Người Tôi Yêu

Chương 1




Edit: KẹoĐắng

Thành phố Chi Xuyên nhiều mưa, từ khi vào thu tới nay đều là mưa dầm liên tục. Thành phố bị nước mưa ngâm mềm nhũn, đầy đất đều là cành khô lá héo úa.

Phương Cử dừng xe dưới tàng một góc cây ngô đồng lớn bên ngoài tiểu khu, cần gạt nước đung đưa, gạt nước mưa làm lộ ra khu vực phía trước rõ ràng. Ngón tay hắn cong lại, vô ý thức gõ vô lăng, một cái lại một cái.

Không biết đợi bao lâu, chợt thấy một bóng dáng nho nhỏ đẩy cánh cửa nhỏ bên phải tiểu khu, nắm chặt cán dù, đạp nước đi nhanh vào trong. Phương Cử lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhìn chăm chú mấy giây, sau đó lấy điện thoại di động nhanh chóng bấm số điện thoại.

"Anh Hiểm, chị dâu trở lại."

Sau khi cúp điện thoại, Phương Cử mở radio trên xe lên, thân thể buông lỏng dựa về phía sau, đánh tay lên vô lăng, hừ hừ vui vẻ hát theo radio.  

——

Sau khi Hứa Đường đi vào liền gấp dù lại, vuốt vuốt mái tóc bị rối loạn, vừa vỗ hai vai ướt đẫm, vừa giậm chân.

Đèn không sáng.

Hứa Đường lại giậm một cái, vẫn không có sáng.

Hành lang đen như mực tản ra một mùi nấm mốc, Hứa Đường lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, vượt qua mớ than tổ ong hàng xóm chất đống theo chân tường, từ từ đi lên. Sắp đo đến lầu 3 thì màn hình đi động tối mò, Hứa Đường đang muốn ấn phím, đột nhiên ngừng hô hấp…… Phía trước có một đóm lửa đỏ, di động trong bóng đêm.

Trên cánh tay Hứa Đường lập tức nổi lên một trận da gà, ngón tay dán vào ấn phím, vuốt nhẹ hai cái, lại thu về. 

Một bên cô tự trấn an tinh thần, một bên đoán chừng khoảng cách của người nọ cùng mình. Lầu 2 quanh năm không có người nào ở, hôm nay suy nghĩ chỉ có thể cầu nguyện bản thân có thể thuận lợi chạy đến cửa tiểu khu, hoặc là tiếng thét chói tai của cô đủ để kinh động lầu trên.

Đang lúc Hứa Đường tính toán phương pháp chạy trốn, đóm lửa nhỏ phía trước mỉm cười, ngay sau đó cô liền giật mình.

Thân thể Hứa Đường cứng còng, theo tiếng bước chân thứ nhất của người phía trước vang lên, cô giống như con mèo nhỏ, tóc gáy đựng thẳng. Hứa Đường ném cây dù, dựa vào ánh sáng điện thoại di động, chạy như bay về phía dưới lầu.

Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng nhanh, Hứa Đường bất quá mới chạy được có 5- 6 bước, cánh tay đã bị người nọ bắt lấy. Cô đang muốn thét chói tai, một tay người nọ bụm miệng cô lại, sau đó đoạt điện thoại di động trong tay cô. “Đừng kêu!"

Hứa Đường lập tức dừng lại giãy giụa, trợn to hai mắt.

"Hiện tại tôi buông tay, Hứa Đường, nếu em dám kêu tôi liền ở chỗ này muốn em."

Mắt Hứa Đường càng trừng lớn hơn.

Người nọ buông lỏng bàn tay ra, đưa điện thoại di động nhét về trong tay cô.

Hứa Đường mở to miệng hô hấp, vội vàng theo ánh sáng điện thoại di động nhìn về phía người nọ. Mặt mày thâm thúy, mũi cao anh tuấn. Hứa Đường há mồm mấy lần, rốt cuộc phát ra tiếng: “…… Chu Hiểm.”

