Trong rừng ánh trăng như sương, trúc xanh dập dờn. Cố Lang bị Thái tử giam trêи ghế trúc, hơi thở mang mùi rượu nồng đậm quấn quanh.
“Ta……” Cố Lang khó nhọc nói, “Không phải là không tin ngươi.”
Thái tử chụp lấy cổ tay y nắm chặt, “Không có? Vậy được, ngươi nói đi, kể hết chuyện trong lòng cho ta nghe.”
Lòng bàn tay Cố Lang đổ mồ hôi, tay chân càng lạnh hơn, “Chẳng phải ngươi đều biết rồi sao……”
“Ta muốn chính miệng ngươi nói cho ta chứ không phải để ta suy đoán thăm dò!” Đáy mắt Thái tử sâu như hồ nước lạnh lẽo, thấy Cố Lang tim như thắt lại, “Cố Lang, ngươi vẫn luôn né tránh ta. Ta càng lại gần thì ngươi càng trốn thật xa…… Rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì?”
Cố Lang quay đầu nói: “Ta không có tránh ngươi.”
Thái tử rũ mắt cười cười, không rõ là vui hay buồn, “Được, được……” Hắn bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm Cố Lang rồi cúi đầu hôn lên.
“Ưm……” Chiếc lưỡi mang mùi rượu trong miệng quấn vào cổ họng, vừa nồng vừa mạnh khiến cho hơi thở Cố Lang bất ổn. Người phía trêи hôn một cách mạnh bạo, tựa như cực kỳ tức giận muốn nuốt cả xương cốt y vào bụng, cắn môi lưỡi y phát đau.
“Buông ra……” Cố Lang gạt phắt bàn tay đang giữ hàm mình, đẩy ra người đang đè y, “Mộ Dung Diễn, ngươi đừng quá đáng!”
“Ta cứ quá đáng đấy!” Mộ Dung Diễn dứt khoát giật xuống mặt nạ da người trêи mặt, “Ta đâu phải trở về để nghe những lời dối lòng này của ngươi! Cố Lang, trong lòng ngươi ta rốt cuộc là gì?!”
Cố Lang không ngừng thở dốc, đầu lưỡi bị cắn còn đang tê dại, trêи môi cũng âm ỉ đau. Y nhìn gương mặt đã hơn hai tháng không gặp, năm ngón tay siết chặt ghế trúc, nửa ngày sau mới nhả ra hai chữ, “Bạn tốt.”
“Bạn tốt?” Mộ Dung Diễn nắm lấy tay y, vẻ mặt điên cuồng, “Cố Lang, ngươi có biết trong một tháng giả chết dưỡng thương kia ta nghĩ gì không? Nhiều lần…… Nhiều lần ta muốn gửi thư báo cho ngươi ta không chết. Nhưng ta ích kỷ, muốn biết ngươi có vì cái chết của ta mà đau lòng hay không. Ta nghĩ nếu trong lòng ngươi chưa bao giờ có ta thì cứ để Mộ Dung Diễn chết đi, đời này sẽ không xuất hiện trước mắt ngươi nữa…… Nhưng ngươi đã khóc! Tôn Phóng không gạt ta, nửa đêm mùng bảy tháng bảy ngươi say mèm đến khóc trước mộ ta có đúng không?!”
“Đúng thì sao?” Đốt ngón tay Cố Lang trắng bệch, tựa như từng chữ đều thiêu đốt cổ họng y, “Chỉ là tưởng niệm bạn bè thôi…… Nếu Tôn Phóng chết ta cũng……” Loading...
Mộ Dung Diễn buông tay ra, lòng bàn tay che mặt, bỗng nhiên bật cười, “Cố Lang, trái tim ngươi cũng thật sắt đá……” Hắn cười rồi đứng lên, nhìn thoáng qua trăng sáng phía chân trời, sau đó quay người rời đi.
Cố Lang chán nản dựa vào ghế trúc, gió chiều thổi qua khiến y hơi lạnh.
Cửa sổ lầu hai bỗng nhiên kẽo kẹt mở ra, y quay đầu nhìn, Triệu Chuyết vịn cửa sổ lúng túng nói: “Thiếu gia……”
Triệu Chuyết đi xuống lầu, thận trọng nói: “Thì ra Thái tử là Mộ Dung công tử sao?”
Cố Lang nhìn vò rượu vỡ vụn bên chân, nhẹ gật đầu.
“Mộ Dung công tử không bị làm sao thì tốt rồi.” Triệu Chuyết hỏi, “Thiếu gia phát hiện ra lúc nào?”
Dáng vẻ Cố Lang như hồn xiêu phách lạc, ngồi trêи ghế không nói gì.
Triệu Chuyết cũng không biết phải nói gì, đành căn dặn y sớm nghỉ ngơi rồi đi lên lầu.
Phát hiện lúc nào? Cố Lang nghĩ có lẽ là khi người kia hao tâm tổn trí cứu được Triệu thúc lại chỉ cần một đoạn trúc làm lễ vật tạ ơn.
Trêи đời này cũng chỉ có ngươi mới làm giao dịch lỗ vốn như thế mà thôi.
–
Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm đến Thái y viện tìm sách mới phát hiện trêи sách cũng chỉ ghi chép triệu chứng độc phát chứ không có công thức chế thuốc giải.
