Người Yêu Cũ Là Hàng Xóm Sát Vách

Chương 52: Yêu Xa




Ngồi trên tàu, gương mặt của Tống Hàm cứ thất thần như người mất hồn, cho dù Trần Thiển có hỏi gì thì anh cũng không nói, chỉ ngồi im một chỗ và nắm chặt tay cô. Lát sau, Trần Thiển bỗng nhận được tin nhắn từ Tống Hạ, sau khi đọc tin nhắn cô mới nhận ra tất cả mọi chuyện.

Trần Thiển lẳng lặng cất điện thoại vào trong túi rồi quay sang nhìn Tống Hàm. Có lẽ hiện tại tâm trạng anh đang rất hỗn loạn và phức tạp, dù sao đó cũng là ba ruột của anh, mà cảm giác mất đi người thân thì không có gì có thể diễn tả được.

"Tống Hàm, sẽ không sao đâu, rồi anh sẽ phải vượt qua nỗi đau này thôi."

Trần Thiển nhẹ nhàng ôm lấy Tống Hàm như một cách để trấn an anh. Cô không biết hiện tại anh đang cần gì nhưng có lẽ cái ôm này có thể khiến anh cảm thấy thoải mái hơn phần nào.

Ngồi trên tàu, Tống Hàm cứ ôm chặt lấy Trần Thiển, nước mắt anh khẽ rơi xuống dần dần càng lúc càng nhiều. Anh lúc này thật giống một đứa trẻ, một đứa trẻ to xác nhưng tâm hồn vẫn dễ bị tổn thương.

Trở về căn nhà nhỏ trước đây mà Tống Hàm từng ở, mỗi ngóc ngách trên con đường đi học quen thuộc đến sân nhà trồng những cái cây cao lớn, tất cả đều gợi lại kỉ niệm đẹp trong anh. Thời niên thiếu, Tống Hàm đã từng gắn bó với nơi này từng chút từng chút một đều để lại những kí ức khó phai.

Cảnh vật vẫn còn đó nhưng Tống Hàm của hiện tại đã không còn thuộc về nơi này. Anh lên thành phố từ năm nhất đại học, số lần về quê mỗi lúc một ít sau khi hai cha con xảy ra mâu thuẫn. Kết quả là Tống Hàm đã vĩnh viễn không quay về đây trong suốt hai năm trời.

Đám tang của Tống Nghị được tổ chức ngay tại quê nhà. Căn nhà nhỏ tràn ngập trong sắc trắng bi thương, Tống Hàm chậm rãi bước vào trong gian phòng khách, anh nhìn thấy di ảnh của ba mình trên bàn thờ và cả quan tài lạnh ngắt vẫn còn ở đó.

"Tống Hàm... "

Giọng của mẹ anh khẽ run run gọi tên anh. Bà ấy có lẽ đã khóc rất nhiều, hai mắt sưng húp trông thật tội nghiệp.

Gặp được Tống Hàm, mẹ anh vui lắm. Bà ấy đi tới ôm chầm lấy đứa con trai mà hai năm qua bà ấy không được chăm sóc, cảm giác thật sự rất lưu luyến.

"Con trai của mẹ, cuối cùng... Con cũng chịu về rồi..."

Tống Hàm nghĩ là mình sẽ không bao giờ quay trở về đây, nơi anh đã được sinh ra và lớn lên. Nhưng dường như ông trời không cho phép anh quên đi nguồn cội, đúng là anh đã trở về rồi nhưng sự trở về ấy lại quá muộn màng. Tống Hàm đã bỏ lỡ nhiều điều, nhất là không thể nhìn mặt ba lần cuối, không thể nghe được lời xin lỗi của ông ấy trước khi ông ấy mãi mãi ra đi.

Sau tất cả gia đình vẫn là nơi ta cần nhất. Cho dù có lớn thế nào thì trong mắt ba mẹ, ta vẫn là một đứa trẻ và cần được quan tâm, chăm sóc.

Mùa hè năm ấy, Tống Hàm đã tốt nghiệp đại học bằng giỏi nhưng anh lại vĩnh viễn mất đi ba của mình. Anh quyết định sẽ ở dưới quê một thời gian để thu xếp mọi thứ sau đó sẽ đi tìm việc. Số nợ mà ba anh để lại vô cùng nhiều, nếu không trả thì bọn đòi nợ sẽ còn tìm đến và gây sự. Tống Hàm là con cả trong gia đình, anh không thể đứng giương mắt nhìn mẹ và em gái chịu đựng số nợ khổng lồ đó.

Tối hôm ấy khi đang ngồi trong phòng, Tống Hàm bỗng nhận được cuộc gọi từ số điện thoại lạ.

"Alo?"

[Xin chào, chúng tôi đến từ công ty sản xuất phim truyền hình MAZ. Bạn có phải là Tống Hàm - người tốt nghiệp bằng giỏi ngành đạo diễn truyền hình của trường đại học nghệ thuật Kỳ Dương không nhỉ?]