Chu Hiểm nhặt cây dù cô vứt ttrên đất lên, Hứa Đường mượn ánh sáng yếu ớt quan sát anh. Anh mặc một bộ đồ màu đen, mười ngón tay mang bao tay da màu đen, đôi giày đen dưới chân dính chút nước bùn.

Chu Hiểm ngồi dậy nhìn cô, “Em ở ở lầu mấy?"

Hứa Đường lập tức thẳng thân thể: “Anh không thể đi lên."

"Không thể?"

Hứa Đường quật cường nhìn anh.

"Thật không thể?"

Hứa Đường không nói lời nào.

Chu Hiểm cũng không nói chuyện, tiến lên một bước ôm lấy hông Hứa Đường, hất lên một cái, nhẹ nhàng vác trên vai.

Hứa Đường đột nhiên dựng ngược, bị dọa sợ đến hét một tiếng chói tai, giống như con cá chạch giãy giụa. Chu Hiểm kềm lại bắp chân của cô, giữ chặt, hỏi: "Lầu mấy?"

"Thả tôi xuống!"

“Em không nói cũng không sao, tôi tự đi gõ cửa từng nhà hỏi.” Nói xong, Chu Hiểm cố ý ngừng mấy giây, giống như cho cô một ít thời gian.

Giằng co chốc lát, Hứa Đường rốt cuộc thỏa hiệp, buồn bực nói một câu: "Lầu 6."

Hứa Đường bị dựng ngược, chỉ nhìn thấy gót chân của anh. Bước chân lớn mà có lực, ngược lại giống y như trước kia.

Sau khi đi lên, Hứa Đường vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Chu Hiểm, vừa chậm chạp móc chìa khóa ra mở cửa. Chu Hiểm đứng ở phía sau cô, lại rít một ngụm thuốc, biểu tình trên mặt thoáng chốc ẩn trong một mảnh sương khói lượn lờ.

Cửa vừa mới mở, cánh tay Chu Hiểm đã vươn ra dùng sức đẩy một cái, cũng không đợi Hứa Đường mời, liền dẫn đầu bước vào.

"Đổi dép!"

"À.” Chu Hiểm ngừng chân, quay trở về, liếc mắc nhìn kệ giày bên cạnh cửa. Trên kệ giày có hai đôi dép lê, đều là kiểu dáng của nữa. Hứa Đường vội vàng đi tìm vỏ bọc giày, Chu Hiểm lại cởi giày da ra, mang vớ đi thẳng vào. 

Hứa Đường im lặng nhìn bóng lưng của anh một cái, giơ tay lên bật công tắc đèn, quả nhiên không có ánh sáng. Cô đổi dép, ở trong ngăn kéo tìm mấy cây nến vô dụng lần sinh nhật trước, nhưng mà không tìm được bật lửa.

Cô ngẩng đầu lên nhìn cái bóng mờ đang ngồi ở trên ghế sô pha đằng kia. “Cho mượn cái bật lửa.”

Bên kia một hồi lâu không động, Hứa Đường lại thúc giục một câu, Chu Hiểm mới chậm chạp đi tới bên cạnh cô. 

Hứa Đường chờ anh móc cái bật lửa, đợi mấy giây cũng không thấy anh có động tác gì, không thể làm gì khác hơn là lại mượn một lần.

"Trong túi, tự em lấy."

Hứa Đường bất đắc dĩ, đưa tay vói vào túi áo anh lấy. Ngón tay mới vừa đụng tới đáy túi áo, chợt bị Chu Hiểm nắm thật chặt. Trái tim cô thoáng chốc giật mình, nháy mắt tiếp theo anh đã ném tàn thuốc lá vẫn còn đang cháy vào ly thủy tinh trên bàn, đưa tay lên nắm lấy cằm dưới của cô, đột ngột cúi đầu.

