Tốt lắm!” Khương Dao tiếp tục cười khẩy: “Nếu con trai bà làm công mà bố cháu xảy ra chuyện, cả giấy phép kinh doanh này cũng là bố cháu đứng tên thì cửa hàng này cũng là của nhà cháu. Nhà cháu là chủ, muốn đóng cửa thì đóng cửa, liên quan gì đến con trai bà? Không lẽ chủ muốn đóng cửa còn phải báo một tiếng với con trai bà chắc?”
“Sao lại là của nhà các người?!” Mắt của bà Cung càng dữ tợn hơn: “Cửa hàng này thuộc về con trai tôi! Các người chỉ là danh nghĩa! Còn muốn cướp cửa hàng của con trai tôi! Tôi nói cho các người …” Bà ta đập nạng xuống thật mạnh như muốn chọc thủng sàn nhà: “Đừng có điêu toa thế! Con trai tôi mở cửa hàng này dễ lắm đấy à? Nếu các người vẫn không biết điều, dù có phải liều cái mạng già này tôi cũng phải sống chết với mấy người!”
Khương Dao giận đến choáng váng… là ai cãi cùn?! Tóm lại có phúc thì con trai bà ta hưởng, còn họa gì thì bố cô phải chịu trách nhiệm?! Đúng là lũ chó má!
Đương lúc cô không biết làm thế nào đấu với một bà già không biết xấu hổ này thì chợt có một chiếc xe dừng lại trước quán ăn.
Khương Dao thấy quen mắt, nhìn kỹ hóa ra là xe của Đông Phù.
Đúng lúc này, Đông Phù mở cửa bước ra khỏi ghế lái.- ---Đọc FULL tại Truyện Full---
Hai người nhìn nhau từ xa, Khương Dao nhanh chóng gác lại chuyện này, chạy tới hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Tiện đường ghé qua.”
“À à.” Cô đang sứt đầu mẻ trán, không có hứng thú với lộ trình của Đông Phù: “Vậy anh cứ tự nhiên.” Dứt câu lập tức quay trở về.
Bà Cung bị mấy câu của Khương Dao chọc giận, thấy cô đi ra thì theo sau, bà ta thấy Đông Phù thì chắc mẩm là ông chủ của cô, hung dữ nói: “Ông chủ này, cậu tuyển kiểu gì mà chọn ngay đứa ăn nói vừa ngang ngược vừa hỗn láo, hết chửi mắng lại đến xô đẩy tôi, người như vậy mà cậu vẫn muốn giữ lại à?! Bố cô ta phạm tội bị bắt vào đồn cảnh sát, cậu có biết không?”
Khương Dao kinh ngạc nhìn bà ta.
Đông Phù vẫn thản nhiên, mỉm cười nhìn bà Cung: “Vâng, cám ơn bà.”
Bà Cung nghẹn họng nhưng chưa từ bỏ ý định, nói tiếp: “Cậu tuyển nhân viên như vậy, sau này công ty sẽ gặp chuyện đấy.”
“Tôi không phải là sếp của cô ấy.” Đông Phù cười: “Ông chủ của cô ấy đang ngồi ở trong xe.”- ---Đọc FULL tại Truyện Full---
HẾT CHƯƠNG 14