Người Tình Thần Bí

Chương 2: Quản gia kì lạ




Khương Dao vừa ngồi xuống, điện thoại đã được kết nối—



“Giám đốc Trần à, anh vẫn khỏe chứ? Phiền anh làm lại một bản thống kê tài sản giúp tôi, tôi chọn tòa nhà thứ 7, số 6-2.”



“Cô chắc chắn chứ?”



“Đúng vậy.”



“Tiền cọc của phòng đó khoảng năm mươi vạn đấy.”



“Được, sáng mai tôi sẽ đến kí hợp đồng.”



“Chúc mừng, chúc mừng cô.”



Cô tiếp tục gọi cho người thứ hai___



“Tôi thuê được phòng làm việc rồi, sáng ngày mai sẽ qua đó kí hợp đồng.”



Sau khi thôi cuộc gọi, Khương Dao không ngừng liên hệ với người quen làm bên thiết kế nội thất, nhanh chóng tìm công ty thiết kế phòng ốc có tiếng, hẹn người ta chiều ngày mai gặp mặt để bàn bạc. Lên kế hoạch chu đáo cho ba ngày sắp tới xong, Khương Dao thành thạo tìm một công ty vận chuyển khá ổn, tự mình đóng gói bức tranh thật cẩn thận. Lúc xong xuôi mọi việc thì đã tới gần mười hai giờ đêm, cô nằm trên giường và mang theo nụ cười thỏa mãn chìm vào giấc ngủ say.



“Cầu trời phù hộ cho con ngày mai mọi sự như ý…”



Một làn gió khẽ thoảng qua cửa sổ, dường như có có một luồng sáng vụt qua.



Một đêm không mộng mị.



Ngày hôm sau, Khương Dao thuận lợi kí hợp đồng phòng làm việc, thanh toán tại chỗ, miễn thuế, chỉ cần làm thủ tục xong là có thể bắt tay vào trang trí luôn. Đến chiều, Khương Dao gặp người bạn làm thiết kế nội thất, nói sơ qua một vài yêu cầu của mình, người bạn này ngay lập tức get được gu thẩm mĩ của cô, đưa ra mấy phương án bài trí văn phòng hoàn toàn hợp với sở thích của Khương Dao.



Mà bên kia, chủ căn phòng thấy Khương Dao làm việc dứt khoát nên tặng thêm cho cô một lần vệ sinh miễn phí, giờ chỉ cần chuyển bàn ghế vào là được.



Chủ công ty vận chuyển lại là khách hàng cũ của Khương Dao nên đã chủ động giảm cho cô 8% chi phí vận chuyển.



Khương Dao cảm thấy việc tốt không ngừng kéo đến, vừa cười vừa nói: “Hai ngày nay hình như hơi nhiều may mắn thì phải…”



Từ bé đến giờ chưa từng gặp nhiều may mắn đến vậy.



Tiền dù ít thì vẫn là tiền, bỗng nhiên trúng thưởng, may mắn không ngừng đến, là người ai cũng cảm thấy vui vẻ.



Ừm, cảm giác căn biệt thự kia cũng không quá đáng sợ— dạo gần đây cô là người được thần may mắn phù hộ đấy.



Hai ngày sau, Khương Dao đúng hẹn dọn đến biệt thự Thôn Minh.



Như lời người nọ nói, biệt thự được gắn camera toàn bộ, Khương Dao cũng cẩn thận phát định vị cho ba cô bạn thân của mình.



Cô còn không khách sáo kí hợp đồng mời thêm hai—vệ sĩ cao to lực lưỡng.



Cùng lúc đó, cô còn mang thêm một thiết bị cầu cứu, chỉ cần ấn một cái sẽ liên lạc ngay với cảnh sát và gửi định vị chính xác vị trí của cô.



Biệt thự Thôn Minh có tổng cộng ba tầng.



Tầng một có vườn hoa, đại sảnh, phòng khách, phòng vẽ tranh, phòng ăn, phòng bếp và phòng dành cho người hầu.



