Người Tốt Kẻ Xấu

Người Tốt Kẻ Xấu - Chương 7





Con trai của bà Tân vẫn chưa trở về, vợ anh ta sau khi rửa mặt liền thay quần áo, chị ta đi đến phòng khách, khoanh tay ôm ngực trào phúng liếc mẹ chồng mình. Bà Tân bị nhìn chằm chằm thì sợ hãi, nhiều lần hé miệng đều nói không nói được.


Chị ta nhìn mẹ chồng mình một hồi, lại quay sang quan sát Phương Y, biểu cảm đáng ghét: “Vị tiểu thư này, cô cũng là luật sư?”


Phương Y nhìn chị ta nói: “Không.”


“Vậy cô đi theo làm gì? Lo chuyện bao đồng?” Đối phương nói chuyện cũng rất mỉa mai.


Chu Lạc Sâm nhìn về phía Phương Y, ánh mắt thâm thúy, tựa hồ muốn xem cô xử lý thế nào.


Mặt cô không biến sắc, nói: “Không, nhàm chán nên tôi muốn đến đây xem thử mặt mũi của con cái bà.”


Chị ta nghe xong thì trầm mặt: “Cô có ý gì? Tôi cũng không phải là con gái của bà ta.”


Phương Y cười lạnh: “Chị nên mừng vì chưa sinh con và bị nó đối xử thế này.”


Chị ta giận dữ: “Tuổi còn nhỏ nhưng rất mồm mép, nơi này không phải chỗ để cô nói chuyện, lập tức rời khỏi nhà tôi!”


Phương Y nhìn nhìn bà Tân, nói: “Nhà chị? Chị đứng tên trong giấy tờ nhà?”


Chị ta tức giận đến trào máu họng, vội vàng vọt tới trước mặt Phương Y, muốn động thủ nhưng bị Chu Lạc Sâm nhanh chóng túm chặt cánh tay, chị ta bị anh đẩy mạnh đụng vào bàn trà.


“Cậu muốn làm gì? Buông tôi ra!” Chị ta la hét.


Phương Y không ngờ đối phương lại thiếu kiên nhẫn như vậy, xem ra chị ta bị thương không nhẹ, cô vội vàng nói với Chu Lạc Sâm: “Luật sư Chu, hình như chị ấy bị thương, anh buông chị ấy ra trước đã.”


Chu Lạc Sâm mắt điếc tai ngơ, lôi kéo chị ta đi đến một bên, thấp giọng nói, cả người chị ta run lên, sợ hãi nhìn vào mặt anh, anh nhìn về phía Phương Y, bình thản nói: “Em cứ ngồi đó đi.”


Chị ta giãy dụa nói: “Buông ra, cậu dám bắt nạt phụ nữ sao!”


Chu Lạc Sâm tươi cười, con ngươi lạnh lùng ẩn sau cặp mắt kính, chị ta nhìn thấy biểu cảm này thì sợ tới mức không dám cử động.


Lúc này, chuông cửa vang lên, Chu Lạc Sâm liếc mắt một cái, chậm rãi buông cánh tay chị ta ra.


Chị ta dùng sức xoa xoa cổ tay, Phương Y nhìn thấy cổ tay chị ta chảy máu, có lẽ vừa rồi Chu Lạc Sâm dùng lực quá mạnh.


Phương Y bối rối nhìn Chu Lạc Sâm một cái, anh không để ý đến cô, chỉ nói với người phụ nữ kia: “Đi mở cửa.”


Chị ta nghe vậy thì lập tức ra mở cửa, chồng chị ta vừa tiến vào, chị ta liền nhào vào trong lòng anh ta, gào khóc: “Mẹ anh, mẹ anh dẫn theo hai người không rõ lai lịch tới bắt nạt em, anh xem cổ tay em này!”




Chị ta đưa cổ tay cho chồng xem, người đàn ông nhíu mày, đóng cửa rồi mới nhìn về phía Chu Lạc Sâm, Chu Lạc Sâm thanh thản đứng ở một bên, hiện trường hỗn loạn khiến người đàn ông bất ngờ.


Anh ta thấp giọng an ủi vợ, lại nhìn lướt qua mẹ già, khắc nghiệt nói: “Bà dẫn người đến công ty tìm tôi còn chưa đủ, bây giờ vào nhà náo loạn?”


