Người Tình Tìm Đến Cửa

Người Tình Tìm Đến Cửa - Chương 7




“Mẹ không thích bạn gái Duy Bình.”



Sau khi ăn trưa ở Lục gia xong, Uông Tử Nhân đi theo mẹ chồng vào trong phòng vì bà nói có chuyện muốn nói riêng với cô. Vốn cô còn lo lắng mẹ chồng có phải đã biết cô và Duy Đình tạm thời ra ở riêng hay không, nhưng sau khi bà nói ra câu này, cô liền hiểu chuyện mà bà muốn nới có liên quan tới bạn gái chú út.



“Gia Lị rất được mà mẹ.” Hôm nay chú út đem bạn gái chu Gia Lị về nhà, chính thức giới thiệu cho gia đình biết. Cô ấy là một người mẫu khá nổi tiếng, cao khoảng một mét bảy lăm, cũng không biết tại sao bạn gái chú út khiến cô liên tưởng tới Lăng Dao.



Chú út như giới thiệu đã nói, Chu Gia Lị là mối tình đầu của chú, nhưng sau đó lại chia tay. Nửa năm trước gặp lại, hai người tái hợp khiến tâm trạng của cô bỗng nặng nề.



“Đàn ông chỉ thấy được vẻ bề ngoài mà thôi.” Đối với sự lựa chọn của đứa con trai út, Phan Lan Anh chỉ có thể lắc đầu. “Thật ra mẹ không quan tâm đến gia thế của con dâu thế nào, cho dù chỉ là một cô bé bình thường mẹ cũng không phản đối, nhưng cá tính phải hiền lành khéo léo.”



Uông Tử Nhân biết mẹ chồng không phải người khó tính. Chẳng qua tính cách của bà là người Thượng Hải, lúc trước nghe nói bà tích cực khuyến khích Duy Đình và cô xem mặt, có lẽ cũng do nguyên nhân này.



“Tử Nhân, con có thấy con bé ăn mặc toàn hàng hiệu đắt tiền không, so với mẹ ăn mặc còn khoa trương hơn, con bé chỉ là một người mẫu nho nhỏ mà thôi, sao lại chú trọng hưởng thụ vật chất như vậy, rất không thực tế.” Con dâu cũng là người trong nhà, cho nên Phan Lan Anh nói chuyện rất thẳng thắn.



“Có lẽ bởi vì cô ấy muốn trong buổi ra mắt cha mẹ bạn trai tạo được ấn tượng tốt, nên ăn mặc long trọng một chút.” Cô cũng là lần đầu tiên gặp bạn gái của chú út, cũng không rõ về người ta lắm.



“Còn có, cái mũi kia của con bé vừa thấy là biết đi nâng mũi, rất giống mẹ.”



Mẹ chồng đi nâng mũi? Uông Tử Nhân choáng.



“Tóm lại, mẹ không thích bạn gái Duy Bình, vì sao mấy đứa chỉ nhìn bề ngoài mà chọn nhỉ? Trước kia Duy Đình thằng bé cũng ……” Phan Lan Anh nói một nửa, ngừng lại. “Xem mẹ kìa, tự dưng đi nói lại chuyện trước kia làm chi không biết.”



Tuy mẹ chồng không nói hết câu nhưng cô cũng biết bà muốn nói tới Lăng Dao. Chú út nói gặp lại Gia Lị xong phát hiện vẫn còn yêu cô ấy, bởi vậy một lần nữa theo đuổi đem cô ấy về, nếu vậy liệu Duy Đình có giống thế hay không?



“Tử Nhân, con nghĩ cái gì vậy?”



“Dạ không có gì.”



“Đúng rồi, chuyện thuốc Đông y lần trước mẹ nói với con ấy, khi nãy mẹ mới nhờ bà giúp việc để thuốc Đông y bỏ lên xe hai đứa, về nhà nhớ lấy ra mà uống, tuy có chút khó uống nhưng trên hướng dẫn có ghi rõ, mỗi ngày đều phải uống, con nhớ chưa?”