Hứa Đường bị anh hôn đến mứa răng ê ẩm, nước mắt cũng chảy ra. Hô hấp bị mùi thuốc lá nồng nặc cùng mùi vị nước mưa cùng bụi bậm trên người Chu Hiểm quấn quanh, làm cho cô có loại cảm giác hít thở không thông. Thắt lưng bị anh một bàn tay mang bao tay của anh bóp chặt, đau đến giống như xương cốt bị bẻ gãy. 

Lúc ban đầu Hứa Đường vẫn còn giãy giụa chống cự, trong lúc vô tình lại dần dần buông tha. Trái tim bởi vì nụ hôn mãnh liệt mà không có chút kỹ thuật gì của Chu Hiểm mà lâm vào một loại không khỏi rung động.

Bốn năm trước ở trấn Độ Hà, trên gác xếp chậc hẹp, dưới ánh đèn mờ, ga giường cùng gối đầu có một mùi nấm mốc ẩm ướt. Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi bàng bạc, cũng là sự rung động như như vầy, làm cho trái tim của cô giống như đặt trên sợi dây mà căng thẳng, thật lâu run rẩy.

——

Lần thứ hai Hứa Đường tiếp xúc với Chu Hiểm là vào mùa hè lớp 12 bốn năm trước vào ngày tựa trường. Khi đó mặc dù đã bắt đầu vào xuân, nhưng trấn Độ Hà vẫn còn gió lạnh se lạnh. Chỉ có vào lúc giữa trưa mặt trời mới chịu lộ ra phân nửa cái đầu từ trong đám mây.

Hàng xóm Hứa Đường, Tưởng Hòa Hoa mới vừa lên trung học cơ sở. Trưa hôm đó cô bé vừa khóc vừa tới căn tin trung học phổ thông tìm cô, nói là số tiền 300 đồng dùng để đóng học phí trên đường đến trường đã bị lưu manh cướp mất.

Trấn Độ Hà là một địa phương nhỏ bé chật hẹp, bị phần tử bất lương trên trấn phân chia thành ba khi vực. Cũng giống như tam quốc “tranh bá chia cắt” trong lịch sử. Ngày thường ba ngày một trận ẩu đả, năm ngày một trận cãi vã. Thời điểm nhàn hạ là ở khu vực lân cận lừa đảo.

Hoàn cảnh gia đình Tưởng Hòa Hoa cũng khó khăn. Cha làm việc vặt, mẹ không nghề nghiệp, em trai vừa mới năm tuổi, trong nhà còn có một bà nội bệnh nặng. Ngày thường một đồng tiền cũng chia làm hai. 300 đồng tiền học phí này chính là số tiền cô bé khổ cực bày bán đồ ở vỉa hè một mùa đông.

Hứa Đường cũng khó xử. Tình huống nhà cô tuy nói là khá hơn một chút, nhưng mà vừa qua hết năm, ăn, mặc, dùng, đều cần phải chi tiêu. Tiền mặt trong nhà cũng đều chi tiêu gần hết. Còn tiền nhuận bút, là tiền để cho cô lên đại học cùng với tiền mua nhà cho em trai cưới vợ, không dễ dàng động vào được. Tiền mừng tuổi năm mới của cô cũng đã sớm sung vào công quỹ rồi.

Hứa Đường suy nghĩ, chỉ có thể báo cảnh sát.

Đi đến đồn công an, Tưởng Hòa Hoa miêu tả bộ dáng của người nọ, cảnh sát nói là đã lập án. Hai người đợi một hồi lâu cũng không có chút tin tức gì.

Hứa Đường lại đi một chuyến, kết quả là cảnh sát nói đám tiểu lưu manh kia lẩn trốn chung quanh, muốn lấy tiền trở về, sợ rằng không dễ dàng như vậy, muốn bọn cô kiên nhẫn chờ thêm một chút.