Đầu dây bên kia bỗng truyền đến một giọng nói lạ có phần lưu loát và dễ chịu. Tống Hàm ngơ ngác hồi lâu sau đó mới đáp:

"À... vâng, tôi là Tống Hàm đây. Xin hỏi có chuyện gì thế ạ?"

[Rất vinh hạnh được trò chuyện với bạn. Tống Hàm, công ty chúng tôi đã xem qua hồ sơ của cậu do trường đại học nghệ thuật Kỳ Dương gửi tới. Chúng tôi hi vọng bạn có thể dành chút thời gian thực tập ở công ty chúng tôi, công ty đang những dự án vô cùng hấp dẫn đón chờ bạn, mong bạn sớm cho chúng tôi phản hồi.]

Được công ty sản xuất phim nổi tiếng trực thuộc nước ngoài mời đến thực tập quả nhiên là cơ hội tốt dành cho Tống Hàm. Anh thực sự vui đến mức vỡ òa cảm xúc, thật muốn hét lên thật to nhưng vẫn phải kìm nén.

"Vậy... khi nào thì tôi có thể đến thực tập ạ?" Tống Hàm tò mò hỏi.

[Nếu bạn đồng ý, công ty sẽ sớm sắp xếp lịch mời bạn tới MAZ, đương nhiên mọi chi phí sẽ do công ty chi trả. Thời gian thực tập sẽ là hai năm, bạn sẽ được tiếp xúc với nhiều kịch bản phim Hollywood và tất nhiên sẽ có mức lương phù hợp dành cho bạn.]

Nếu được làm đạo diễn cho kịch bản phim Hollywood thì đúng là giấc mơ của Tống Hàm đã thành hiện thực rồi. Anh có nằm mơ cũng không tin được mình sắp được vào công ty sản xuất phim nổi tiếng đó để thực tập.

Nhưng thời gian thực tập là hai năm điều đó đồng nghĩa với việc Tống Hàm sẽ phải rời xa gia đình, rời xa Trần Thiển để phát triển sự nghiệp. Liệu rằng Tống Hàm và Trần Thiển có thể yêu xa được một lần nữa không?

Trong quá khứ, họ đã trải qua một khoảng thời gian yêu xa và thế là tình cảm dần rạn nứt dẫn đến chia tay. Lần này viễn cảnh ấy lại vô thức lặp lại lần nữa, Tống Hàm không biết nên chọn phương án nào cho phù hợp.

Vài ngày sau...

Tống Hàm bắt xe quay trở lại thành phố.

Hôm đó, anh đã dành cả một ngày trời để hẹn hò cùng với Trần Thiển.

Anh cùng cô đi hết địa điểm này đến địa điểm khác mà chỉ có hai người. Trần Thiển đã rất vui và hạnh phúc, cô có cảm giác những ngày tháng tươi đẹp này khiến cuộc đời cô thêm sắc màu hơn vậy.

Tối hôm đó là thời khắc Tống Hàm quyết định nói mọi chuyện cho Trần Thiển biết. Hai người vừa nắm tay nhau đi dạo cạnh bờ hồ vừa say sưa trò chuyện.

"Thiển Thiển."

"Em nghe đây."

Tống Hàm cứ mỗi lần nhìn thấy nụ cười trên môi của Trần Thiển là lại chần chừ không dám nói ra. Anh thực sự muốn ở bên cạnh cô như thế này mãi mãi nhưng mà...

"Vài ngày trước anh có nhận được một cuộc điện thoại từ MAZ, họ nói muốn mời anh vào công ty thực tập."

Trần Thiển nghe thấy cái tên MAZ bất ngờ chựng người lại, cô chăm chú suy nghĩ một hồi rồi vỗ tay:

"Oa, MAZ? Có phải công ty sản xuất phim có trụ sở bên Mỹ không?"

Tống Hàm nhẹ nhàng gật đầu:

"Ừm."

"Vậy nghĩa là anh sắp được làm đạo diễn cho phim Hollywood rồi sao?"

"Chắc là vậy."

Trần Thiển cảm thấy vui mừng thay cho Tống Hàm, cô cười tít mắt lại.

"Vậy thì tốt quá rồi, đó không phải ước mơ của anh bấy lâu nay sao? Giờ anh thực hiện được ước mơ rồi nhé?"

Trần Thiển thấy mừng cho anh nhưng cô lại không nghĩ đến việc nếu Tống Hàm rời đi đồng nghĩa với việc hai người sẽ phải yêu xa. Tống Hàm chợt dừng bước, anh đưa tay vuốt ve mái tóc của Trần Thiển rồi buồn bã nói:

"Thiển Thiển, nếu anh vào công ty đó, anh sẽ phải đi Mỹ hai năm. Liệu rằng... chúng ta có thể yêu xa được không?"

Nghe tới đây gương mặt Trần Thiển bỗng trở nên sửng sốt. Cô đã quên mất chuyện này, cô đã mừng cho Tống Hàm đến mức quên cả việc anh sẽ phải rời xa cô.

Sắc mặt Trần Thiển trùng xuống vài phút sau đó bỗng tươi tỉnh lên, cô hỏi:

"Anh tính bao giờ đi?"