Tầng hai là phòng ngủ của chủ nhân, phòng Khương Dao, phòng Đông Phù, phòng sách và hai phòng trống để chứa đồ.



Tầng ba cấm không được đi lên.



Camera được gắn ở khắp tầng một, đó một phần là bảo vệ Khương Dao, cũng một phần là để giám sát cô. Đông Phù mỉm cười bảo với cô: “Cô có thể xem nơi này như là nhà mình, cô là chủ nhân của nơi này, có thể dùng tất cả vật dụng, tất nhiên là trừ tầng ba ra.”



Khương Dao liếc nhìn cầu thang dẫn lên tầng ba một cái, có cảm giác tối tăm u ám, trong lòng thầm nghĩ: tôi chỉ muốn yên ổn kiếm tiền mà thôi, không có hứng thú gì với tầng ba đâu.



Chờ chút đã.



Khương Dao nhìn Đông Phù, hỏi: “Có người ở trên lầu ba sao?” Chủ nhân của biệt thự Thôn Minh à?



Đông Phù ngừng một chút rồi đáp: “Lầu ba không phải để không.” Anh ta biết Khương Dao đang nghĩ gì, nói ngay: “Xin cô cứ yên tâm, ngài ấy rất yếu, sẽ không xuống dưới tầng cũng sẽ không thể tấn công cô đâu. Mặc dù lầu ba không có camera, nhưng cũng không ảnh hưởng đến phạm vi hoạt động của cô.”



Cũng đúng nhỉ.



“Cô cũng đừng ngại ngùng khi ở chung với một người lạ mặt.” Đông Phù nói thẳng vào phần mà cô đang thấy mất tự nhiên nhất, anh ta mỉm cười nói tiếp: “Đến lúc nào đó hai người sẽ có cơ hội gặp mặt.”



“Được rồi, ông chủ.” Anh là chủ, anh nói gì chẳng đúng.



Vật liệu cần thiết đã được bọn họ chuẩn bị chu đáo, vốn Khương Dao còn đang dự định mua thêm, nhưng sau khi xem thì cô yên tâm sửa lại toàn bộ địa chỉ nhận hàng thành phòng làm việc của cô.



Khương Dao ngồi xuống, bắt đầu quan sát tấm ảnh thật kĩ.



Tấm ảnh chỉ chụp nửa người, người đàn ông ấy mặc vest đen, cổ áo và cổ tay có thêu hoa văn màu vàng kì lạ, khuy áo cũng có màu vàng. Dáng người trong ảnh thẳng và cao, ngực nở săn chắc, bả vai rộng lớn, trong tay cầm một quyển sách bìa nâu, trên bìa không có bất kì hình vẽ gì. Khớp ngón tay rõ ràng, năm ngón thon dài, xương cổ tay nhô lên đem lại cảm giác có sức mạnh mẽ. Nguồn năng lượng kì diệu này như bao phủ cả tấm ảnh, từ cổ tay đến bả vai, yết hầu, cằm, mũi và cả đôi mắt… Nó không giống một tấm ảnh chụp mà là một con người đang sống sờ sờ.



Khương Dao cầm tấm ảnh, cảm thấy lòng bàn tay như nóng lên.



Không biết tấm ảnh này do ai chụp, chụp đẹp đến sững sờ.



Cũng không biết Đông Phù có quan hệ gì với người đàn ông này, có thể ra giá một ngàn vạn cho một bức tranh chân dung.



Cái người “ốm yếu” trên lầu có quan hệ gì với anh ta? Khương Dao dần dần thả hồn theo gió. Sức khoẻ yếu, giàu nứt đố đổ vách, thích phong cách hoài cổ… Có lẽ người lầu trên là một ông cụ chăng? Bệnh nặng đã lâu, thời gian không còn nhiều, người trên tấm ảnh có thể là con của ông ấy, còn là tấm ảnh duy nhất, thuê người vẽ một bức tranh cỡ lớn trên vải để vơi nỗi nhớ con… Hẳn là vậy?



Khương Dao đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì Đông Phù gõ cửa phòng vẽ.