Hứa Đường có kiên nhẫn, nhưng mà kiên nhẫn của chủ nhiệm của Tưởng Hòa Hoa đã sớm khô cạn. Trừ Tưởng Hòa Hoa, cả lớp đều đã đóng xong tiền học phí. Chủ nhiệm lớp ngày ngày ân cần dạy bảo, thậm chí ở trong lớp điểm danh phê bình. Da mặt Tưởng Hòa Hoa mỏng, làm sao chịu được, quay đầu lại liền tìm cô khóc lóc kể lể.

Không thể chờ, liền chỉ còn cách ôm cây đợi thỏ thôi.

Hứa Đường đoán chừng 300 đồng cũng chỉ tiêu mấy trận bi-a hoặc là vào mấy buổi chiếu phim tối của đám người kia, không lâu sau bọn họ hẳn là muốn tiếp tục tìm người xuống tay. Mỗi lần ăn cơm tối, cô liền bưng hộp cơm cùng Tưởng Hòa Hoa ngồi chồm hổm canh giữ ở đầu ngõ hẻm sau trường học. Ngồi xổm 3-4 ngày, lại thật sự để cho cô chờ được. 

Hứa Đường vừa mới mở nắp hộp cơm, liền nghe thấy tiếng xe mô-tô “xình xịch” truyền đến từ xa. Cô ngẩng đầu nhìn lên, ba bốn người đang chạy đến từ trong đống bụi đất cuộn lên.

Hứa Đường lần nữa đậy nắp hộp cơm lại bỏ vào túi ni-lon, động tác vừa mới ngừng, mấy chiếc xe mô-tô đã gần ngay trước mắt. Tưởng Hòa Hoa lặng lẽ chỉ một người trên xe. “Chính là hắn!” 

Hứa Đường gật đầu, thấp giọng nói: “Theo như kế hoạch từ trước, chạy về phía ngõ hẻm, từ cửa tiệm bán nước đá kia chađy đi ra ngoài. Sau đó chạy đi gọi cảnh sát tới đây.”

Giọng Tưởng Hòa Hoa có chút run run, nhìn thấy ba bốn người cỡi mô-tô đang ở phía xa, thấp giọng hỏi: “Chị Hứa Đường, một mình chị không sao chứ?”

"Nhanh đi!" Hứa Đường vỗ bả vai Tưởng Hòa Hoa một cái, cô bé lập tức giống như mũi tên rời cung mà chạy đi.

Ba người mới vừa xuống xe, mắt thấy Tưởng Hòa Hoa như một làn khói chạy xa, liền cũng không đuổi theo nữa. Tưởng Hòa Hoa chỉ người nhuộm một dúm tóc đỏ, giờ phút này hắn đang nhướng cao lông mày, cười hỏi: “Tại sao em gái lại không chạy?”

Trong lòng bàn tay Hứa Đường tràn đầy mồ hôi, ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Tôi chính là đang đợi anh, tại sao lại phải chạy?”

Vừa dứt lời, mấy người khác lập tức ồ ồ cười vang. “Tóc đỏ” cười đến đắc ý. “Đáng tiếc hiện tại anh đây đã có bạn gái, nếu không em gái chờ anh hai tuần lễ, chờ anh chia tay liền suy nghĩ tới em gái một chút?”

Mọi người lại cười ầm lên một trận.

Vẻ mặt Hứa Đường nghiêm túc. “Anh lấy học phí của Hòa Hoa, có thể trả lại cho em ấy hay không?”

"Tóc đỏ” sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười lớn. “Người đẹp, tiền bọn anh đã “cầm”, liền không có tiền lệ trả lại.”

"Điều kiện trong nhà Hòa Hoa không tốt, không có số tiền học phí này em ấy sẽ không thể đi học nữa.”

"Tóc đỏ” nhìn bộ dáng nghiêm túc giảng đạo lý của Hứa Đường, không nhịn được cười to. “Em gái có biết bọn anh làm nghề gì không?”

"Biết."

"Biết là tốt rồi, nếu anh trả tiền lại, để cho những người trong bang phái khác nghe thấy, bọn anh làm thế nào còn có thể lăn lộn ở trấn Độ Hà này nữa?”