"Họ nói là tuần sau."

"Vậy sao..."

Tuần sau ư?

Thế là Trần Thiển chỉ còn được ở bên Tống Hàm một tuần nữa thôi à?

Trần Thiển cúi mặt xuống, cảm xúc trong cô bây giờ rất hỗn loạn, nửa muốn anh đi nửa không muốn.

Tống Hàm vội vàng ôm lấy Trần Thiển, anh ân cần vuốt tóc của cô rồi thì thầm:

"Anh có quyền từ chối họ nếu không muốn đi vì thế... mọi chuyện có thể thay đổi và anh sẽ không phải đi Mỹ."

Trần Thiển giữ im lặng, khuôn mặt cô đăm chiêu suy nghĩ gì đó rất chú tâm. Việc sang Mỹ phát triển sự nghiệp không chỉ là ước mơ bao lâu của Tống Hàm mà còn là cơ hội giúp anh có khả năng trả nợ cho gia đình. Trần Thiển dù không nỡ nhưng cô không thể ích kỷ được, cô phải nghĩ cho hoàn cảnh của bạn trai mới đúng.

"Tống Hàm, anh cứ đi Mỹ đi, em không sao đâu."

"Thiển Thiển..."

"Dù sao cũng chỉ là hai năm thôi mà, có gì mà em phải ngại chứ. Hơn nữa, nếu nhớ nhau có thể gọi video nói chuyện được mà."

Trần Thiển đã thực sự trưởng thành và hiểu chuyện hơn trước rất nhiều. Không những thế cô còn suy nghĩ chín chắn hơn nữa.

Nếu tình yêu đủ lớn thì việc chờ đợi hai năm cũng chỉ là vấn đề thời gian. Trần Thiển chắc rằng tình yêu giữa cô và Tống Hàm chính là sợi dây vững chắc kết nối hai người.

Trước đây cũng do suy nghĩ chưa thấu đáo và hành động trẻ con nên hai người mới dễ chia tay như vậy. Nhưng lần này thì khác, sau khi trải qua vô số chuyện, khó khăn có, vui vẻ có, cả hai đã nhận ra sự quan trọng của đối phương với mình là lớn như thế nào. Họ tuyệt đối sẽ không vì những mâu thuẫn vụn vặt, những chuyện nhảm nhí mà chia tay lần nữa.

Hôm đó là cuối tuần, trước hôm Tống Hàm bay sang Mỹ một ngày, mọi người đã tụ tập đông đủ một chỗ để tổ chức tiệc chia tay cũng như chúc mừng Tống Hàm đạt được ước mơ.

Ngồi trước bàn ăn toàn món ăn ngon, gương mặt ai nấy đều có chút ngượng nghịu vì sau hôm nay sẽ không được gặp mặt Tống Hàm thế này nữa. Tống Hàm thấy mọi người ỉu xìu buồn bã liền lên tiếng phá tan bầu không khí nặng trĩu này.

"Thôi nào thôi nào, mình đi có hai năm thôi chứ có phải đi mãi không về đâu mà ai cũng buồn rầu cả thế."

Tần Dịch ngồi bên cạnh Tống Hàm ra vẻ trưởng thành vỗ vai anh rồi thủ thỉ:

"Tống Hàm, mình ủng hộ cậu theo đuổi ước mơ, sang bên đó nhớ phải xây dựng sự nghiệp thật hoành tráng đấy nhé!"

"Đương nhiên rồi, khi trở về mình sẽ thành đại gia cho các cậu coi."

Mạc Ly và Duệ Thần ngồi đối diện với Tống Hàm, cả hai đều có lời muốn nói. Mạc Ly nhanh nhảu nói trước:

"Tống Hàm, ngày em trở về có lẽ cũng là ngày đám cưới của chị và Duệ Thần đấy."

Duệ Thần đang ngồi bỗng giật mình, anh ta đỏ mặt:

"Này, chị nói linh tinh gì thế? Đám cưới gì chứ?"

Mạc Ly lập tức khoác tay Duệ Thần, cô ấy bày ra bộ mặt vô cùng đáng yêu.

"Duệ Thần không định cưới chị ư? Chúng ta đã qua đêm với nhau hai... Ưm..."

Duệ Thần vội vàng dùng tay bịt chặt miệng của Mạc Ly ngăn không cho cô ấy nói tiếp. Nhìn gương mặt lúng túng của Duệ Thần và sự đáng yêu của Mạc Ly cũng đủ khiến bầu không khí bớt căng thẳng hơn.

Duy chỉ có Trần Thiển là vẫn ngồi đờ đẫn một chỗ uống hết cốc bia này đến cốc bia khác. Thấy vậy, Tống Hàm liền ngăn lại rồi nói:

"Thiển Thiển, đừng uống nhiều quá."

"Hôm nay là ngày vui, anh phải để em uống chứ?"

Miệng thì vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng Trần Thiển vẫn có chút gì đó buồn bã mà không dám nói. Cô có chút lo sợ, có chút không nỡ, nhưng... chỉ biết giấu kín trong lòng thôi.