Bà Tân lệ rơi nói: “Mẹ là mẹ của con! Không có mẹ thì làm sao có con, nói chuyện không chút lương tâm!”


Anh ta hừ lạnh toan tính dẫn vợ về phòng bôi thuốc, quay đầu nói với Chu Lạc Sâm: “Luật sư Chu, nghe danh đã lâu.”


Chu Lạc Sâm dùng đúng điệu bộ của anh ta như anh ta đối xử với bà Tân, không hảo ý bắt tay.


Anh ta mời Chu Lạc Sâm ngồi xuống, ánh mắt lưu lại trên người Phương Y: “Vị này là?”


Phương Y nói: “Tôi là thư ký ở văn phòng luật Tế An.”


Anh ta sờ cằm: “Ngại quá, để cô nhìn thấy cảnh tượng mất mặt.”


Mặt cô không chút biểu cảm, nói: “Anh cũng biết mất mặt sao?”


Anh ta đối với Phương Y khách sáo rất nhiều, thậm chí còn cười nói: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, theo ý của cô có lẽ là tôi không hiếu thuận, thế cô có biết vì sao tôi phải làm như thế không?”


Phương Y ngẩn người chậm rãi nhìn về phía bà Tân, tinh thần bà Tân không được tốt, choáng váng mắt hoa tựa người vào ghế sofa, một chữ cũng không nói được.


Anh ta nhìn thấy biểu cảm của bà thì thả lỏng, kiên trì nói: “Cha mẹ tôi đã sống ly thân, có điều không làm thủ tục ly dị, ngôi nhà này vẫn đứng tên mẹ tôi sau khi cha tôi qua đời. Trước đây bà ấy từng bỏ rơi cha con tôi đi theo tình nhân, cha tôi chịu đựng không muốn ly dị, thậm chí cũng không chuyển tên ngôi nhà.”


Bà Tân nghe con trai nói thì nghẹn họng, tâm trạng có chút hoảng loạn. Chu Lạc Sâm lạnh lùng bàng quan, nhìn thấy cảnh tượng này liền đứng dậy.


Anh đi đến bên cạnh bà Tân, đơn giản làm vài cái động tác, Phương Y kinh ngạc nhìn Chu Lạc Sâm, chẳng lẽ bà ấy làm chuyện gì khiến anh ghét rồi sao?


Bà Tân sau khi hồi phục tinh thần thì tiếp tục nức nở, con trai bà cất giọng: “Bà chỉ biết khóc lóc, lúc trước làm chuyện này là vì ai? Bây giờ hối hận ích gì!”


Bà Tân run rẩy cầm tay con trai, anh ta ẩn nhẫn một lúc: “Được, tôi lùi một bước.” Anh ta cắn răng nói: “Bà không thể sống cùng với vợ chồng tôi nhưng hàng tháng tôi sẽ cho bà 500 đồng phí sinh hoạt. Một người già thì cần cái gì nữa, 500 đồng là đủ dùng rồi.”


Bà Tân nhìn về phía Chu Lạc Sâm, Chu Lạc Sâm vẫn im lặng, bà trầm ngâm một lúc, đang muốn mở miệng liền nghe thấy tiếng chỉ trích trong phòng truyền ra: “Anh nói gì đó hả? 500 đồng? Trợ cấp nhiều như vậy? Anh điên rồi sao?” Vợ anh ta từ trong phòng chạy ra, căm tức nói: “Cho bà ta nhiều tiền như vậy làm gì, 100 đồng không được à?”


Phương Y xoa xoa huyệt thái dương, chen miệng nói: “100 đồng thì có thể làm cái gì? Chỉ tính một ngày ba bữa 10 đồng, kiên trì lắm thì được mười ngày, một tháng cho bà ấy 100 đồng, rõ ràng là chị muốn bà ấy đói chết?”


Chị ta nhìn về phía Phương Y, hét: “Mắc mớ gì đến cô? Tôi cùng chồng tôi nói chuyện, cô sáp miệng vào làm gì? Cẩn thận mồm miệng, không khéo tôi......”



