Gió sớm hơi lạnh, ánh nắng nhạt nhòa rọi vào tẩm cung.
Nửa gương mặt Cố Lang vùi trong chăn, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê dường như có hơi thở khẽ khàng lướt qua gò má nhồn nhột.
Mí mắt y giật giật rồi mơ màng mở mắt ra, lập tức trông thấy khuôn mặt kề sát của Mộ Dung Diễn đang chống tay bên giường mỉm cười nhìn y.
"Dậy rồi à?"
Cố Lang mở to mắt rồi ôm mặt Mộ Dung Diễn hỏi: "Chẳng phải ngươi đi gặp Lâm Thượng thư sao?"
Sáng sớm nay y thấy Mộ Dung Diễn nhẹ chân nhẹ tay xuống giường nói muốn gặp Lễ bộ Thượng thư, còn bảo y ngủ thêm một lát.
Vì gần đến cuối năm nên mấy ngày nay Lễ bộ Thượng thư bận tối tăm mặt mũi, còn phải thường xuyên chạy tới bàn về lễ tế trời với Thái tử, chỉ sợ vừa lơ đễnh thì Thái tử sẽ khiêng lò luyện đan ra ngoài phát đan dược.
"Ta bảo hắn làm đơn giản thôi," Mộ Dung Diễn vén tóc trên trán Cố Lang rồi cười nói, "Mất công ngã bệnh lại làm ta mang tiếng bóc lột người già."
Đây là Tết đầu tiên của Cố Lang trong cung. Mặc dù chưa có kinh nghiệm nhưng y cũng biết lễ tế trời của Hoàng gia rất rườm rà phức tạp, Mộ Dung Diễn nói làm lễ đơn giản không chỉ vì thông cảm cho Lâm Thượng thư tuổi cao vất vả mà còn đau lòng Cố Lang ăn Tết lần đầu trong cung, phải để y vui vẻ chứ không thể tế lễ cả ngày mệt mỏi được.
Có lẽ còn vì tướng sĩ chinh chiến ở biên quan phía Bắc chưa về, gian nan vất vả mà năm mới lại không được đoàn viên.
Trong lòng Cố Lang chua xót, nhìn Mộ Dung Diễn hỏi: "Vậy...... không tế trời nữa à?"
"Ừ," Mộ Dung Diễn gật đầu, "Nhưng giao thừa vẫn phải đến Thái Miếu tế tổ, ba quỳ chín lạy xong ngươi phải hôn ta một cái."
Cố Lang sững sờ, "Gì cơ?"
Mộ Dung Diễn nói tỉnh bơ: "Lâm Thượng thư nói đây là nghi thức tế lễ."
Cố Lang: "......" Tự ngươi nói chứ gì?
"Thật mà," Mộ Dung Diễn thấy Cố Lang không tin thì lại nói, "Không tin ngươi cứ hỏi Lâm Thượng thư đi."
Cố Lang khựng lại rồi kéo chăn trùm kín đầu: "Không muốn."
"A," Mộ Dung Diễn nói, "Vậy đừng hỏi nữa."
"Không phải," Cố Lang kéo chăn xuống nói, "Ý ta là......"
"Không sao," Mộ Dung Diễn nói tiếp, "Ta biết ngươi hay thẹn thùng nên không tiện hôn tướng công trước mặt quần chúng. Ta đã nói với Lâm Thượng thư rồi, lúc tế bái ngoại trừ phụ hoàng thì không cho ai ở lại hết. Phụ hoàng cũng chẳng kinh ngạc đâu...... Á......"
Hắn còn chưa dứt lời thì Cố Lang đã cầm gối phang tới, "Không được nói nữa!"
Không kinh ngạc gì chứ, là ai cả ngày không đứng đắn, trước mặt phụ hoàng còn động tay động chân?!
"Ừ ừ, không nói không nói," Mộ Dung Diễn ôm gối nói, "Nhưng lễ không thể bỏ được, vẫn phải......"
Cố Lang phũ phàng nói: "Không hôn."
"Như vậy đâu được," Mộ Dung Diễn nói, "Đây là lễ nghi mà."
