Cố Lang trở về Đông Cung lấy y phục. Lúc trước vì để y tiện chăm sóc Triệu Chuyết nên Thái tử điều y đến làm cận vệ, mỗi ngày không cần canh gác Đông Cung.
Nửa đường y gặp được Thái tử trở về từ ngự thư phòng. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy dáng vẻ Mộ Dung Diễn mặc mãng bào thêu hình rồng. Không còn áo trắng thanh lịch, không có nụ cười phong lưu tuỳ tiện kia. Một thân áo vàng lộ ra vẻ uy nghiêm của đế vương, ngọc quý kim tôn.
Bọn họ thấy nhau từ xa trêи hành lang. Ngô Lục theo sau Thái tử chẳng hiểu ra sao, tưởng Thái tử thấy Cố Lang không hành lễ nên tức giận, đang định mở miệng thì thấy Thái tử quay đi.
Ngô Lục vội vàng đuổi theo, không hiểu sao mỗi lần Thái tử gặp Cố huynh đệ đều quay đầu bỏ đi.
Cố Lang rũ mắt, đứng tại chỗ một lát rồi cũng đi.
*
Buổi chiều tiếng sấm rền vang, một cơn mưa thu rơi xuống như trút.
Bảy tám hộ vệ Trịnh phủ đội mưa chạy trong rừng trúc, càng chạy càng tìm không ra phương hướng, bị nước mưa xối đến run rẩy.
“Mẹ nó, sao không tìm được đường thế này?!” Gã đại hán cầm đầu vừa giơ tay lau nước mưa trêи mặt vừa nói, “Tối thế này rốt cuộc biết chạy đi đâu?!”
Sau lưng một nam tử trẻ tuổi thấp giọng phàn nàn: “Đã bảo trời sắp mưa không thể vào rừng mà ngài không tin……”
Đại hán quay lại đập sau gáy hắn một cái rồi mắng: “Còn mặt mũi nói à?! Đại nhân sai đi tìm người, tìm nhiều ngày như vậy mà ngay cả sợi lông cũng không tìm được! Còn lề mề nữa thì coi chừng đại nhân một đao chặt ngươi cho chó ăn đấy!”
Người trẻ tuổi kia cũng biết nhiều ngày như vậy mà bọn hắn chưa tìm được người, Trịnh Vu Phi không ngừng mắng bọn hắn, lập tức ngậm miệng. Loading...
“Khương ca,” một người khác nói với đại hán kia, “Phía trước hình như có ánh lửa, hẳn là có người, tới tránh mưa chút đi.”
Đại hán rướn cổ lên nhìn, thấy phía trước lập lòe ánh sáng. Hắn bị nước mưa xối vào mắt không mở ra được, chỉ muốn nhanh chóng tìm chỗ trú nên vung tay lên nói: “Đi, tới đó xem thử.”
*
Triệu Chuyết và Khuyển Tị ngồi dưới lầu trúc nghe tiếng mưa rơi uống trà tán gẫu.
“Sau khi thiếu gia trở về liền nhốt mình trong phòng, cơm tối cũng chưa ăn.” Triệu Chuyết lo lắng nói, “Cứ tiếp tục như vậy thì thân thể sao chịu nổi?”
Khuyển Tị ôm đĩa đậu phộng, bóc từng viên vừa ăn vừa nói: “Có phải Thái tử phi nhớ điện hạ rồi không? Hay là ta đi tìm điện hạ đến nhé?”
Triệu Chuyết: “Nhưng lúc trước bọn họ cãi nhau kịch liệt như vậy……”
“Cũng phải,” Khuyển Tị gật đầu nói, “Điện hạ tới liệu có cãi nhau nữa không?”
Triệu Chuyết thở dài: “Cứ tưởng Mộ Dung công tử không chết thì thiếu gia sẽ vui vẻ, sao lại…… Ai……”
Khuyển Tị ngừng bóc vỏ đậu phộng, đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía trước. Tiếng mưa tiếng sấm lấn át tiếng bước chân trong rừng nên lúc nãy hắn không phát hiện.
Đại hán dẫn người gạt đám trúc ra liền nhìn thấy lầu trúc trong rừng. Hắn lau nước mưa trêи mắt nhìn tới, thấy dưới lầu trúc có hai người đang ngồi, trong đó một người rõ ràng là kẻ hôm đó được cứu ra khỏi Trịnh phủ làm bọn hắn mấy ngày nay vất vả tìm kiếm.
“Ha ha ha ha ha……” Đại hán kia cười to, “Đúng là đi mòn giày mà tìm chẳng thấy, giờ lại không mất chút công sức nào. A ha ha ha ha ha…… Mau bắt lão già này về giao nộp đi!”
Một đám người rút đao sáng loáng.
Cửa trêи lầu chợt bật mở, Cố Lang cầm hai thanh đao, ném một thanh cho Triệu Chuyết, “Triệu thúc.”
Khuyển Tị cũng rút nhuyễn kiếm bên hông, kiếm quang nhoáng một cái dẫn đầu xông tới.
Tiếng sấm rền rĩ, mưa càng lớn hơn. Trước lầu trúc, đao quang kiếm ảnh đều bị nhấn chìm trong tiếng sấm chớp, chỉ thấy máu nhuộm đỏ trúc xanh.
