Người Tới Không Tốt

Chương 8




Người tới không tốt February 14, 2015 Comments: 2

Phương Dĩ về đến nhà, lập tức cởi váy thay đồ ngủ, nằm bò trên giường mở máy tính, vừa xem phim vừa gửi tin nhắn cho Triệu Bình: Cách đây không lâu mình gặp Thái Đào Kiệt, tán gẫu về năm đó, cảm xúc khá sâu sắc.

Thái Đào Kiệt chính là một trong ngũ bá vắng mặt tối nay, không ai có tin tức của anh ta, Triệu Bình qua rất lâu mới trả lời: Thật sao?

Phương Dĩ cười: Chi bằng ngày mai chúng ta trò chuyện về năm đó một chút? Ví dụ như ngày nào đó mình đi qua phòng thể dục.

Lần này Triệu Bình trả lời rất nhanh: Được, thời gian địa điểm.

Phương Dĩ để di động xuống, thấy ngoài ban công có đèn sáng, nhảy xuống giường chạy đến ban công, vừa vặn thấy Chu Tiêu một đêm không gặp mặc áo ba lỗ màu đen và quần đùi thể thao đang tập thể hình, da ngăm đen và bắp thịt to lớn dưới ánh đèn vô cùng gợi cảm. Phương Dĩ không nhịn được huýt sáo, Chu Tiêu đang làm vận động cánh tay, nghe tiếng ngước mắt, nói: “Nửa đêm giở trò lưu manh gì đó.”

“Tôi nào có lưu manh như anh!” Phương Dĩ đỡ lan can ban công nói, “Hôm nay tôi đã tham gia họp mặt bạn học rồi.”

Chu Tiêu phớt lờ cô, Phương Dĩ lại nói: “Tôi giúp Denny, chính là để tham gia họp mặt bạn học.”

Động tác của Chu Tiêu hơi ngừng lại, vẫn phớt lờ cô. Phương Dĩ hăm hở: “Cho nên tham gia họp mặt xong, toilet công cộng sẽ đóng cửa, cửa hàng tiện lợi buôn bán như thường lệ.”

Chu Tiêu dừng lại, ngẩng đầu nhìn Phương Dĩ. Phương Dĩ nói: “Tôi biết anh muốn nói gì, thời hạn trả nợ hai tháng quá dài phải không? Chúc anh ngày mai có thể đòi được nợ, tôi thực sự không quen Denny, năm đó cô ấy cũng bắt nạt tôi không ít.” Phương Dĩ nói xong xoay người, đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, lại quay đầu lại, “Đúng rồi, dự báo thời tiết nói cuối tuần sẽ có mưa kéo dài, anh xác định muốn để dụng cụ tập thể hình dầm mưa? Tôi cho anh một đề nghị, nếu cuối tuần toilet nhà anh vẫn chưa sửa xong, khi trời mưa anh phải nắm chặt thời gian ra ngoài tắm nha, tôi bảo đảm sẽ không nhìn lén không quay phim!”

Oán giận của Phương Dĩ được trút ra, la to “sảng khoái” một tiếng, ngã xuống giường cười tươi rói. Toilet lầu dưới vẫn chưa sửa xong, thợ sửa ống nước đã bị Tên Lửa sa thải, tối nay Chu Tiêu còn tập thể hình đổ mồ hôi, coi anh ta có thể đi đâu tắm.

Hôm sau thứ Bảy, Phương Dĩ lục số điện thoại của chú Ngô, bác tài xe taxi tối qua, hỏi ông có rảnh tới đón không. Bác tài Ngô vừa vặn ở gần đó, Phương Dĩ chăm sóc việc làm ăn của ông, sao ông có thể từ chối, sau mười mấy phút đã chạy tới số 338 đường Bảo Hưng.

Phương Dĩ ăn mặc chín chắn như hôm qua, bác tài Ngô cười nói: “Hôm qua tối quá tôi thực sự không thấy rõ, thì ra cháu mặc đẹp vậy.”