Vớ vẩn, Cố Lang tức giận vén chăn xuống giường, nhà ai lại có lễ nghi như thế chứ, chẳng lẽ liệt tổ liệt tông thích xem người ta thân mật hay sao?
Y vắt khăn lau mặt, Mộ Dung Diễn đi tới ôm y từ phía sau rồi than thở: "Ta cũng muốn lau."
"Chẳng phải lúc nãy ngươi lau rồi à?" Nói vậy nhưng y vẫn vắt khăn rồi quay lại lau mặt cho Mộ Dung Diễn.
Mộ Dung Diễn hỏi: "Ngươi thấy gì không?"
Cố Lang ngẩn ra, "Thấy gì?"
Mộ Dung Diễn: "Lệ rơi đầy mặt......"
Cố Lang: "......"
Tuy chỉ làm lễ đơn giản nhưng trong cung vẫn phải trang trí thật đẹp, màn lụa đỏ chót, đèn lồng đỏ treo khắp thành. Các cung nhân hết sức phấn khởi vì Thái tử cho thêm không ít tiền thưởng, thậm chí còn muốn phân phát đan dược hắn tự luyện ra nhưng bị Thái tử phi kéo đi ngay.
"Xem ngươi kìa, không chịu hôn ta mà gấp thế làm gì?" Mộ Dung Diễn bị Cố Lang kéo tới Thái Miếu, dọc đường luôn miệng lải nhải, "Liệt tổ liệt tông có chạy đâu chứ."
Cố Lang không để ý tới hắn, chỉ nắm chặt mười ngón đan xen.
Hôm nay là giao thừa. Đêm trừ tịch mọi năm trước y và Triệu Chuyết chỉ nhìn nhau không nói gì, thậm chí còn không dám đi xem náo nhiệt trong thành vì sợ khơi lại vết thương lòng năm xưa.
Sau này sẽ không còn thế nữa......
Y quay sang nhìn người bên cạnh, bên môi hiện lên ý cười.
Khi họ đến Thái Miếu thì lão Hoàng đế cũng vừa đến. Lễ bộ Thượng thư lo sợ bất an nhìn Thái tử ngoan ngoãn tế tổ trong miếu, đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì chợt thấy Thái tử kéo Thái tử phi chạy mất.
Lễ bộ Thượng thư: "......"
Quay lại đây! Tốt xấu gì cũng nói một tiếng rồi hãy đi chứ!
Lão Hoàng đế cũng đi tới lắc đầu cười với Lễ bộ Thượng thư.
Mộ Dung Diễn và Cố Lang trở về Cố phủ, Triệu Chuyết hớn hở ra mở cổng. Sau khi Cố gia được rửa sạch oan khuất, Triệu Chuyết chuyển về sống ở Cố phủ rồi sửa sang mọi nơi trong phủ, chỉ có viện tử của cha mẹ Cố Lang là vẫn giữ nguyên.
Họ đem theo nhang nến Triệu Chuyết chuẩn bị đến quỳ lạy trước cổng sân.
"Cha, nương," Cố Lang nói, "Ngày mai là năm mới rồi."
Mộ Dung Diễn vẩy rượu bên cạnh nhang nến cười nói: "Sau này năm nào chúng con cũng sẽ đến thăm hai người."
Dưới ánh nến, hắn nghe thấy Cố Lang nói khẽ: "Mộ Dung......"
Hắn vừa quay đầu sang thì Cố Lang đã nắm vạt áo hắn xông tới.
Răng môi giao nhau, hơi thở quấn quýt.
Mộ Dung Diễn sững sờ, còn chưa lấy lại tinh thần thì Cố Lang đã quỳ lại chỗ cũ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ có vành tai hơi đỏ lên.
Mộ Dung Diễn cười hỏi: "Liệt tổ liệt tông trong Thái Miếu cũng muốn thấy mà, sao ngươi bất công thế?"
Cố Lang vừa đốt tiền giấy vừa lẩm bẩm: "Nói nhảm."