“…… Dạ.” Uông Tử Nhân cười gượng .



“Tin tưởng mẹ, chờ con và Duy Đình có con, tình cảm vợ chồng hai đứa sẽ trở nên tốt hơn thôi.”



“Vâng.”



Lúc này di động của mẹ chồng vang lên, bà nhận điện xong nhỏ giọng nói với cô, “Tử Nhân con ra ngoài cùng bọn họ nói chuyện trước đi, mẹ nhận điện thoại xong sẽ ra sau.”



Uông Tử Nhân gật đầu, sau khi đi ra khỏi phòng cha mẹ chồng thuận tay đóng cửa, còn chưa đi vào chợt nghe phòng khách truyền ra tiếng nói chuyện.



“Anh cả, anh biết không? Gia Lị và Lăng Dao cùng một công ty quản lý đó.”



“Phải không?”



“Gia Lị, lần trước em nói Lăng Dao gần đây chuyển sự nghiệp diễn viên về lại Đài Loan, là thật không? Không phải ở bên kia cô ấy đang phát triển kiếm được không ít tiền sao, không dưng vô cớ về lại Đài Loan làm chi?”



“Anh cũng không rõ, nhưng mà đúng là gần đây Lăng hoạt động ở Đài Loan hơi nhiều.”



Uông Tử Nhân đứng đằng sau nghe. Cô cũng đoán được nguyên nhân, hẳn là có liên quan tới Duy Đình …… Cô miễn cưỡng cười, sau đó đi vào phòng khách.



Lục Duy Bình thấy chị dâu vào, thay bạn gái đòi công bằng: “Chị dâu, lần sau mẹ tìm chị vào phòng nói chuyện, chị nhớ mang theo Gia Lị cùng vào nha.”



Chu Gia Lị nhìn Uông Tử Nhân. “Duy Bình, bác gái cõ lẽ chưa quen với em, không sao mà.”



“Bởi vì không quen nên mới phải bồi dưỡng tình cảm , mẹ anh rất thương chị dâu, em nên học theo để được mẹ anh thương như thế.”



“Vậy ạ? Chị dâu, sau này mong chị giúp đỡ nhiều.” Chu Gia Lị có chút lỗ mãng cười.



Uông Tử Nhân thật sự không biết nên nói cái gì, đang lúc muốn tìm cái cớ lên lại trên tầng thì mẹ chồng ở trong phòng đi ra, nói rằng muốn đi ra ngoài vì có một người bạn của bà mới từ nước ngoài trở về, mấy chị em đang chờ bà.



Bởi vì mẹ chồng đi ra ngoài, bữa ăn trưa gia đình cũng xem như kết thúc, do vậy Uông Tử Nhân và chồng cũng về nhà.



“Duy Đình, cám ơn anh đã đưa em về.”



Uông Tử Nhân cầm trên tay một gói to, bên trong là thuốc Đông y mà mẹ chồng mua cho, cô đứng trước cửa phòng trọ, nói lời cảm ơn tới chồng. Đêm qua anh cũng đưa cô đến đây.



“Không mời anh vào à?”



Anh muốn vào?



“Ngày hôm qua do khuya quá cho nên anh muốn để em nghỉ ngơi, nhưng hôm nay ít nhiều thì cũng phải mời anh vào ngồi chút chứ.”



“Nhưng mà……” Lúc này hàng xóm bên cạnh trở về, nhìn hai người chằm chằm nhìn khiến Uông Tử Nhân cảm thấy có chút xấu hổ, đành phải mở cửa.



Lục Duy Đình đi vào cùng cô, quan sát xung quanh căn phòng. Nói là phòng trọ, kỳ thật chẳng qua chỉ là một căn phòng lớn hơn bình thường, phòng khách thông với phòng bếp, có thêm một cái cửa trượt, kéo cửa mở ra là thấy bên trong, phía sau có đặt một chiếc giường, còn những cái khác cũng không lớn hơn bao nhiêu. “Đây là phòng em gái em tìm cho em? Đáng lẽ con bé phải tìm cho em một căn phòng tốt hơn chứ.”