Phương Dĩ khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, đẹp thường thôi.”

Bác tài Ngô cười ha ha, hơn nửa tiếng sau đưa Phương Dĩ đến đích.

Phương Dĩ hẹn Triệu Bình ở một quán cà phê, Triệu Bình đã đến được mười phút, cười nói: “Muốn uống gì?”

Phương Dĩ bụng rỗng đến đây, ngồi xuống liền gọi hai phần cheesecake, sau khi gọi xong nói: “Thứ Bảy còn quấy rầy cậu, thật ngại quá.”

Triệu Bình quan sát cô, luôn cảm thấy Phương Dĩ hơi kì lạ, giống như Vưu Tinh Tinh và Denny nói, Phương Dĩ thay đổi rất nhiều. Triệu Bình cười nói: “Không sao, mình có thời gian. Đúng rồi, tối qua cậu nói đã gặp Thái Đào Kiệt?”

“Đúng, bọn mình còn nói chuyện phiếm rất lâu.”

“Nói chuyện gì?”

Phương Dĩ vô cùng thần bí: “Nói chuyện mình nghe được năm đó, mấy năm nay Thái Đào Kiệt vẫn luôn bị nội tâm khiển trách.”

Triệu Bình cười ngây thơ: “Sao mình nghe không hiểu lắm?”

“Cậu hiểu.” Cheesecake đã được đưa đến, Phương Dĩ nhanh chóng múc một muỗng cho vào miệng, nhai bánh nói, “Năm đó mình nghe không hiểu lắm, cho nên không suy nghĩ nhiều gì cả, bây giờ mình mới hiểu hết được.”

Triệu Bình không cười nữa, uống một ngụm cà phê, thay đổi vẻ mặt thật thà, nhướng mắt hỏi: “Cậu đã nghe được gì?”

Có người bề ngoài trung hậu thành thật, thực ra là ích kỉ tư lợi nhất, mỗi người đều đeo mặt nạ, Triệu Bình đeo cái mặt nạ này hơn mười năm. Mười năm trước, Triệu Bình học lớp mười một, ở trong lớp có quan hệ tốt nhất với đám bốn người Vưu Tinh Tinh, Thái Đào Kiệt, đêm đó như rất nhiều đêm lớp mười một, tự học buổi tối kết thúc, mọi người nhao nhao rời khỏi trường, mấy người Triệu Bình trên đường về nhà đi qua một con đường nhỏ, cùng nhau thấy một vụ án gây sự bỏ trốn gây tử vong, sau đó Triệu Bình dám làm việc nghĩa làm chứng chỉ ra người gây chuyện, nhận được một trăm ngàn đồng tiền cảm ơn từ người nhà người bị hại, năm đó chuyện này rất chấn động.

Phương Dĩ cười nói: “Tiếc là năm đó cậu nói dối, cậu thấy người gây chuyện thật sao?”

Triệu Bình mặt không biến sắc: “Năm bọn mình đều nhìn thấy.”

Phương Dĩ nói: “Vậy những chuyện mình nghe được ở cửa phòng thể dục năm đó, đều là do cậu và Thái Đào Kiệt đang nói mớ?”

Mặt Triệu Bình hơi biến sắc: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Đi vạch trần, đi làm việc nghĩa.”

Triệu Bình cười khẩy: “Cậu có bệnh?”

“Có bệnh cũng là do các cậu ép, đừng quên năm đó bọn Vưu Tinh Tinh đối xử với tôi thế nào, tôi là người thù rất dai, nếu bây giờ đã bị tôi biết sự thật, cho dù thời gian qua đi mười năm, trả thù lại cũng không tính là muộn.”

