Gió thổi lướt qua mấy sợi tóc lòa xòa trêи trán Cố Lang, y rũ mắt, lông mi dài khẽ run, không nói gì.
Thái tử lại nói: “Thái tử phi Đại Diên chính là kim tôn ngọc quý, một nhà toàn người hầu hạ, ngươi thử cân nhắc xem?”
Cố Lang liếc hắn, “Ta là nam tử.”
Thái tử gật đầu, “Ừm, ta không mù.”
Cố Lang cảm thấy hắn lại đang đùa mình chứ ở đâu có nam tử làm Thái tử phi. Y không trả lời, đi đến cạnh giếng rửa vết máu trêи tay.
Thái tử nhìn thân thể y hơi nghiêng về phía trước để múc nước dưới giếng, xương hồ điệp trêи lưng nhô lên dưới lớp áo, đường cong cuốn hút.
“Ngươi không nhận lời ta có phải vì trong lòng có người không?”
Bàn tay xách nước của Cố Lang dừng lại, y trả lời: “Không có.”
“Vậy Mộ Dung thì sao?” Thái tử nói, “Mộ hắn to như vậy có chiếm chút vị trí nào trong lòng ngươi không?”
Cố Lang vừa rửa máu trêи tay vừa nói: “Hắn chưa chết.” Loading...
“Ngươi đoán vậy à?” Thái tử nghĩ đây có lẽ là tâm linh tương thông chăng?
Hắn cầm đoạn trúc bên cạnh đi tới đặt vào tay Cố Lang: “Cây trúc này không tệ, ta rất thích, ngươi gọt thành tiêu cho ta đi, coi như báo đáp ân tình hôm nay.”
Cố Lang há miệng muốn nói gì nhưng Thái tử đã ngắt lời: “Nếu không thì lấy thân báo đáp.”
Cố Lang: “……”
*
Từ Chi Nghiêm hoang mang trở về Tướng phủ. Trịnh Vu Phi dù tức giận nhưng cũng không có chứng cứ chứng minh Từ Chi Nghiêm và đám hắc y nhân kia là một bọn nên chỉ có thể sầm mặt để hắn đi.
Từ Chi Nghiêm không biết Trịnh phủ xảy ra chuyện gì. Hắn đầy bụng lo nghĩ, vừa vào thư phòng lại trông thấy Khuất Phong Vân ngồi ở bàn sách của hắn.
“Từ tướng,” Khuất Phong Vân hỏi, “Đầu không bị sao chứ?”
Từ Chi Nghiêm chợt hiểu ra, “Ngươi động vào ngựa của lão phu?!”
Khuất Phong Vân thoải mái gật đầu.
Từ Chi Nghiêm: “Hôm nay Trịnh phủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!”
“Giúp người chạy trốn,” Khuất Phong Vân đạo, “Từ tướng cũng giúp sức.”
Từ Chi Nghiêm chán nản ngồi xuống ghế. Hắn biết vì mình cứ lần lữa chưa hạ quyết tâm nên Khuất Phong Vân mới đánh đòn phủ đầu, chặn hết đường lui của hắn. Trịnh Vu Phi không còn tin tưởng hắn, cũng không dung túng hắn nữa.
“Nói đi,” Từ Chi Nghiêm xoa huyệt Thái Dương đau nhức, “Ngươi muốn lão phu làm gì?”
*
Khi Khuất Phong Vân ra khỏi Tướng phủ, binh lính Trịnh phủ vẫn đang lục soát người trong thành, nói là trong phủ bị trộm nên đang bắt đạo tặc.
Khuất Phong Vân ung dung về nhà. Hắn đi vào nội viện, đẩy cửa phòng ra thì thấy Nguyễn Niệm ôm gậy ngồi cạnh bàn, Lưu Đại Mãnh ôm đầu núp trêи giường kêu thảm thiết.
Khuất Phong Vân hỏi: “Sao thế?”
Nguyễn Niệm tức giận nói: “Hắn lại sờ ta!”
Khuất Phong Vân: “…… Đánh hay lắm.”
“Chẳng phải ngươi nói lai lịch hắn không rõ sao?” Nguyễn Niệm hỏi, “Sao còn đem hắn về nhà?”
Khuất Phong Vân giơ chân lôi ra một cái ghế, ngồi xuống nói: “Tra rõ rồi, hắn chạy đến từ Phụ Lam Sơn.”
Nguyễn Niệm khó hiểu nói: “Cái gì Phụ Lam Sơn?”
Lưu Đại Mãnh cảnh giác hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ngươi không cần để ý ta là ai,” Khuất Phong Vân nói, “Chỉ cần nói ra chuyện Phụ Lam Sơn thôi.”
Lưu Đại Mãnh nhìn Khuất Phong Vân rồi lại nhìn Nguyễn Niệm, “Muốn nói cũng được, nhưng ta có một yêu cầu.” Hắn xoa xoa tay, “Tiểu mỹ nhân cho ta hôn một cái……”
Nguyễn Niệm cả giận: “Ngươi……”
Khuất Phong Vân bỗng nhiên lao tới bóp cổ Lưu Đại Mãnh: “Yêu cầu? Ngươi tưởng mạng mình có giá lắm sao?”
Lưu Đại Mãnh đỏ mặt, mắt trợn trừng không thở nổi.
Nguyễn Niệm vội vàng nhào tới ôm chặt eo Khuất Phong Vân kéo ra sau, “A Ngạnh, mau buông tay! Hắn sắp bị ngươi bóp chết rồi……”
Khuất Phong Vân hất tay ra, lạnh lùng nhìn Lưu Đại Mãnh.
Lưu Đại Mãnh chống giường ho khan vài tiếng, ngẩng đầu lên thấy Nguyễn Niệm còn ôm Khuất Phong Vân liền đau lòng nói: “Ngươi ôm hắn? Ta sờ ngươi một chút ngươi đều đánh ta, sao ngươi có thể ôm hắn?!” Dừng một chút hắn lại nói, “Hay là ngươi cũng ôm ta chút đi?”
Nguyễn Niệm: “……”
Khuất Phong Vân nhấc chân đạp tới.
Lưu Đại Mãnh bị hắn đạp làm vết thương nứt ra, kêu rêи nói: “Ngươi đạp ta làm gì?! Ta cũng đâu có nói chuyện với ngươi!”
Nguyễn Niệm yên lặng cầm gậy lên.
Lưu Đại Mãnh: “……”