Uông Tử Nhân đưa tay đặt túi đồ lên bàn, vốn căn phòng đã không lớn, nhưng nay lại thêm một người đàn ông cao to khiến cho căn phòng trông càng nhỏ, cũng khiến người ta cảm thấy chật chội khẩn trương. “Ở đây không có đồ uống, chỉ có nước lọc, anh có muốn uống không?”



“Không cần đâu.”



“Vậy cám ơn anh đã đưa em về, em thấy hơi mệt nên muốn vào phòng nghỉ ngơi một chút.” Cô thầm nghĩ, chồng à anh mau đi đi cho em nhờ.



Lục Duy Đình nhìn cô vợ. “Hôm nay em có chút gượng ép, em khó chịu ở đâu vậy?”



Anh đây là đang quan tâm cô sao? Uông Tử Nhân không hiểu, cũng không muốn biết. “Không có gì, em chỉ cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi mà thôi.”



“Phải không? Anh cũng hơi mệt, cùng nhau ngủ trưa đi.” Lục Duy Đình nói xong, lập tức cởi áo quần.



Thấy chồng cởi áo, cô chấn kinh. “Anh anh…… anh làm chi mà phải áo khoác?”



“Không phải đã nói anh cũng mệt, muốn chợp mắt một lát.” Anh cởi bỏ caravat, sau đó đi thẳng vào chiếc giường duy nhất trong căn phòng.



Uông Tử Nhân mở to mắt, không biết nên nói cái gì. Nói thật cô đã rất mừng khi được về nhà sớm, bởi vì cô thật sự không thể coi như chuyện gì cũng chưa hề xảy ra, sau đó nói chuyện vui cười trước mặt cha mẹ chồng, hơn nữa, cô cũng muốn tránh anh.



Kết quả, bây giờ anh lại nói anh muốn ngủ cùng nhau? Có anh ở đây cũng đủ khiến cô bối rối, càng không nói đến chuyện cùng nằm trên một chiếc giường.



Sau đó cô thấy anh ngồi xuống giường, nội tâm lại càng bị kích thích căng thẳng không thôi. “Nơi này rất nhỏ, anh có lẽ sẽ không quen, em cảm thấy anh nên về nhà nghỉ ngơi có vẻ tốt hơn.”



“Sao lại nói nhiều câu vô nghĩa như vậy, không phải nói mệt à? Mau mau lên giường nghỉ ngơi đi.”



“Duy Đình, anh……”



“Đêm qua anh làm việc đến khuya gần như không ngủ, buổi sáng lại phải lái xe đón em về nhà, bây giờ anh thật sự mệt gần chết, em muốn anh trong tình trạng buồn ngủ lái xe về à?”




“Em……” Uông Tử Nhân phát hiện bản thân không cách nào có thể mở miệng để đuổi người này về được nữa. Vạn nhất anh thật sự mệt đến thế, lái xe trở về sẽ rất nguy hiểm, nhưng mà, anh ngủ ở đây……



“Hay là em sợ anh làm gì em sao?”



Khuôn mặt Uông Tử Nhân nhanh chóng đỏ lên, không nói lên lời.



“Em yên tâm lại đây nằm xuống nghỉ ngơi đi, anh quá mệt lại buồn ngủ thế này sẽ không làm gì em đâu.” Đôi mắt đen chuyển động, anh nở nụ cười yếu ớt xấu xa hiếm thấy. “Hay là, em muốn anh làm gì em hả?”



“Em đâu có!” Mặt cô càng ngày càng đỏ.



“Tóm lại, anh sẽ không làm gì em đâu, cho nên em nhanh tới nằm xuống đi.” Nói xong Lục Duy Đình ngả lưng nằm lên giường, sau đó nhắm mắt lại.