Triệu Bình cười nói: “Vậy thì thế nào, nói cho người khác biết năm đó chúng tôi nói dối, chỉ để lấy được một trăm ngàn đồng tiền thưởng? Phương Dĩ, cậu đừng ngây thơ như vậy, sự thật là năm đó tôi và Thái Đào Kiệt thực sự nhìn thấy chiếc xe và người gây chuyện ở hiện trường tai nạn, người chết ở ngay sau xe mấy chục mét, không phải anh ta làm thì là ai làm, chẳng lẽ là tôi và Thái Đào Kiệt?”

Phương Dĩ rất bình tĩnh: “Nói như vậy cậu thừa nhận, năm đó cậu hoàn toàn không nhìn thấy chiếc xe đó đụng người, chỉ thấy chiếc xe đó và tài xế ở gần hiện trường tai nạn thôi?”

Triệu Bình nhíu mày: “Đúng thì thế nào.”

“Ba người Vưu Tinh Tinh thực ra vốn không thấy tận mắt?”

“Không phải cậu biết hết rồi sao?”

“Cho nên năm đó cậu và Thái Đào Kiệt trốn trong phòng thể dục nói chuyện, thực sự liên quan đến chuyện này?”

Rốt cuộc Triệu Bình phát hiện bất thường: “Phương Dĩ…”

Phương Dĩ đứng lên, đột nhiên dừng lại múc một muỗng bánh cuối cùng, nói năng không rõ: “Cảm ơn, cậu tính tiền.”

Nói xong đi ngay, để lại Triệu Bình đầu óc mơ hồ.

Nửa tiếng sau Phương Dĩ đến cửa hàng 4S Vưu Tinh Tinh làm, liếc mắt liền thấy Vưu Tinh Tinh đang chào hàng xe sang cho khách, lớn tiếng vẫy tay chào: “Trái táo đỏ ——”

Tài liệu trong tay Vưu Tinh Tinh lệch một cái, gọi đồng nghiệp đến thay cho cô ấy, kéo Phương Dĩ sang một bên, chất vấn: “Triệu Bình mới vừa gọi cho tôi, cậu muốn làm gì?”

Phương Dĩ nhỏ giọng nói: “Cậu làm khẩu cung giả, tôi muốn trả thù cậu đó!”

Vưu Tinh Tinh bị giọng Phương Dĩ làm cho hơi rối loạn, cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu có bệnh à, vì chút chuyện xấu mười năm trước mà tính trăm phương ngàn kế như vậy?”

“Cậu thử bị người khác giả mạo viết thư tình cho chàng trai nổi tiếng trong trường, lại tiếp tục bị nữ sinh cả lớp chế giễu cô lập bị ép chuyển trường xem!”

“Giả mạo?” Vưu Tinh Tinh mỉa mai, “Ai có bệnh đi giả mạo cậu? Nghe nói bây giờ cậu đang ở trên lầu Chu Tiêu, thế nào, khiến anh ta xem thường rồi?”

Phương Dĩ thấy chủ đề bị lệch, không rảnh tranh luận với cô ấy, lại xoay đúng lại nói: “Dù sao năm đó cậu cũng nói dối, ở ngoài phòng thể dục tôi đã nghe rõ cậu và Thái Đào Kiệt bàn bạc chuyện lừa tiền cảm ơn.”

Vưu Tinh Tinh sửng sốt: “Cái gì?”

Phương Dĩ nhướng mày.

Lúc Phương Dĩ về nhà đã hơn ba giờ chiều, lầu dưới cùng vô cùng yên ắng, dụng cụ thể dục lẳng lặng nằm ở ban công lầu dưới. Cô gắng sức khom người treo ở ngoài ban công, không hề nhìn thấy nhà lầu dưới, nhưng động tác này khiến cô tốn sức nói chuyện, đầu điện thoại bên kia nói: “Cháu nói gì?”

Phương Dĩ lấy lại dáng đứng bình thường, sờ cái bụng bị đè đau, nói: “Chú Khôn, cháu đã gửi cho chú đoạn ghi âm, chú có thể báo án với cảnh sát, khiếu nại cứu con trai chú. Chỉ có điều chỗ đó năm đó không có camera giám sát, xe lại là một chiếc xe báo hư, không nhất định có thể tìm được người gây chuyện thực sự, cháu cũng không rõ rốt cuộc mấy đoạn ghi âm này có thể làm bằng chứng hay không.”