"Các người có thể đi cướp của những người khác, Hòa Hoa thật sự rất khó khăn......"

"Phương Cử, mày dài dòng cùng con nhỏ làm cái gì, lục xoát một chút xem có tiền hay không, cầm đi nhanh lên!"

Trong lúc nói chuyện cùng “Tóc đỏ”, tay Hứa Đường đã lặng lẽ đưa tới phía sau đồng phục học sinh của mình, siết chặt dao trái cây giấu ở sau lưng  ——  Bộ dáng của cô gầy, đồng phục học sinh là kiểu dáng đồng phục thể thao, lại mua lớn hơn một size, cho dù là giấu 10kg gạo trong áo cũng không nhìn ra, càng không nói đến một con dao gọt trái cây nho nhỏ.

"Tóc đỏ” ha ha cười một tiếng, đi về phía Hứa Đường. “Người đẹp, thật xin lỗi…….” Cánh tay hắn đang muốn đưa ra, chợt thấy tia sáng lạnh chợt lóe trước mắt.

"Anh đừng tới đây!" 

"Tóc đỏ” nhìn rõ đồ vật trong tay Hứa Đường, lập tức gắt một tiếng: “Chỉ bằng đồ chơi này mà muốn đối phó anh đây?” Trong lúc nói chuyện hắn liền nhanh chóng ra tay. Một tay khóa lại cổ tay của Hứa Đường, một chân chen vào giữa hai chân của cô, dán cô vào trên mặt tường xám phía sau lưng. 

Hắn giữ chặt cổ tay của Hứa Đường, dao trái cây nhẹ nhàng rơi vào tay hắn, sắc bén lướt trên gương mặt cô. Phương Cử ác ý thổi một hơi trên mặt Hứa Đường, cười nói: “Thật là nóng nảy, nhưng anh phải thương lượng cùng bạn gái một chút, đừng nhúc nhích!”

Phía sau một hồi cười tà, có người giựt giây: "Lão Phương, nhanh, hôn một cái, trước ấn dấu, tránh cho tiểu mỹ nữ chạy."

Có lời nhắc nhở này, Phương Cử lúc này mới cúi đầu quan sát Hứa Đường.

Gầy teo yếu ớt giống như một cây đậu cô-ve, đồng phục học sinh giống như bao bố bao bọc quanh người, cũng nhìn không ra có ngực hay không. Tóc đuôi ngựa buộc cao, từ khăn quàng cổ lộ ra một đoạn cổ, nhìn ngược lại trắng nõn. Da cũng trắng nõn, khuôn mặt bị gió lạnh thổi làm cho ửng hồng. Ngũ quan tuy có chút yếu ớt nhưng cũng có chút đáng thương làm cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ.

"Tóc đỏ” nhìn, giật mình. Bên cạnh lại có người cổ động, lập tức liền dời dao trái cây đi, một tay nắm lấy cằm Hứa Đường, chuẩn bị cúi đầu.

"Anh không được đụng tôi!"

Cô thét một tiếng như vậy, càng làm cho “Tóc đỏ” muốn làm ngược lại. Tình thế khẩn cấp, Hứa Đường lui đầu về phía sau một chút, cái trán hung hăng đập vào lỗ mũi “Tóc đỏ”. Phương Cử “ai ui” một tiếng, lập tức đưa tay bịch mũ, nước mắt cũng muốn rớt ra. Vừa phân tâm một chút, dao trái cây liền bị cô đoạt lại.

Lúc này Hứa Đường cũng không nhắm dao trái cây về phía “Tóc đỏ” nữa, mà là đặt ở động mạch cổ của mình.

"Tóc đỏ” mắng một tiếng, nhấc chân đá vào bắp chân của Hứa Đường một cước. Hứa Đường bị đau, dao trái cây trong tay lập tức dán chặt hơn, hung tợn nhìn chằm chằm Phương Cử, “Trả tiền lại cho Hòa Hoa!"