Uông Tử Nhân do dự đi tới



Anh thật sự mệt đến thế à? Đáng lẽ khi nãy cô nên tự về nhà, hiện tại cũng sẽ không khổ đến mức này.



Nếu biết chồng cô mệt như vậy, cô sẽ không quyết liệt đuổi anh về. Thôi bỏ đi, để anh ngủ ngon chút vậy.



Không biết vì sao, cô càng muốn duy trì khoảng cách với anh, hai người càng xích lại gần.



Bước tới mở điều hòa, cô điều chỉnh nhiệt độ cho dễ ngủ, đồng thời kéo rèm cửa, bởi vì buổi chiều ánh mặt trời phía tây chiếu thẳng vào đây sẽ rất chói mắt.



Cô xoay người nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, tiếng hít thở đều đặn. Anh sẽ không nhanh như vậy đã ngủ chứ?



“Duy Đình.” Thấy anh không trả lời, cô kéo chăn mỏng đắp lên người anh.



Cô ngồi bên mép giường, nhìn khuôn mặt anh tuấn. Rốt cuộc ngày hôm qua anh làm việc đến mấy giờ? Đến mức mới đó đã ngủ. Trước kia biết anh làm việc mệt mỏi nên cô cũng không nháo anh, có khi buổi chiều nhân lúc ngày nghỉ anh sẽ ngủ rất lâu, mà cô, thường như vậy lặng lẽ nhìn anh.



Bất cứ khi nào trông anh cũng rất đẹp trai, thậm chí lúc ngủ, khuôn mặt luôn mê người như vậy, lại nghĩ lần đầu tiên nhìn thấy anh, chẳng phải cô đã bị anh quyến rũ đến chết mê chết mệt sao?



Thật ra cô cũng gặp rất nhiều người đẹp trai hơn chồng cô, nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy anh tim cô đều đập nhanh hơn……



Uông Tử Nhân cười khẽ. Có lẽ đây là nhất kiến chung tình mà người ta hay nói.



Cô cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi má kia, ngay lúc cô rời khỏi, Lục Duy Đình hai tay gắt gao ôm lấy cô khiến cô giật mình hoảng sợ. Không phải anh đã ngủ rồi à?



Trong lúc cô chưa phản ứng kịp, anh xoay người, đè cô xuống dưới.



“Duy Đình, không phải anh đang ngủ à?” Khuôn mặt Uông Tử Nhân nhanh chóng nóng bừng.



Lục Duy Đình hôn hai má đỏ ửng. Anh không ngủ, mọi việc vợ anh cẩn thận làm vì anh anh đều để ý, trước kia anh biết vợ anh luôn làm như vậy, nó khiến anh cảm thấy an tâm sau đó ngủ rất ngon.



Nhưng mà, anh không biết cô lại hôn trộm anh, cảm giác thật thích.



“Duy Đình……”



“Lần này đừng nói là em không cần, là em quyến rũ anh trước.”



Leng keng! Lục Duy Đình cúi đầu đang muốn ngấu nghiến đôi môi vợ bỗng chuông cửa vang lên, anh không khỏi hờn giận nhíu mày.



“Có người ấn chuông cửa, anh để em đứng lên đi.” Uông Tử Nhân ngẩng đầu nhìn anh nói.




Anh ủ rũ nói: “Xem như em không có ở nhà.”



Leng keng leng keng!



“Duy Đình, anh để em đứng lên đi.”



Nhìn vợ mình, anh miễn cưỡng xoay người để cô đứng dậy.



Uông Tử Nhân điều chỉnh hô hấp. Tuy rằng không biết là ai đến bấm chuông, nhưng mà giờ phút này cô rất cảm ơn người này.



Có thể do quá mức khẩn trương, cô bất giác quên nhìn ai tới liền mở cửa, thấy người ngoài cửa, cô liền hóa đá.



“Tử…… Thiên?”



“Chị, sao chị mở cửa lâu vậy? Em còn tưởng chị không có ở nhà định gọi điện thoại đây này.”