Toàn thân Cố Lang ướt đẫm nước mưa, cầm trường đao nhuốm máu nhìn đại hán kia trêи ngực chảy máu, ngã thẳng xuống đất. Đáy mắt y đỏ lên, tựa như lại nhìn thấy màu đỏ bao trùm khắp trời đất, như một cái miệng đầy máu dữ tợn cắn người.
Hai tay Cố Lang run rẩy, suýt nữa cầm đao không vững. Lúc này bên cạnh chợt có kẻ vung đao chém tới. Cố Lang kiệt lực muốn tránh nhưng máu trong người như bị đông cứng làm y không thể động đậy.
Đao sắp chạm tới lại bị trường kiếm ngăn lại lóe lên ánh bạc, kẻ đánh lén tắt thở ngã xuống đất.
“Thái tử phi,” Khuyển Tị đỡ Cố Lang hỏi, “Không sao chứ?”
Triệu Chuyết giải quyết người cuối cùng rồi chạy tới, thấy bộ dạng này của Cố Lang mới nhớ tới thiếu gia nhà hắn ban đêm không thể thấy máu.
“Thiếu gia,” Triệu Chuyết vội vàng nói, “Đừng nhìn, mau về nghỉ ngơi đi.”
Sắc mặt Cố Lang tái nhợt đến dọa người, lại nhìn chằm chặp máu chảy trêи đất, Triệu Chuyết và Khuyển Tị phải hao hết sức lực mới đỡ được y về trúc lâu.
Nhưng Cố Lang vẫn cứ run rẩy, cả người đều không ổn. Khuyển Tị lần đầu thấy Thái tử phi như vậy nên vội vàng chạy đi tìm Thái tử.
Trong sòng bạc Sơn Hà, Mộ Dung Diễn tựa trước cửa sổ nhìn mưa. Nhìn một hồi, Khuyển Tị đột nhiên xông vào cửa sổ, cả người ướt như chuột lột, thở không ra hơi nói: “Điện hạ, Thái, Thái tử phi…… Lầu trúc……”
“Rầm” một tiếng, Mộ Dung Diễn liền nhảy qua cửa sổ lao đi.
Triệu Chuyết gấp đến độ đi tới đi lui dưới lầu trúc. Thiếu gia nhà hắn dù không thể thấy máu ban đêm nhưng thường ngày cũng chỉ ngất đi, hôm nay sao lại thành như vậy? Còn đuổi hắn ra ngoài nữa.
Vậy phải làm sao bây giờ? Hắn vừa ngẩng đầu thì thấy Mộ Dung Diễn lao ra từ trong màn mưa, “Mộ Dung công tử!”
Mộ Dung Diễn không che dù, tóc tai quần áo đều ướt đẫm. Hắn vội la lên: “Cố Lang thế nào?”
“Thiếu gia vừa rồi thấy máu,” Triệu Chuyết đáp, “Có chút kỳ lạ……”
“Y ở đâu?”
“Trong phòng trêи lầu.”
Mộ Dung Diễn hai ba bước chạy lên lầu đẩy cửa phòng ra. Cố Lang ngồi bên giường, y phục ướt đẫm dính trêи người, cả người run lập cập.
“Cố Lang,” Mộ Dung Diễn đi qua nắm chặt bàn tay lạnh buốt của y, “Ngươi sao vậy?”
Ánh mắt Cố Lang không tỉnh táo, lẩm bẩm nói: “Máu……”
“Không có máu,” Mộ Dung Diễn sờ mặt y, ôn nhu nói, “Không sao, đừng sợ.”
“Không phải……” Cố Lang cắn răng, giống đang cố nhẫn nhịn gì đó, “Ta…… thật vô dụng……” Y hận, hận mình nhu nhược vô dụng, một chút máu cũng đủ làm y không thể động đậy, mặc người chém giết. Sợ thấy máu như vậy thì làm sao đi báo thù?!
Y bỗng nhiên đưa tay rút đao ở đầu giường rạch lên cánh tay mình.
“Cố Lang!” Mộ Dung Diễn vội vàng đoạt lại đao nhưng lưỡi đao vẫn cắt vào tay Cố Lang, rạch ra một đường nhàn nhạt.
“Ngươi làm gì vậy?!”
“Ta, ta…… không được sợ máu……” Cố Lang tựa như thấy vết thương quá nhỏ nên muốn đưa tay rạch thêm, bị Mộ Dung Diễn níu lại, “Cố Lang, ngươi đừng như vậy, rồi sẽ ổn thôi…… Đừng ép mình……”
Cố Lang nhìn chằm chằm máu từ vết thương chảy xuống.
“Cố Lang, đừng nhìn……” Mộ Dung Diễn kéo tay áo của y ra rồi dán môi lên vết thương, đau lòng hôn lên máu tươi chói mắt kia.
Răng môi ấm áp chạm đến vết thương, ấm áp từng chút lan tỏa vào trong máu. Cố Lang rất lạnh, lạnh đến nỗi một chút ấm áp đều khiến y vô cùng tham luyến. Y muốn càng nhiều ấm áp hơn, muốn xua tan cái lạnh của cơ thể, mặc cho hơi ấm lưu chuyển khắp người……
Mộ Dung Diễn thấy vết thương không sâu mới yên tâm, muốn thay y phục ướt trêи người Cố Lang.
“Ta……” Hắn vừa ngẩng đầu thì Cố Lang đã nắm lấy cổ áo hắn, đôi môi lạnh giá phủ lên môi hắn.