Cô sực tỉnh, nhìn đồng hồ, vậy mà đã ngồi ngẩn ngơ hơn một tiếng rồi. Khương Dao vội vàng đứng lên, nói: “Tôi đang mải nghĩ bản phác thảo.”



“Nếu mệt thì cô hãy nghỉ ngơi chút đã.”



“Không sao, không sao…”



“Chúng tôi đã chuẩn bị chút trà bánh và trái cây cho cô, hy vọng cô có thể dùng chúng.” Đông Phù nhìn cô, trong mắt lộ ra cảm giác thân thiết.



Đúng là không để cho người khác từ chối.



Khương Dao vào phòng vẽ từ giữa trưa, vốn định làm đến năm giờ chiều, sau đó nhìn thái độ của khách hàng để tăng giờ làm việc.



Nhưng đồng hồ vừa điểm năm giờ chiều, Đông Phù đã xuất hiện ở trước cửa phòng tranh, nói: “Cô Khương, thời gian vẽ ngày hôm nay đã hết.”



Khương Dao không quay đầu lại, đáp: “Tôi vẽ thêm ba tiếng nữa.”



“Không được.”



Khương Dao dừng bút, kinh ngạc nhìn anh ta: “Gì cơ?”



“Không được.” Đông Phù trực tiếp lấy bút của cô đi, hơi cúi người: “Cô nên nghỉ ngơi rồi.”



Khương Dao nhìn mặt trời chói lóa ngoài cửa sổ, anh dzai này, anh bảo tôi đi ngủ giờ này thì tôi ngủ thế nào?



“Bữa tối đã được chuẩn bị xong.”



“Nhưng tôi chưa đói.”



“Khi nào cô muốn ăn xin hãy báo cho tôi biết.”



“Ừm.”



Đông Phù mỉm cười: “Cô có thể nghỉ ngơi rồi.”



Hai người nhìn nhau hai giây, Khương Dao giơ tay đầu hàng, được rồi, đúng là kì lạ mà.



Khương Dao ra ngoài biệt thự đi dạo một vòng.



Thành thật mà nói, nơi này như một tác phẩm nghệ thuật vậy, không chỗ nào là không đẹp, không chỗ nào là không lộng lẫy tráng lệ. Tuy có một số chỗ vì tuổi đời đã già, không tránh được bị phai màu nhưng lại càng tôn thêm vẻ cổ kính cho nơi đây. Nó trang trọng lại nghiêm chỉnh, hệt một bộ áo giáp, chiến sĩ hy sinh trong sự vinh quang, nó giữ lại vinh dự yên lặng nằm ở đây.



Trừ chủ nhân và quản gia kì quái ra thì Khương Dao rất thích nơi này.



Vườn hoa đỏ thắm màu hoa hồng đang mùa nở rộ, hương hoa nồng nàn, đóa hoa rất lớn. Khương Dao sờ lên nhành hoa thẳng tắp, thầm nghĩ: Hoa này đẹp thật, được chăm sóc rất chu đáo. Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại—- Kệ nó đi, đến cũng đến rồi, cố gắng phấn đấu một phen!



Khương Dao rời khỏi vườn, quay lại lầu hai.



Một chiếc bình hoa xanh lẳng lặng đặt ở ngoài cửa ra vào phòng cô, những bông hoa tươi cắm cao thấp xen nhau.



Khương Dao không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, nhìn Đông Phù đang đứng trên lầu.



Đông Phù mỉm cười: “Tôi đoán cô thích hoa hồng.”



“Cám ơn.”



“Cô thích là được.”




Khương Dao quay người ôm lấy bình hoa, mở cửa phòng, đặt bình lên bàn gỗ chân cao. Cô nghĩ thầm, không biết Đông Phù hái hoa lúc nào.



Quay lại phòng ngủ, Khương Dao bị từ chối tăng ca, quyết định tiếp tục chuẩn bị cho phòng làm việc mới của mình.



Kế hoạch đã lên xong xuôi, nhưng người lại không thể làm việc trong phòng ngủ.