Tử Thiên cất di động trong tay.



“Tử Thiên, sao em lại đột nhiên tới tìm chị?” Tim cô đập thật nhanh.



“Chị, chị làm sao vậy, thoạt nhìn rất căng thẳng nha?” Uông Tử Thiên đi ra ngoài mua đồ uống, dù sao cũng đã ra ngoài nên thuận đường tới đây thăm bà chị, muốn hỏi tình hình làm việc thế nào, có lẽ là do thói quen!



Nhưng mà bà chị vừa nhìn thấy mình hình như rất sốc á.



“Chị…… Không có gì.”



“Thoạt nhìn không giống không có gì nha.” Đôi mắt Uông Tử Thiên mở to nghi ngờ xem xét bà chị, “Sao vẫn để em ngoài cửa, không muốn em vào à, chẳng lẽ là……”



“Là, là cái gì?”



Tử Thiên cúi đầu cười gian xảo. “Chẳng lẽ trong phòng chị ẩn dấu người tình? Ha ha a.”



“Tử Thiên.”



“Chị, chị cũng thật là, sao có người tình mà cũng không nói cho em một tiếng…… A? Đây là giày da của nam phải không?” Cô vốn định nói giỡn, bởi vì bà chị ngoan ngoãn làm sao có thể có bạn trai mới nhanh như vậy, nhưng không nghĩ tới thật sự bên ngoài có một đôi giày da nam. “Chị, chị thật sự có người tình à?”



“Chị……”



Đôi giày da này nhìn rất cao cấp đắt tiền nha, sẽ không phải là…… “Chị, chị tránh ra, em muốn vào.”



Uông Tử Thiên không rảnh ở cửa giằng co, trực tiếp xông thẳng vào trong phòng.



“Tử Thiên……”



Nhìn Lục Duy Đình đứng trước mặt, Uông Tử Thiên giận dữ hét lên: “Anh rể trước, xin hỏi anh vì sao lại ở chỗ này? Còn có, vì sao lại đeo caravat?” Vừa nãy nhìn thấy đôi giày da cao cấp kia cô bỗng có cảm giác xấu, kết quả không nghĩ tới đúng là anh rể, không, là anh rể trước mới đúng.



Nằm ở trong phòng biết Uông Tử Thiên tới tìm Tử Nhân vợ mình, Lục Duy Đình liền biết không thể ngủ ngon một giấc được, bởi vậy anh đứng dậy đi ra phòng khách, đeo caravat.



“Anh rể trước, phiền anh giải thích một tiếng?” Không buồn hé răng, tức chết đi được.




“Không có gì để giải thích.” Anh không nhanh không chậm thắt caravat. “Tự cô không thể thấy được à?”



Uông Tử Nhân kinh ngạc. Chồng cô nói như vậy, Tử Thiên sẽ hiểu lầm cho mà xem, tuy rằng nếu Tử Thiên không ấn chuông, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng mà, hai người trong lúc đó quả thật không xảy ra chuyện gì.



Uông Tử Thiên thiếu chút nữa té xỉu. “Anh rể trước, em mặc kệ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chớ quên, chị gái em đã quyết định ly hôn với anh.”



“Tử Thiên.”



“Chị, chị không cần nói nói, để em giúp chị xử lý.” Cô không thể để bà chị hiền lành tùy ý bị bắt nạt, ngẫm lại ngày đó bà chị khóc như mưa, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy chị mình khóc thương tâm khổ sở như vậy, cô làm có thể để cho anh rể trước tiếp tục quấn quít lấy chị cô. “Lục Duy Đình, em nói cho anh hay, về sau anh không cần đến tìm chị em.”



Anh bình tĩnh nói: “Anh là người tình mới của cô ấy.”



“Cái gì?” Không chỉ Uông Tử Thiên hoang mang, ngay cả Uông Tử Nhân cũng rất kinh ngạc.



