Khuất Phong Vân dừng chân, bị hai chữ kia làm cho đau đầu. Tiểu thái y cứ tưởng hắn không nghe thấy nên rướn cổ lên gào “A Ngạnh, A Ngạnh”, kêu to đến nỗi hai tên binh sĩ Bắc Kỳ cũng ngoái lại nhìn hắn.
Thân hình Khuất Phong Vân cao lớn, lưng eo rắn chắc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như tạc tượng, cương nghị lạnh lùng.
Binh sĩ Bắc Kỳ đột nhiên thấy lạnh sống lưng, quát lớn: “Kẻ…kẻ nào?! Bớt xen vào chuyện người khác đi!”
Khuất Phong Vân nhìn lướt qua Nguyễn Niệm và cô nương đang nắm tay nhau rồi dời mắt sang hai binh sĩ Bắc Kỳ hỏi: “Các ngươi không nhận ra ta à?”
Hai tên binh sĩ Bắc Kỳ cùng nghệt mặt: “Ngươi là ai?!”
“Không nhận ra càng tốt.” Khuất Phong Vân gật đầu nói, sau đó nhấc chân đạp một tên ngã lăn trêи đất.
“Ngươi!” Tên còn lại lập tức tỉnh rượu, nhào tới muốn đánh nhưng đã bị Khuất Phong Vân nắm cánh tay vặn ngược, la hét om sòm.
“Cút!” Khuất Phong Vân ném hai tên thành một đống, nóng nảy quát.
Hai tên kia mặt mũi bầm dập đứng lên, căm hận nói: “Ngươi…… Có gan thì cứ chờ ở đây đi!” Sau đó lảo đảo bỏ chạy. Loading...
Nguyễn Niệm buông cô nương ra bảo nàng về trước. Cô nương nói cám ơn rồi vội vàng đi mất.
Khuất Phong Vân quay người cũng muốn đi, Nguyễn Niệm vội vàng đuổi theo “A Ngạnh……”
Khuất Phong Vân quay lại nhìn y, “A Ngạnh?”
Nguyễn Niệm cười ngượng ngùng: “Ta…… nhất thời quên mất tên ngươi rồi.”
Khuất Phong Vân đi vài bước, cứng rắn nói: “Khuất Phong Vân.”
“Chuyện lúc nãy cám ơn ngươi,” Nguyễn Niệm cũng không biết đã nhớ hay chưa: “Ta mời ngươi ăn sủi cảo nhé.”
Khuất Phong Vân: “Không cần.”
Nguyễn Niệm bỗng nhiên đưa tay sờ cánh tay hắn, vừa nhéo vừa nói: “Khi nào ta mới cứng được như ngươi? Ta đứng trung bình tấn mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy cứng, chỉ thấy đau chân thôi.”
Khuất Phong Vân phũ phàng đáp: “Luyện vài chục năm là được.”
“Hả?” Nguyễn Niệm lập tức sụp đổ, “Lâu vậy sao?”
Lúc này hai tên Bắc Kỳ đã quay lại, sau lưng còn có rất nhiều người đi theo, ai nấy đều cầm binh khí.
“Đánh chết bọn hắn cho ta!”
Khuất Phong Vân nhìn một cái rồi kéo Nguyễn Niệm bỏ chạy. Nguyễn Niệm chạy chậm, mắt thấy sắp bị người Bắc Kỳ đuổi kịp, Khuất Phong Vân mau chóng vác y lên.
“A a……” Nguyễn Niệm thất kinh kêu lên, “A Ngạnh, đau bụng……”
Khuất Phong Vân đành phải ôm y chạy. Bọn họ chạy qua góc phố, Khuất Phong Vân thừa dịp đêm tối ôm người nhảy vào một căn nhà hoang.
Ngoài nhà binh lính Bắc Kỳ ồn ào chạy qua. Nguyễn Niệm co mình trong ngực Khuất Phong Vân, tựa đầu vào ngực hắn, tiếng tim đập mạnh mẽ dội vào tai.
“Đi rồi.” Khuất Phong Vân nghe tiếng bước chân đi xa mới thả Nguyễn Niệm xuống.
Vành tai Nguyễn Niệm đỏ lên, nhẹ gật đầu nhìn quanh tìm cửa. Y đi tới cửa, vừa định mở cửa ra ngoài thì chợt lảo đảo, suýt nữa bị đồ vật nằm cạnh cửa làm trượt chân.
Y nhìn kỹ mới thấy một tráng hán mặt mũi lấm lem nằm trêи mặt đất.
“Sao thế?” Khuất Phong Vân đi tới hỏi.
“Chỗ này có người,” Nguyễn Niệm ngồi xổm xuống sờ mạch hắn rồi nói, “Chưa chết.”
–
Cố Lang đứng ở ngã rẽ đầu đường, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Trịnh phủ cách đó không xa.
Trong phủ đèn lồng treo cao, ánh nến phản chiếu lẫn nhau.
Cố Lang nắm chặt đao bên hông, dưới chân vừa động thì đã bị người khác đè bả vai xuống.
“Ngươi muốn làm gì?” Ngô Thất thấp giọng hỏi.
“Có lẽ Triệu thúc đang ở đó,” Cố Lang nói, “Ta phải đi cứu ông ấy.”
“Trịnh phủ lớn như vậy, ngươi biết ông ấy ở đâu sao?” Ngô Thất nắm chặt bàn tay đang run của y, “Cố Lang, ngươi tỉnh táo chút đi.”
“Không biết thì tìm, cứ tìm từng gian một!” Cố Lang tránh thoát tay hắn muốn đi thì lại bị Ngô Thất ép vào tường, “Làm sao tìm được?! Ngươi tưởng Trịnh phủ dễ xông vào lắm à?! Ngươi vào đó còn ra được sao?!”
“Thì đã sao?!” Hai mắt Cố Lang đỏ lên, “Ta chỉ còn ông ấy là người thân……”
Ngô Thất vén tóc ẩm ướt trêи trán y, nói khẽ: “Ta biết, để ta giúp ngươi được không?”
Cố Lang nhìn hắn, nước chảy dọc theo tóc xuống cằm.
“Người của ta đang tra, trước khi trời sáng sẽ có tin tức.” Ngô Thất dụ dỗ nói, “Chờ một chút được không?”
Cố Lang chậm rãi đẩy hắn ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Ngô Thất rũ mắt, sau đó lại ngước lên, chậm rãi nói: “Nếu ta nói ta là Thái tử Đại Diên thì ngươi có tin không?”