Vốn chỉ định nghỉ ngơi một chút, nhưng nằm trên giường mềm mại, chăn mỏng bằng tơ tằm quấn trên cánh tay, vừa mát lại trơn trơn khiến Khương Dao thoải mái nhắm mắt cọ cọ, cảm giác như cọ vào đám mây mềm mại vậy.



Thì ra đây là cảm giác ngủ trên giường của đại gia.



Sướng quá đi mất.



Không đến năm phút, Khương Dao đã chìm trong mộng đẹp.



Bảy giờ sáng hôm sau, Khương Dao tự tỉnh dậy.



Sau năm phút, cô vẫn không tài nào tin được—- cô đã ngủ mười mấy tiếng rồi sao?



Đang mơ ngủ à?



Không hề.



Cô đã ngủ say mười mấy giờ đồng hồ lận!



Cô xem lại người mình, vẫn còn mặc quần áo ngày hôm qua.



Đúng lúc này, Thương Phù gọi điện thoại đến—



“Cậu ổn chứ Khương Dao?”



Khương Dao vội đáp: “Không sao, camera không có vấn đề gì chứ?”



“Mình thấy cậu vào phòng ngủ từ năm giờ chiều qua, mãi không thấy ra. Suốt mười mấy tiếng gọi điện không ai nghe máy, không biết tình hình cậu ra sao rồi!” Thương Phù là một trong những người bạn mà cô đưa link xem camera giám sát, sau khi nghe giọng của Khương Dao thì thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: “Nếu hôm nay cậu còn không nhận điện thoại là tớ đã đi báo cảnh sát rồi.”



Khương Dao cào đầu, túm tóc đáp: “Không sao, không có bị thương ở đâu hết, chỉ là mình không ngờ mình ngủ tận mười mấy tiếng thôi.”



“… Bó tay rồi.”



Cúp máy, Khương Dao nhanh chóng gọi cho hai cô bạn thân còn lại báo vẫn ổn.



Trong phòng ngủ của Khương Dao không có camera nhưng cửa sổ và cửa ra vào thì có. Cô đã hẹn trước với các bạn rằng nếu mười hai tiếng không thấy cô đâu thì gọi điện báo cảnh sát ngay.



Khương Dao không phải người thích ngủ nướng, bình thường chỉ ngủ đủ bảy tiếng là được, hơn nữa vì lạ chỗ ngủ nên có thể thức đến hơn mười hai giờ đêm là chuyện bình thường.



Không nghĩ đến mới ngày đầu tiên cô đã ngủ mười lăm tiếng.



Là do giường xịn xò nên ngủ quá ngon? Khương Dao vừa đánh răng vừa nghĩ, hai lúa ra thành phố có khác, không phóng khoáng nổi.




Haiz.



Hơn nữa lúc này cô rất đói, đói cồn cào.



Khương Dao cảm giác bản thân có thể ăn hết cả một con trâu.



Cô rửa mặt xong đi xuống lầu, mùi thức ăn thơm phức khiến con người ta không nén được thèm thuồng.



Đông Phù đứng cạnh bàn, nhoẻn cười nói với cô: “Buổi sáng tốt lành, cô Khương.”



Khương Dao nuốt nước miếng, gật đầu có lệ rồi nhanh chóng ngồi vào bàn: “Vậy tôi sẽ không khách sáo nữa.”



Khương Dao chưa từng ăn bữa cơm nào như vậy, cứ như chỉ chậm một giây thôi là chết vì đói. Cô cố tình không để ý đến sự phục vụ của Đông Phù, giờ phút này trong mắt cô chỉ có thức ăn, hệt một con ác thú bị bỏ đói, ăn như hổ.



Đông Phù vẫn mỉm cười như cũ, ánh mắt ôn hòa, không nhanh không chậm bê từng đĩa thức ăn lên cho cô.



Ăn được hơn nửa, Khương Dao sực nhớ, cô lau miệng, hỏi Đông Phù: “Anh không ăn sao?”



“Tôi đã dùng bữa trước rồi.”



Khương Dao nhìn một bàn đồ ăn— Đúng là thừa tiền, lãng phí quá.