"Ta nói nhảm lúc nào?" Mộ Dung Diễn nói, "Không tin lát nữa ăn cơm đoàn viên ngươi hỏi phụ hoàng xem có phải liệt tổ liệt tông báo mộng cho ông ấy không?"
Cố Lang: "......" Liệt tổ liệt tông nhà ngươi báo mộng chỉ để nói chuyện này thôi à?
Khi về cung Mộ Dung Diễn mời Triệu Chuyết đi theo, nói muốn cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, còn nói sang năm Ngụy lão tướng quân trở về sẽ càng náo nhiệt hơn.
Lão Hoàng đế lâu rồi chưa uống rượu, thừa dịp đêm trừ tịch khăng khăng đòi uống, còn rủ rê Cố Lang uống hết chén này đến chén khác, cuối cùng Cố Lang bị chuốc say trước nhất.
Mộ Dung Diễn thấy Cố Lang vui vẻ như vậy cũng không nỡ ngăn cản, đành phải khiêng người về.
"Đã bảo ngươi uống ít thôi mà không nghe, ngày mai lại nhức đầu cho xem." Mộ Dung Diễn đặt Cố Lang xuống giường rồi cởi giày cho y, lại nghe y say khướt nói: "Không ngủ, muốn đón giao thừa cơ."
Mộ Dung Diễn cười véo mặt y, "Ngươi đã say thế này mà còn đón giao thừa cái gì? Ngủ sớm chút đi."
"Không muốn," Cố Lang bỗng nhiên ôm chặt cổ hắn rồi vùi mặt dụi dụi, "Muốn đón giao thừa cơ...... được không?"
Mộ Dung Diễn: "......" Người này say rượu còn biết nũng nịu nữa à?
Như thấy được chuyện gì lạ lắm, trong lòng hắn vui phơi phới nhưng vẫn cố ý nghiêm mặt nói cứng: "Không được."
Cố Lang tỏ vẻ ủy khuất, lại dụi dụi rồi nói: "Ta...... thật nhiều thật nhiều năm rồi chưa đón giao thừa mà......"
Mộ Dung Diễn dừng một chút: "Vậy hôn một cái nhé?"
Cố Lang ôm hắn hôn một cái.
Mộ Dung Diễn: "Hôn thêm cái nữa."
Cố Lang lại nghe lời hôn hắn thêm một cái.
"Được rồi," Mộ Dung Diễn cười sung sướng, một tay đè người xuống giường, "Vậy chúng ta cùng nhau đón giao thừa."
Cố Lang cũng cười rồi ôm hắn hôn thêm cái nữa.
"Nhưng......" Mộ Dung Diễn lại nói, "Bộ dạng ngươi thế này chỉ sợ lát nữa sẽ ngủ mất thôi."
Cố Lang lắc đầu, "Không muốn ngủ."
"Ta có cách rồi," Mộ Dung Diễn sờ soạng bên hông y, "Muốn thử không?"
Cố Lang mơ màng hỏi: "Cách gì......" Lời còn chưa dứt thì đã bị Mộ Dung Diễn ôm chui vào chăn, "Ưm......"
Ngoài tẩm cung, đèn lồng đỏ chiếu sáng một góc trời, tiếng pháo xa xa tiễn biệt năm cũ.
"Mộ Dung......" Giọng Cố Lang mơ hồ vang lên trong chăn, cần cổ đỏ bừng, "Năm mới đến rồi...... Ưm......"
"Ừ," Mộ Dung Diễn xoa chóp mũi ẩm ướt mồ hôi của y rồi khàn giọng cười nói, "Năm mới vui vẻ."
Xa xa ngoài cửa, hai hộ vệ ôm đao tán gẫu.
Hộ vệ Giáp nhìn trời lẩm bẩm: "Có phải nên nấu nước nóng rồi không?"
Hộ vệ Ất vội vàng nhét đao vào ngực hắn rồi xoay người chạy.
Hộ vệ Giáp mờ mịt, "Ngươi đi đâu thế?"
"Nấu nước nóng," hộ vệ Ất quay đầu nói, "Tiền này đâu thể để một mình ngươi kiếm được chứ!"