Mấy người khác vốn là hi hi ha ha, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng như muốn liều mạng của Hứa Đường, cũng đều thu lại nụ cười. Một người trong đó lên tiếng mắng. “Con điếm chết tiệt, đừng có người khác cho mặt mũi mà không biết xấu hổ!”

Hứa Đường trợn tròn mắt nhìn người nọ: “Quy tắc của Thanh Long Bang các người là không khi dễ phụ nữ cùng con nít!"

Tất cả đều sững sờ, ngay sau đó cười lên ha hả.

Đang cười, chợt nghe thấy một tiếng tằng hắng.

Hứa Đường sửng sốt, nhìn về phía phát ra âm thanh. Giờ phút này cô mới phát hiện, cách đó không xa còn có một chiếc xe mô-tô, khoảng 3 -4m cách bọn người “Tóc đỏ”. Người cỡi mô-tô mang mũ bảo hộ màu đen, giờ phút này dựa vào sườn xe, trong tay kẹp một điếu thuốc, ánh mắt đang nhìn chằm chằm về bên này.

"Tóc đỏ” lập tức lui từng bước về phía sau, ngượng ngùng cười một tiếng, chào hỏi nói: “Anh Hiểm”. Mấy người khác cũng lên tiếng chào hỏi. 

Hứa Đường lập tức biết thân phận người này, thủ hạ Chu Hiểm, người lão đại Thanh Long Bang tín nhiệm nhất, được phân quản lý vùng phía Bắc này.

Chu Hiểm nén tàn thuốc, giày da đạp lên một cước nghiền nát, đạp lên bụi đất đi tới trước mặt Hứa Đường. Anh liếc cô một cái, nhìn về phía “Tóc đỏ”, trên mặt giương lên nụ cười chứa mấy phần dụng ý, “Phương Cử, cậu ngược lại càng ngày càng không kén ăn rồi.”

"Tóc đỏ” lúng túng cười một tiếng.

Hứa Đường vốn thẳng eo, không sợ hãi. Giờ phút này chỉ bị Chu Hiểm liếc một cái, chợt cảm thấy khí lạnh từ dưới lòng bàn chân chạy dọc theo bắp chân đi lên, tay cũng không khỏi run rẩy —— Ánh mắt của anh cũng không phải nghiêm nghị, so với “Tóc đỏ” không có ý tốt, mà càng giống như ánh mắt bình thường khi quan sát người xa lạ. Nhưng chỉ thoáng liếc nhìn như vậy, lại mang theo ý tứ gần như thăm dò, làm cho trái tim cô nhất thời bị treo lên.

"Tóc đỏ” định lên tiếng, đột nhiên nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân ngoài đầu hẻm. Hắn nhướng mày liếc nhìn, lập tức nói: “Anh Hiểm, nếu không chúng ta rút thôi.”

Chu Hiểm “ừ” một tiếng.

"Tóc đỏ” lập tức cùng mấy người khác leo lên mô-tô, khởi động xe chờ tùy thời chạy đi. Duy chỉ có một người còn đứng trước mặt nhìn chằm chằm Hứa Đường, ánh mặt bình thản rồi lại giống như ý vị thâm trường. 

Hứa Đường bị anh nhìn chằm chằm đến sống lưng lạnh cả người. Nhưng mà dao trái cây dán trên động mạch cổ vẫn không có buông xuống. Cô cắn chặt hàm răng, cứng cổ nhìn thẳng anh.

Giằng co như vậy mười mấy giây, tiếng bước chân càng ngày càng gần. Trong lỗ mũi Chu Hiểm phát ra một tiếng cười khẽ, nhìn dao trái cây trong tay Hứa Đường một cái, lại không nói gì, xoay người sãi bước rời đi.