Chị ta còn chưa nói xong, Chu Lạc Sâm đã mở miệng, giọng anh lạnh lùng trầm thấp, giống như đang kiềm chế cái gì: “500 đồng không nhiều nhưng miễn cưỡng vẫn có thể dùng đủ, ngoài ra anh nên tìm thêm chỗ ở cho mẹ của mình, được chứ?” Sau khi Chu Lạc Sâm mở miệng, người phụ nữ kia cũng im bặt, sợ hãi rụt rè sau lưng chồng mình.


Anh ta hờ hững nói: “Chuyện này xem như kết thúc, bà ấy có thế nào tôi cũng không quan tâm.”


Chu Lạc Sâm gật gật đầu: “Được, chúng ta gặp tại tòa án.” Dứt lời, khẽ nhếch cằm ý bảo Phương Y rời đi.


Phương Y lập tức kéo tay bà lão theo sau, người con trai nghe đến hai chữ “Tòa án” liền thay đổi sắc mặt. Anh ta từng nghe đồn về Chu Lạc Sâm, thậm chí anh ta có mời luật sư tranh cãi, bọn họ cũng không dám tiếp nhận vụ kiện này, ai dám cùng Chu Lạc Sâm đối nghịch? Chẳng lẽ bọn họ không muốn tiếp tục nghề luật nữa sao?


“Đợi chút, luật sư Chu!” Anh ta gọi Chu Lạc Sâm lại nói: “Ở quê tôi có một ngôi nhà nhỏ, bà ấy có thể sống ở đó.”


Chu Lạc Sâm nhìn về phía bà lão, tinh thần bà rất kém nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu, bà cũng không muốn cùng con trai giáp mặt tại tòa, sở dĩ muốn tìm luật sư là bởi vì không chịu nổi nữa. Bây giờ con trai bà đã nhượng bộ, bà thỏa mãn rồi.


Chu Lạc Sâm thu tầm mắt đáp: “Tôi phải về văn phòng trước, hiệp nghị này tôi sẽ sai người đưa tới. Về phần mẹ anh, ở lại đây không an toàn. Tốt nhất anh nên an bày mọi chuyện, sau đó đi đến khách sạn Kiến Quốc đón mẹ mình về quê.” Dứt lời, Chu Lạc Sâm bước ra cửa.


Anh ta quay sang qua vợ mình, chị ta còn đang trừng mắt nhìn bóng lưng của Chu Lạc Sâm, Phương Y liếc mắt quan sát đôi vợ chồng trẻ, kết luận bọn họ không thể chung sống lâu dài.


Bầu không khí gia đình ngột ngạt cùng với người vợ xảo quyệt, sớm hay muộn cuối cùng cũng sẽ ly hôn.


Sau khi mang theo bà lão rời khỏi, Chu Lạc Sâm đưa bà trở về khách sạn, chở Phương Y về văn phòng luật.


Bây giờ chưa tới giữa trưa, bọn họ hoàn thành công việc tự nhiên phải quay về, cũng không có lý do đi nơi khác.


Trên đường trở về trong xe luôn yên tĩnh, trước đó Chu Lạc Sâm còn mở nhạc, bây giờ âm thanh gì cũng không có, Phương Y thật sự xấu hổ. Nhiều lần cô muốn mở miệng nói chuyện để giảm bớt không khí căng thẳng nhưng lời vừa ra lại nuốt trở vào, bởi vì biểu cảm của Chu Lạc Sâm thật xa cách, nếu cô lại ầm ĩ thì không thức thời rồi.


Sắp tới đèn đỏ, tốc độ xe vẫn chưa giảm lại khiến cho Phương Y sốt ruột. Cô trơ mắt nhìn xe chuẩn bị lướt qua đèn đỏ, há mồm muốn nhắc nhở Chu Lạc Sâm, anh kịp thời đã nhận ra, nhanh chóng phanh lại, miễn cưỡng đứng chờ tuyến sau.


Xe ngừng lại đột ngột, người ở trong xe theo quán tính hướng về phía trước. Chu Lạc Sâm linh hoạt dùng cánh tay đỡ Phương Y, tránh cho cô đụng vào cửa kính. Anh cảm giác được có gì đó mềm mại áp trên cánh tay mình, ánh mắt anh tự nhiên tối sầm.