Chú Khôn nói: “Con trai chú còn bốn năm là có thể ra tù, nếu lần này thất bại, chú cũng sẽ không luẩn quẩn trong lòng. Tiểu Phương, cảm ơn cháu. Đúng rồi, cũng nói tiếng cảm ơn Đại Phương giúp chú, nếu không phải con bé nhớ tới chuyện năm đó có gì đó kì lạ, chú hoàn toàn không có bất kì cách gì cứu con trai chú.”

Mười năm trước, con trai chú Khôn hai mươi tuổi, suốt ngày chơi bời lêu lổng, buổi tối nào đó đi qua một đoạn đường, thấy ven đường lại có một chiếc xe con cũ nát mở rộng cửa, nổi lòng tham, thế là lặng lẽ lái xe đi, không hề biết cách chiếc xe này mấy chục mét có một người bị thương nằm thoi thóp, đúng lúc Triệu Bình và Thái Đào Kiệt đi qua đó, thấy tận mắt con trai chú Khôn và chiếc xe gây chuyện, chuẩn bị cung cấp manh mối cho cảnh sát, người nhà người bị hại trao giải thưởng một trăm ngàn đồng truy nã hung thủ, sau khi Triệu Bình và Thái Đào Kiệt bàn bạc trong phòng thể dục ở trường, quyết định điều chỉnh khẩu cung, giúp người bị hại trả thù, đồng thời lấy được một trăm ngàn đồng tiền thưởng, còn lý do tại sao mấy người Vưu Tinh Tinh phối hợp nói dối, toàn bộ là vì đêm đó cả ba người họ lừa bố mẹ, nói họ đi học thêm với Triệu Bình, thực ra là đi hẹn hò với bạn trai, để tránh việc bị bố mẹ trách mắng, mấy cô ấy nghe theo đề nghị của Triệu Bình, cũng một mực chắc chắn năm đó thấy tận mắt tai nạn xe.

Phương Dĩ mở máy tính ra chat với người khác, đem chuyện năm đó rủ rỉ nói tới, lại nói: “Cũng vì năm đó chị đi qua phòng thể dục, bị Triệu Bình và Thái Đào Kiệt phát hiện, họ tưởng chị nghe thấy hết, nhưng lại không dám tìm chị đối chất, lỡ như chị không nghe thấy thì sao? Cho nên họ nghĩ ra cách, giả mạo chị viết thư tình cho chàng trai nổi tiếng trong trường năm đó, là trùm xã hội đen bây giờ Chu Tiêu ——” Nghĩ đến Chu Tiêu, Phương Dĩ liền xem thường, nói tiếp, “Sau đó giựt dây Vưu Tinh Tinh không có quan điểm, khiến mấy cô ta nhằm vào chị, bôi xấu danh dự của chị, tốt nhất là ép chị đi. Trên thực tế năm đó chị quả thực rất không có năng lực, nói cái gì người ta cũng không tin, mệt chị là chị của em, sao không học được một nửa sơ sơ của em?”

Trong video máy tính, có một người phụ nữ ngồi trước bàn, tóc quăn dài, đeo kính, khí chất dịu dàng, ngũ quan tinh xảo, quả thực giống Phương Dĩ như đúc, chỉ có điều nhìn kĩ, có thể phát hiện sự khác nhau trên ngũ quan và gương mặt của hai người, Phương Dĩ đẹp hơn.

Phương Dĩ lầu bầu: “Thị lực của đám người đó cũng kém thật, rõ ràng em đẹp hơn chị nhiều như vậy, sao có thể nhìn ra em thành chị thật chứ. Em còn tưởng lần này phải tốn rất nhiều thời gian, suy cho cùng đã qua mười năm, chị không có bất kì cách thức liên lạc nào với bạn cũ, chỉ có điều lần này vận may tốt thật, em mới ra khỏi sân bay đã có thể gặp được bạn học cũ của chị.”