Hơi thở Chu Hiểm cách xa, lúc này Hứa Đường mất hết khí lực, toàn thân xụi lơ. Cô buông lỏng dao trái cây ra, đem sức nặng trên lưng toàn bộ dựa vào ở trên vách tường, vừa liều mạng thở, vừa nhìn mấy chiếc mô-tô chạy đi để lại một đống bụi đất. Nhìn cảnh sát bốn phía vây tới, cùng âm thanh động cơ mộ-tô dần dần cách xa.

Đám cảnh sát có lòng ngăn chặn, nhưng hai chân làm sao so kịp với hai bánh xe? Chạy mấy bước, nhìn thấy cách xe càng xa, chỉ có thể quay trở lại.

Tưởng Hòa Hoa kéo lấy tay Hứa Đường, hỏi thăm: “Chị Hứa Đường, chị có sao không?"

Hứa Đường lắc đầu, lấy hộp cơm ra, dùng túi ni-lon bao chặt lấy dao gọt trái cây. 

Tưởng Hòa Hoa tò mò hỏi thăm.

Hứa Đường lại lắc đầu, “Không có gì, sợ lại lại bị chủ nhiệm làm phiền.”

Tiền không lấy về được, vẻ mặt Tưởng Hòa Hoa như đưa đám. Lại biết không cách nào trách Hứa Đường, chỉ là cúi đầu đá đá cục đá dưới chân.

Hứa Đường vỗ vỗ bả vai cô. “Chị đi về hỏi mẹ, em cũng đừng gấp. Sau này cũng đừng một mình đi gây sự với bọn họ, em không đối phó được bọn họ, gặp mặt liền cố gắng đi đường vòng.”

Tưởng Hòa Hoa gật đầu một cái, lại không nhịn được phát ra một tiếng thở dài vô cùng nhẹ.

Tự học một buổi chiều, sau khi về nhà, Hứa Đường mang theo túi ni-lon chứa dao gọt trái cây giấu vào chỗ cao nhất trong tủ quần áo. Sau khi giấu kỹ liền suy nghĩ một chút, vẫn cảm giác không ổn. Bình thường mẹ Hứa làm vệ sinh, cũng sẽ quét dọn mạng nhện phía trên.

Ngập ngừng như vậy trong chốc lát, cô liền lại cầm xuống.

Hứa Đường tìm kiếm nơi thích hợp giấu đồ trong phòng. Quay một vòng, lơ đãng quay đầu, liền nhìn thấy chậu hoa trên cửa sổ. Ánh mắt cô yên lặng nhìn trong chốc lát, sau đó đi về phía cửa sổ.

Lúc bà nội còn sống có trồng vài chậu đỗ quyên. Sauk hi bà qua đời, mặc dù Hứa Đường tận tình chăm sóc, nhưng mà cuối cùng vẫn không sống. Lá khô, hoa rụng nhưng cô cũng không nỡ vứt bỏ, kể cả chậu hoa đã khô quắt, cũng đặt cùng ở trên cửa sổ, coi như là một loại nhung nhớ bất đắc dĩ.

Lúc ăn cơm tối, Hứa Đường nói chuyện học phí của Tưởng Hòa Hoa với mẹ Hứa.

Em trai Hứa Dương gất bánh dày, vừa ăn vừa hỏi: "Người nào cướp?"

Chiếc đũa trong tay Hứa Đường lập tức ngừng lại. “Chu Hiểm”

Mẹ Hứa lập tức ngẩng đầu. “Chu Hiểm nào?”

Hứa Đường khẩy khẩy cơm trong chén, thấp giọng nói: “Còn Chu Hiểm nào nữa.”

Nhất thời trầm mặc, sau một lúc mẹ Hứa nhẹ “xuy” một tiếng. “Có phải là con trai của bác con không?”

Hứa Đường mím môi, không lên tiếng.

Mẹ Hứa lại oán trách mấy câu, cuối cùng lấy ra 300 đồng từ trong tiền sinh hoạt đưa cho Hứa Đường đưa cho Tưởng Hòa Hoa.