Phương Y ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Chu Lạc Sâm thu tay nói lời xin lỗi: “Ngại quá, vừa rồi tôi đang suy nghĩ chuyện khác, thất lễ rồi.”


Phương Y lắc lắc đầu: “Không có gì, không sao ạ.” Cô chậm rãi cúi đầu, đưa tay giữ chặt dây an toàn, đẩy đẩy cổ áo sơ mi.


Cô hành động như vậy rõ ràng là vừa nãy cũng cảm nhận được ngực mình bị cánh tay anh đè lên, nếu lúc này anh nói chuyện cùng cô, cô làm sao dám mở miệng.


Tuy rằng hành động vừa rồi của anh là ý tốt, nhưng cô vẫn không thể biểu hiện tự nhiên.


Hai người yên lặng trở lại văn phòng, Phương Y bước xuống xe đi lên lầu, Chu Lạc Sâm ngừng xe mới đi lên, thời gian hai người tiến vào chỗ làm cách nhau mười phút, không tính là thân cận quá.



Nhưng dù vậy, Hình Tứ đang đứng nói chuyện với đồng nghiệp vẫn nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta dùng ánh mắt khinh bỉ liếc Chu Lạc Sâm.


“Luật sư Chu thành công trở về rồi à.” Hai tay anh ta đút vào túi quần, tựa vào tủ nói: “Chỉ mới mười một giờ, chậm thêm chút nữa là có thể nghỉ trưa, cậu mang thư ký của chúng tôi đi nơi nào thế hả?”


Câu nói của Hình Tứ vô cùng mờ ám, giọng điệu anh ta kỳ quái, rõ ràng là đang ám chỉ Chu Lạc Sâm và Phương Y có quan hệ không đứng đắn, toàn bộ người trong văn phòng đều nhìn về phía cô.


Phương Y không vui, anh ta hiểu lầm cô không tính, còn trước mặt nhiều người nói lung tung, sau này cô làm thế nào nhìn mặt đồng nghiệp?


Chu Lạc Sâm vẫn im lặng, Phương Y liền đứng lên nói: “Luật sư Hình, chuyện này tôi đã xin phép với chị Hà rồi ạ, nếu không tin anh có thể kiểm tra.”


Hình Tứ ngoái đầu nhìn lại: “Thế nào, dường như em không vui?”


Phương Y cắn cắn môi nói: “Luật sư Hình, giữa chúng ta chắc chắn là có hiểu lầm, tôi hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội giải thích, tôi không thích bị người khác hiểu lầm.”


Hình Tứ ngưng tầm mắt, đảo qua đảo lại nhìn Phương Y và Chu Lạc Sâm, sự yên tĩnh giằng co một lát, Chu Lạc Sâm liền lướt qua mọi người đi vào phòng, từ đầu tới đuôi chỉ nhẹ nhàng “À” một tiếng.


Đây là biểu cảm gì chứ? Nhàm chán sao? Phương Y ngẫm nghĩ.


Câu nói của Hình Tứ khiến cho Phương Y bẽ mặt, người này xem ra rất ác miệng, lẽ nào trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến thứ dơ bẩn?


Dù sao Hình Tứ cũng là người khôn ngoan, làm luật sư đã lâu, phép tắc nghề nghiệp hẳn là phải có.


Anh ta thay đổi biểu cảm, nói với Phương Y: “Em nói đúng, có hiểu lầm thì nên giải quyết, tới phòng làm việc của tôi một chuyến.” Dứt lời, anh ta đi thẳng vào phòng.


Phương Y hít thở hít thở, buông ba lô sửa sang lại tóc rồi mới đi vào phòng anh ta. Rèm cửa kính sau lưng cô đột nhiên kéo lên, một bóng dáng màu đen đang đứng đó, là Chu Lạc Sâm.


Hà Tình nhìn mọi người nói: “Còn lo đứng đó nhiều chuyện, không cần làm việc sao?”


Mọi người nghe thấy thì tức tốc chạy về chỗ ngồi, ở trên MSN(1) vẫn đang bàn tán về đề tài này.


(1) MSN: là một phần mềm chat giống như yahoo.


Hình Tứ dựa lưng vào ghế ngồi, mặt không biểu cảm.


Tầm mắt bọn họ giao nhau, tựa hồ tràn ngập mùi thuốc súng.