Vận may tốt hơn là cô có gương mặt gần giống như “Phương Dĩ”, cộng thêm Thái Đào Kiệt chưa tốt nghiệp đại học đã ra nước ngoài, từng chút một dụ nói ra, không cần tốn thời gian tốn công. Sau ghế bên kia webcam đột nhiên có một cái đầu nhỏ chui ra, hai bím tóc sừng dê vô cùng thu hút sự chú ý, Bong Bóng cố leo lên, hồn nhiên la: “Nói bậy, Đại Phương rõ ràng đẹp hơn dì!”

Phương Dĩ làm mặt quỷ với Bong Bóng, Đại Phương ôm Bong Bóng đặt lên đùi, cười nói: “Em làm xong chuyện tốt rồi, khi nào về?”

“Để em chơi thêm chút nữa.”

Đại Phương không đồng ý: “Em cũng xài gần hết tiền rồi, tốt nghiệp mấy tháng vẫn chưa tìm việc, không thể lãng phí thời gian như vậy. Tiểu Phương, em nói thật cho chị, rốt cuộc tại sao em đến thành phố Nam Giang, còn nữa, tại sao em lại giúp chú Khôn? Chị không cho là em tốt bụng như vậy. Chú Khôn không quen không biết chúng ta, nếu không phải nửa năm trước chú ấy tìm bố muốn tiếp tục nghĩ cách cho con trai chú ấy, chúng ta vốn cũng không biết sự tồn tại của chú ấy, cùng lắm là đồng hương thôi. Rốt cuộc tại sao em giúp chú ấy?”

Phương Dĩ lè lưỡi làm ngáo ộp, chính là không trả lời. Mắt thấy cô sắp tắt video, Đại Phương vội vàng hỏi: “Em sẽ không tiếp tục giả mạo chị chứ, em giúp người khác chị mới đồng ý, bây giờ nhanh chóng về cho chị!”

Phương Dĩ tắt video, lại gửi vài bưu kiện mới xem như xong chuyện. Mỗi người đều có dục vọng, mấy người Triệu Bình vì ham muốn cá nhân, tổn hại sự thật đưa người vô tội vào tù, lại tính toán mọi cách đuổi bạn học đi, cô làm nhiều bước không phải là thay trời hành đạo, chẳng qua là có qua có lại, không muốn để họ sống dễ chịu thôi.

Chu Tiêu hai ngày không xuất hiện, lầu dưới hoàn toàn yên ắng, Phương Dĩ thực sự hơi không quen, lẻ loi không có người cãi nhau, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm một đống dụng cụ tập thể hình dưới lầu, cầu khấn trời nhanh mưa một chút. Đợi đến thứ Hai, bầu trời âm u, tinh thần Phương Dĩ lập tức phấn chấn, chạy đến ban công chờ mưa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài nhà có người kêu la, khàn cả giọng có thể đánh tan mây đen. Phương Dĩ cảm thấy kì lạ chạy đến ngoài cửa, cuối cùng phát hiện thanh âm đến từ lầu dưới.

“Tôi đi tìm Phương Dĩ cũng có thể chứ, các anh buông tay cho tôi, có nghe thấy không, buông tay!”

Phương Dĩ chạy “bịch bịch bịch” xuống cầu thang, ở cửa công ty Denny đang lôi lôi kéo kéo với mấy người Tên Lửa, thấy Phương Dĩ xuất hiện, Denny không nén được giận chỉ về phía cô: “Phương Dĩ, cậu nói với họ, có phải Chu Tiêu đồng ý lùi kì hạn trả tiền lại hai tháng không, bây giờ lại kiện ra tòa là có ý gì?”

Phương Dĩ quét mắt một cái, không thấy Chu Tiêu, đành phải khoanh tay nói: “Tôi bất lực, thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên mà.”