“Khi nãy không phải em vừa mới nói à? Chị gái em có người tình, mà anh chính là người tình đó, nếu đã là người tình mới, anh tới tìm chị em hẳn không có vấn đề nhỉ.”



“Lục Duy Đình, rốt cuộc anh đang nói cái gì? Mặc kệ anh là anh rể trước hay là người tình mới gì gì đó, chị gái em cũng không có khả năng ở cùng một chỗ với anh, anh không hiểu à?”



“Nhưng bọn anh vẫn ở cùng một chỗ đấy thôi.” Lục Duy Đình khiêu khích. “Tử Nhân chưa nói cho em biết à? Sáng hôm qua là anh lái xe đưa cô ấy đi làm, sáng nay bọn anh lại cùng nhau đến nhà ba mẹ anh, trước đó hai ngày, buổi tối thứ năm cô ấy còn ngủ trong lòng anh đấy.”



Quá ngạc nhiên và sợ hãi, lời của anh rể trước khiến Tử Thiên bị nội thương, cô quay sang nhìn bà chị gái, chỉ thấy bà chị chột dạ quay mặt đi.



Lục Duy Đình đi qua lấy áo khoác mặc vào. “Anh thấy hôm nay ở đây không có cách nào để anh yên tĩnh ngủ ngon, thôi anh về trước.” Trước khi rời đi, anh nhìn vợ nói: “Anh sẽ liên lạc với em sau.”



Sau khi anh rể trước rời đi, Uông Tử Thiên vốn muốn chất vấn bà chị: Đây là chuyện gì?



Nhưng đúng lúc đó bạn tốt La Duẫn Hàm lại gọi điện thoại cho cô, nói ông chồng bác sĩ đi bệnh viện không có ở nhà, muốn tìm cô uống cà phê, vì thế hẹn hai người đi chơi, tiện đường mang bà chị qua luôn.



La Duẫn Hàm là chủ tịch tập đoàn Nhân Anh, mới đây đã kết hôn với bác sĩ khoa ngoại nổi tiếng Tề Diệc, Duẫn Hàm và Uông Tử Thiên là bạn thân hồi trung học, đối với Uông Tử Nhân cũng thân sơ sơ, Duẫn Hàm chuẩn bị ba cốc nước cùng bánh ngọt, đang uống trà bỗng nghe tin Uông Tử Nhân tạm thời ở riêng với chồng khiến cô rất ngạc nhiên.



Còn nhớ tới trước kia lúc học trung học cô thường đến nhà Tử Thiên chơi, lúc đó chị Tử Nhân đang học đại học, ba người đều ôm ấp giấc mơ của thiếu nữ, thảo luận về đám con trai mà các cô yêu thích, không ngờ mới chớp mắt, cô và chị Tử đã kết hôn, mà Tử Thiên còn đang hỏi chị Tử Nhân về chuyện với Duy Đình.



“Chị, vậy là chị lại để bị anh rể trước dắt mũi như trước à?”



Cô bị chồng cô dắt mũi á? Uông Tử Nhân cười khổ. Hình như em cô nói không sai, cho tới nay, đối với chồng cô luôn không thể kháng cự. “Tử Thiên, chị xin lỗi, chị rất vô dụng.”



“Chị, em rất hy vọng chị được hạnh phúc.” Cô không có ý trách chị mình. Chuyện này hết thảy đều là lỗi của Lục Duy Đình. “Mỗi năm bài tập nghỉ đông và nghỉ hè đều là chị giúp em cùng thức đêm cùng nhau hoàn thành; Chị cùng bạn bè đi chơi, ăn cái gì ngon chị đều mua một phần đem về cho em; Còn có những ngày lễ ngày tết, người lớn tặng quà cho chị em mình, chị luôn cho em chọn cái em thích trước…… Với em, chị giống như tiên nữ vậy, em thật sự rất yêu chị, so với ai em đều muốn nhìn thấy chị hạnh phúc vui vẻ, chị hiểu không?”