Nguyễn Niệm lại chạy tới hỏi sư phụ nhưng Vương thái y cũng chưa từng thấy qua loại độc này nên biết rất ít. Bất đắc dĩ Nguyễn Niệm đành phải tự chế thuốc giải. Y loay hoay mấy ngày, thử mấy vị thuốc nhưng vẫn không đúng, ngược lại còn dọa cho Lưu Đại Mãnh mỗi khi nhìn thấy y liền muốn khóc.
Mỗi lần Nguyễn Niệm chế ra thuốc giải đều tìm Lưu Đại Mãnh thí nghiệm thuốc. Khi thử lần đầu, Lưu Đại Mãnh hỏi y thuốc này uống vào có chết người không?
“Chết thì không,” Nguyễn Niệm nói, “Nhưng chắc sẽ có chút tác dụng phụ.”
Lưu Đại Mãnh: “Tác dụng phụ gì?”
Nguyễn Niệm: “Ta cũng không xác định, chỉ là chút bệnh vặt thôi.”
Thế là Lưu Đại Mãnh yên tâm uống. Kết quả hôm đó Lưu Đại Mãnh chạy tới nhà xí mười mấy lần.
Lần thứ hai Lưu Đại Mãnh vẫn còn sợ hãi, “Sẽ không tiêu chảy nữa chứ?”
Nguyễn Niệm cam đoan: “Không đâu, ngươi yên tâm đi.”
Kết quả uống thuốc xong Lưu Đại Mãnh cười hơn nửa ngày, cười đến mặt rút gân, cuối cùng miệng suýt chút nữa không ngậm lại được.
Lần thứ ba Lưu Đại Mãnh không chịu uống, bị Khuất Phong Vân bóp miệng nhét vào. Sau đó toàn thân Lưu Đại Mãnh run lên, cả ngày đều không thể động đậy.
Lần thứ tư……
Sau đó mỗi lần Lưu Đại Mãnh không chịu uống thuốc thì Nguyễn Niệm liền gọi to một tiếng: “A Ngạnh!”
Lưu Đại Mãnh lập tức rưng rưng uống thuốc, còn lẩm bẩm: “Gian phu ɖâʍ phu!”
Nguyễn Niệm không nghe rõ, “Ngươi nói gì?”
“Không có gì,” Lưu Đại Mãnh sửa lời, “Ta nói thuốc này uống ngon thật!”
Khuất Phong Vân đi tới, hỏi hôm nay dược hiệu thế nào?
“Giờ vẫn chưa biết,” Nguyễn Niệm hỏi Lưu Đại Mãnh, “Thân thể có gì khó chịu không?”
Lưu Đại Mãnh cử động tay chân rồi lắc đầu.
“Đại nhân!” Lúc này một người hầu vội vã chạy vào, “Đại nhân, ngoài cửa có rất nhiều binh lính Bắc Kỳ kéo đến!”
“Lính Bắc Kỳ?” Nguyễn Niệm nhìn Khuất Phong Vân lo lắng nói, “Có phải là lần trước……”
Khuất Phong Vân có vẻ không bất ngờ lắm, “Trước đây Cao Thừa từng gặp ta, chắc giờ nhớ ra rồi.”
Nguyễn Niệm: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Các ngươi đợi ở đây đi, không được ra ngoài.” Khuất Phong Vân nói, “Ta ra cửa nhìn xem.”
Nguyễn Niệm vội la lên: “Không được! Bọn hắn muốn bắt ngươi thì sao?”
Khuất Phong Vân: “Bắt thì bắt, bọn hắn chưa dám giết ta đâu.”
“Vậy bọn hắn đánh ngươi thì sao?” Nguyễn Niệm ôm cánh tay hắn không chịu buông, “Bọn hắn hung dữ như vậy!”
Khuất Phong Vân nhìn mặt Nguyễn Niệm, nhịn không được đưa tay véo một cái.
Nguyễn Niệm: “……” Ngươi véo ta làm gì?
*
Tôn Phóng đứng ngoài rừng trúc chu môi học tiếng chim gọi. Chỉ chốc lát sau, Khuyển Tị từ trong rừng trúc bay ra.
“Cẩu tử,” Tôn Phóng hỏi, “Đại đương gia đâu? Lão Khuất gặp rắc rối rồi.”
Khuyển Tị đáp: “Hai ngày trước điện hạ và Thái tử phi cãi nhau, sau đó không quay lại nữa.”
“Cái gì?!” Tôn Phóng giật mình nói, “Hắn còn dám cãi nhau với Thái tử phi à? Không cần vợ nữa sao?”
“Lúc ấy ta ở khá xa, cũng không nghe rõ lắm.” Khuyển Tị suy nghĩ một chút rồi nói, “Hình như điện hạ lột mặt nạ da người, nói cái gì mà……” Hắn nhại giọng Mộ Dung Diễn nói, “Cố Lang, trong lòng ngươi ta rốt cuộc là gì?! Sau đó không biết Thái tử phi nói gì mà điện hạ bỏ đi một hơi.”
Tôn Phóng vỗ đùi nói: “Thảm rồi, điện hạ muốn có danh phận mà không được nên mới tức giận đấy.”