Denny không dám tin, ngay sau đó chửi ầm lên: “Thì ra thực sự là vậy, lãnh đạo của Vưu Tinh Tinh và Triệu Bình nhận được một phần bưu kiện ghi âm, sáng sớm nay còn có cảnh sát tìm Triệu Bình, thì ra thực sự là cô làm, rốt cuộc cô muốn làm gì, từng bước một trả thù quá khứ?”

Denny bị mấy người Tên Lửa mời ra khỏi nhà, tiếng gào thét từ từ biến mất. Phương Dĩ đang muốn xoay người, đột nhiên thấy góc tối phía trước có một người đi ra, kẹp điếu thuốc, tùy ý búng tàn thuốc một cái, hướng về phía Phương Dĩ như cười như không, chính là Chu Tiêu.

Phương Dĩ ngửa cổ hừ một tiếng, xoay người chạy về lầu trên.

Tối đó, Phương Dĩ đi siêu thị mua thức ăn về, mồ hôi đầm đìa leo lên lầu, kinh hãi thấy cửa nhà mở rộng, ánh đèn sáng chói, cô Mã chủ nhà đang đứng trong phòng khách.

Cô Mã thấy Phương Dĩ, lập tức nói: “Rốt cuộc cô cũng về, nào nào, tôi có chuyện nói với cô.”

Phương Dĩ không hiểu ra sao cả, đến lúc vào nhà thấy Chu Tiêu ngồi trên ghế xếp cắn đậu phộng, cô liền không có sắc mặt tốt.

Cô Mã nói: “Tôi cũng không nói lời dư thừa nữa, kì hạn thuê căn nhà này của cô là ba tháng, hoặc tôi trả lại hai tháng tiền thuê cho cô, cô tìm chỗ khác dọn ra ngoài, hoặc tôi sẽ cho Tiểu Chu thuê phòng ngủ thứ hai, lấy tiền thuê của cậu ấy để bù cho tiền thuê bị hao hụt của tôi.”

Phương Dĩ trợn to mắt: “Dựa vào cái gì!”

“Dựa vào việc khi đó cô giả thần giả quỷ lừa gạt tôi, nếu không phải Tiểu Chu nói cho tôi biết, đến bây giờ tôi vẫn bị cô gạt chẳng hay biết gì, cô có biết tôi bị cô dọa thành bệnh, nằm trên giường ba ngày không hả? Tôi đã đủ phúc hậu rồi, nếu cô không phục thì cô đi kiện tôi, tôi còn muốn kiện cô lừa gạt nữa!”

Cô Mã hất đầu đi khỏi, Chu Tiêu tiếp tục cắn đậu phộng, Phương Dĩ chống nạnh: “Chu Tiêu, anh không phải đàn ông!”

“Muốn nghiệm chứng?” Chu Tiêu lười biếng cười một tiếng, ném vỏ đậu phộng, đứng dậy sáp lại gần Phương Dĩ, “Không phải cô thầm mến tôi sao, bây giờ ở lầu gần nước*, không thích?”

*Cụm gốc 近水楼台, nằm trong cụm 近水楼台先得月 (Ở lầu gần nước nhìn thấy ánh trăng đầu tiên): ý nói gần quan được ban lộc; nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng; gần gũi người có thế lực nên được lợi trước; làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.

“Ai thầm mến anh, anh đi hỏi thăm Denny thử xem, người thầm mến anh lúc đó là một người đàn ông!”

Phương Dĩ tức giận bừng bừng, mặt đỏ tía tai ưỡn ngực ngửa cổ, mồ hôi vẫn còn đang nhỏ giọt. Chu Tiêu cười nhạo, đến gần cô, thấp giọng nói: “Nếu cô là Phương Dĩ, Chu Tiêu tôi theo họ cô, đừng cố làm ra vẻ trước mặt tôi. Đúng rồi, dự báo thời tiết nói tối nay trời mưa, tôi vẫn thích tắm ở chỗ cô hơn.”

About these ads