Uông Tử Nhân đôi mắt đỏ lên ôm chầm lấy em gái mình. Cô làm sao có thể không hiểu, chỉ cần có người muốn bắt nạt cô, Tử Thiên luôn luôn đứng chắn trước mặt cô cùng đối phương liều mình, cô cũng rất yêu cô em gái này.



Tuy La Duẫn Hàm không có anh chị em khác, nhưng úc này cô hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảm chị em sâu sắc của hai người. Thật là, bình thường rõ ràng hay nói giỡn trêu đùa, hôm nay sao lại nói mấy câu cảm động phát khóc thế này.



Cô rút tờ khăn giấy trên bàn, lau hai mắt nhìn hai chị em nhà kia đang ôm nhau khóc. “Tử Thiên, cậu yêu chị mình hình như hơi quá.”



“Mình thật sự rất yêu chị mình.” Uông Tử Thiên không sợ bị bạn tốt trêu chọc, cô chỉ không muốn nhìn chị mình thương tâm rơi lệ mà thôi. “Chị, em xin chị, nếu anh rể trước lại đến dây dưa với chị, chị đừng để ý đến anh ta.”



“Chị biết rồi.” Khiến cho em gái cô lo lắng như vậy, cô thật sự cảm thấy xấu hổ.



“Tử Thiên, cậu có từng nghĩ tới vì sao anh rể cậu sau khi chị Tử Nhân rời đi lại vẫn tìm đến chị ấy hay không?” Có lẽ bởi vì bản thân cũng đã kết hôn, bởi vậy La Duẫn Hàm có thể nhìn ra có cái gì không đúng. Cứ coi như chị Tử Nhân và chồng thật sự xảy ra vấn đề, nhưng không đến mức phải ly hôn để giải quyết, chắc chắn phải có vấn đề khác mới đúng.



“Có gì mà nói, Lục Duy Đình vẫn dây dưa cùng chị mình đương nhiên là vì tôn nghiêm đàn ông, không chịu được việc mình vợ nói ly hôn trước, mọi người không cười anh ta mới là lạ.” Uông Tử Thiên dứt khoát nói. “Chị, nhất định chị phải hiểu rõ, chẳng lẽ chị muốn trở về để sống một cuộc sống hôn nhân một người à?”



“Chị biết rồi, chị sẽ cố gắng.” Uông Tử Nhân cảm thấy không thể lại khiến cho em gái vì cô lo lắng, cô phải kiên cường lên.



Chồng chị Tử Nhân thật sự giống như lời Tử Thiên nói sao? La Duẫn Hàm hoang mang. Tuy rằng cô không biết cuộc sống hôn nhân một người là như thế nào, nhưng trước khi kết hôn với chồng, cô từng nhiều năm một mình thầm mến anh, lúc đó mặc dù đôi khi cũng cảm thấy cô đơn, nhưng cô cũng rất hạnh phúc khi thích anh, có khi ở trường tình cờ nhìn thấy anh, cô cũng có thể vui vẻ rất lâu, chị Tử Nhân có lẽ cũng như vậy nhỉ, chỉ cần ở bên chồng là cũng đủ hạnh phúc rồi.



Đúng lúc cô đang muốn mở miệng hỏi, chồng cô bỗng gọi điện thoại đến, nói công việc ở bệnh viện đã xong.



“Xin lỗi hai vị, chồng mình chuẩn bị đến đón mình, bọn mình còn phải về gia đình chồng nên mình đi trước đây. Chị Tử Nhân, em xin lỗi, lần sau có thời gian em lại mời chị uống cà phê.”



Uông Tử Nhân mỉm cười. “Em đừng ngại, gửi lời hỏi thăm sức khỏe của chị đến hai bác nhé.”



“Vâng.” La Duẫn Hàm cuối cùng cũng không có nói ra.



Bên cạnh chị Tử Nhân đã có cô em gái yêu mình hết mức cho ý kiến, nếu cô lại nói cái gì bất đồng sợ rằng lại khiến cho chị Tử Nhân gặp rắc rối, với lại, cô cảm thấy chuyện giữa hai vợ chồng, nên để tự đương sự giải quyết có vẻ tốt hơn.