Cô ăn thêm một miếng thịt bò, một chén canh trứng, một phần sa lát và một ly nước các loại trái cây, no căng.



Khương Dao hối hận rồi.



Trên bàn có khoảng mười cái đĩa không.



Cô có đói đến mấy cũng không thể ăn nhiều vậy chứ?



Mất mặt quá.



Khương Dao im lặng đi vào trong phòng vẽ, đỏ ửng đến tận mang tai.



Thần linh ơi cứu mạng, xấu hổ chết mất.



Một cơn gió thoảng qua khiến tập giấy tuyên thành bay loạt soạt.



Khương Dao xoa vành tai đỏ au, cầm bút vẽ, nghĩ thầm: Mau bình thường lại một chút đi Khương Dao. Thật không chuyên nghiệp.



Gió lướt qua gò má cô, nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh khiến lòng cô khẽ run.



Khương Dao vẽ một hơi ba tiếng đồng hồ, chuông điểm mười hai giờ vang lên, Đông Phù ngay lập tức có mặt ở trước cửa phòng vẽ: “Cô Khương, đã đến giờ dùng cơm trưa rồi.”



Khương Dao tùy tiện đặt bút vẽ xuống, đáp: “Đi thôi.”



Đông Phù mỉm cười nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo.



Khương Dao giật mình một cái, lại là ánh mắt này! Giống với ánh mắt ngoài cười mà trong không cười lần trước khi cô hỏi tên người trong ảnh!



Khương Dao liếc vội về phía tấm ảnh mới phát hiện ra ban nãy cô tiện tay đặt bút vẽ lên trên nó.



Khương Dao nhanh chóng cầm bút lên đặt chỗ khác, còn thổi hết cặn tẩy trên ảnh, đặt nghiêm chỉnh sạch sẽ lên bàn, thậm chí còn kê dưới cho nó một quyển vở giấy mềm. Làm xong, Khương Dao dò hỏi: “Được chưa?”



Ánh mắt Đông Phù đã lấy lại độ ấm, khóe miệng tươi cười tự nhiên, đáp: “Cô làm rất tốt.”



Khương Dao: “…” Có lẽ cô nên đặt tấm ảnh đứng lên thì hơn.



Vì bữa sáng ăn nhiều nên bữa trưa cô cố tình ăn ít lại, ăn chậm nhai kĩ, nhai từng hạt gạo mới thôi.



Đông Phù đặt một đĩa bào ngư lên trước mặt cô.



“Không cần mang lên nữa, tôi no rồi.”



Đông Phù mỉm cười: “Không, cô chưa no.”



Khương Dao: “…”



Ánh mắt Đông Phù ôn hòa, lẳng lặng nhìn cô, bày tỏ nếu cô không ăn thì tôi vẫn sẽ đứng nhìn cô.



Được rồi, cô vẫn có thể ăn nữa.



Khương Dao im lặng chấp nhận.



Nuốt miếng bào ngư cuối cùng trong miệng, Đông Phù lại bê lên một đĩa mỏng màu xanh đậm dát vàng đựng vịt hun khói.



“Không cần, tôi no rồi.”



Đông Phù mỉm cười: “Không, cô chưa no.”



Khương Dao: “…”



Vì thế Khương Dao bị “ép” biến thành heo, ăn một bữa gấp ba lần lượng thức ăn mà cô ăn thường ngày.



Nhưng kì quặc ở chỗ, cô thật sự có thể ăn, không hề có cảm giác khó chịu.



Khương Dao nằm trên giường, tự nhủ: “Mẹ nó không lẽ trong dạ dày mình có kí sinh trùng à?”



Đến giờ cơm chiều, Đông Phù lại “ép ăn”, Khương Dao ăn rất nhiều.



Cô đã làm công tác tư tưởng trước nên thoạt nhìn bề ngoài có vẻ rất bình tĩnh.



Kệ đi, cô không thể để lãng phí thức ăn, dạ dày tiêu hóa được, ăn cơm bằng bản lĩnh, có gì mà phải thẹn.