Hy vọng chị Tử Nhân có thể đưa ra quyết định sáng suốt.



Sau khi La Duẫn Hàm rời đi, Uông Tử Thiên suy nghĩ làm sao để bà chị không bị anh rể quấy rầy nữa, bỗng nhớ tới một chuyện.



“Tuần sau Trương chủ nhiệm phải tới miền nam làm việc nhưng của trợ lý anh ấy lại ở Đài Bắc có việc, vốn Lập Hàn muốn ta và anh ấy đến miền nam, bây giờ đổi sang chị và chủ nhiệm cùng đi công tác đi.”



“Nhưng chị không biết trợ lý phải làm những gì? Chị đi được không?”



“Yên tâm, Trương chủ nhiệm là người tốt, chị không biết anh ấy sẽ nói cho chị, chị không cần lo lắng.”



“Vậy đi mấy ngày?”



“Ba ngày.” Uông Tử Thiên vẫn rất lo lắng. “Chị, chị đã quyết định suy nghĩ cẩn thận, như vậy đi miền nam công tác chị không được gọi điện thoại báo cho anh rể, chị biết không?” Nếu người kia lại mò tới, chị làm sao mà đối phó được!



“Em yên tâm, chị sẽ không gọi điện thoại cho anh ấy đâu.” Cô cũng muốn có thời gian suy nghĩ lại.



“Vậy chị đưa điện thoại chị ra đây, mấy ngày nay em giữ giúp chị, thuận tiện giúp chị loại bỏ một ít cuộc gọi tới ‘quấy rầy’ ” Vốn cô nghĩ chỉ cần chị cô và anh rể trước không gặp nhau, ai ngờ kết quả bà chị vẫn bị anh rể trước khống chế được, vì vậy cô quyết định phải giữ điện thoại của chị gái mình.



“Tử Thiên, em yên tâm, chị sẽ không liên lạc với Duy Đình đâu.”



“Anh rể đã nói sẽ liên lạc với chị, cho nên vẫn là để em giữ điện thoại cho chị vẫn hơn.” Nếu Lục Duy Đình thật sự dám gọi tới, chờ xem, muốn tiếp tục bắt nạt chị cô, đừng hòng.



“Được, vậy để em giữ.” Uông Tử Nhân đưa điện thoại cho em gái.



Nói thật cô cần phải suy nghĩ cẩn thận, bởi vì mấy ngày nay phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn khiến cô rất ngạc nhiên, lại cảm thấy chồng cô dường như không giống trước đây, vốn tưởng rằng anh không để ý đến cô, nhưng anh lại biết cô không thích ăn gì, thậm chí còn có hành động dịu dàng chu đáo.



Còn có ngày sáng qua anh đưa cô đi làm, hỏi cô có phải thật sự muốn ly hôn với anh hay không, lúc ấy ánh mắt của anh thoạt nhìn có chút ảm đạm, biểu cảm cũng có chút cô đơn, giống như không muốn cô rời đi, khiến cho cô thoáng nghĩ, có phải cô nhầm rồi không? Nếu không chồng cô tại sao lại không muốn cô rời đi chứ?



Lục Duy Đình về nhà, đưa tay đặt chìa khóa lên bàn, đi vào phòng bếp rót cốc nước đá, sau đó trở lại phòng khách.



Đến khi nào cuộc sống của anh mới có thể khôi phục như trước đây?



Nếu khi nãy không phải Uông Tử Thiên đột nhiên xuất hiện, giờ phút này anh và vợ hẳn đang có một thời khắc rất đẹp .



Anh biết Tử Nhân đột nhiên muốn ly hôn, phần nhiều cũng liên quan tới cô em gái, anh tin nếu không phải con bé xúi bậy chị mình đi tìm độc lập, anh tin vợ anh sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh như trước, nhưng mà, vấn đề hai người hình như không chỉ có vậy?