Cảnh tượng trước mặt quá chướng mắt, Tống Tễ đứng chôn chân bên cửa ra vào, đập vào mắt anh là nụ cười đắc ý của Tô Tập Mộc. Anh hơi biến sắc, ánh mắt u ám.
Nguyễn Xu lật xấp thiết kế lia lịa rồi phấn khích nói với Tô Tập Mộc: “Còn nhẫn nữa, nhẫn cũng phải sửa…”
Tống Tễ rảo bước đến trước mặt cô, bình tĩnh hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Nguyễn Xu ngẩng đầu nhìn anh, hớn hở nói: “Em đang chuẩn bị cho hôn lễ.”
Thái dương Tống Tễ nổi gân xanh, anh cố kiềm chế cơn giận trong lòng mà hỏi: “Hôn lễ của ai?”
“Bạn của anh Tập Mộc. Tống Tễ, anh làm sao vậy?”
Tống Tễ cầm lấy xấp thiết kế trong tay Nguyễn Xu, tùy ý lật xem sơ qua rồi quay sang Tô Tập Mộc, lạnh lùng hỏi: “Bạn anh sắp kết hôn à?”
Tô Tập Mộc chỉ cười không đáp.
“Nguyễn Xu, em đã ở chỗ ba một tuần rồi, giờ cùng anh về nhé?” Tống Tễ cảm thấy hết sức lo lắng, anh kiên nhẫn dỗ ngọt Nguyễn Xu.
Nguyễn Xu bóc một viên kẹo cho vào miệng, tỏ vẻ bối rối: “Nhưng em đã hứa với anh Tập Mộc là ở lại đây đến cuối tháng rồi.”
Cô nhìn quanh quất, có vẻ rất khó xử.
Tống Tễ vẫn mỉm cười nhưng đôi mắt đã hơi nheo lại: “Nguyễn Xu…”
“Tống Tễ, tôi muốn nói với cậu vài câu được không?” Tô Tập Mộc mỉm cười ngắt lời anh và làm động tác mời.
Hai người đi ra vườn hoa sau nhà không có một bóng người. Tô Tập Mộc vẫn tươi cười, ôn tồn mở miệng: “Chú Nguyễn nói ba năm nay Uyển Uyển hầu như luôn ở bên cậu.”
Tống Tễ lẳng lặng nhìn anh ta, trên mặt không có cảm xúc gì.
“Mấy năm nay, cậu đã tốn bao tâm tư để khống chế Uyển Uyển, và quả thật hiện tại cô ấy rất dựa dẫm vào cậu. Nhưng mà cậu cũng thấy rồi đấy, cô ấy cũng dựa dẫm vào tôi nữa.” Tô Tập Mộc mỉm cười: “Cậu biết vì sao chú Nguyễn đột nhiên dám làm trái ý cậu không?”
Ba năm trước, Tống Tễ đã lấy Cố thị để uy hiếp Nguyễn Vân, ép ông đưa Nguyễn Xu đến bên cạnh mình. Hai người bọn họ cùng ngấm ngầm nhất trí không nói cho Nguyễn Xu biết chuyện này. Lúc ấy, Nguyễn Vân chỉ nói với Nguyễn Xu rằng Tống Tễ là một chàng trai tốt, ông lại bận rộn xử lí công việc của tập đoàn, không có thời gian chăm sóc cô nên muốn cô đi theo Tống Tễ.
Nụ cười trên môi Tô Tập Mộc nhạt đi, anh ta gằn từng tiếng: “Tống Tễ, tôi không thể không thừa nhận cậu rất ưu tú, hơn xa những người đồng trang lứa. Nhưng hiện tại cậu vẫn chưa phải người điều hành Cẩm Châu, mà tôi thì có cả Đình Ngật sau lưng. Có lẽ cậu đã điều tra được quan hệ giữa tôi và Tô Cư Bắc, vậy thì tôi cũng muốn nhắc nhở cậu một chuyện, đó là tôi sắp kế thừa Đình Ngật từ tay Tô Cư Bắc rồi, Tống Tễ ạ. Tống Giác sẽ không trở mặt với Đình Ngật chỉ vì cậu đâu. Tuy Đình Ngật không thể sánh với Cẩm Châu nhưng dù gì cũng là tập đoàn hàng đầu của thành phố A.”
Đến đây thì nụ cười của Tô Tập Mộc đã hoàn toàn phai nhạt, anh ta trầm giọng: “Tống Tễ, hãy buông tha cho Nguyễn Xu đi.”
Hai người cùng nhìn nhau chằm chằm. Một lúc sau, Tống Tễ quay lưng bỏ đi. Dường như anh chẳng có ý mở miệng, thậm chí sắc mặt còn không đổi suốt từ đầu đến cuối, có điều khi đi ngang qua Tô Tập Mộc thì có dừng bước trong tích tắc. Anh quay sang nhìn anh ta và nhếch môi cười nhạt: “Anh đừng mơ hão.”
Dù có chết, Nguyễn Xu cũng phải chết trong lòng anh.
Thế nhưng Tô Tập Mộc khó chơi hơn Tống Tễ nghĩ nhiều. Không biết là anh ta dùng cách gì mà thuyết phục được Tống Giác thu hồi mọi quyền hành của Tống Tễ tại Cẩm Châu. Tuy vậy, đến tận lúc đó Tống Tễ vẫn chưa từng nghĩ rằng người Nguyễn Xu yêu là Tô Tập Mộc.
Anh nghĩ mình đã ở bên Nguyễn Xu ba năm và dành tặng cô những gì tốt đẹp nhất, cho dù cô có chậm chạp đến đâu thì ít nhiều cũng có tình cảm với mình. Nhưng rồi về sau, Tống Tễ phát hiện Nguyễn Xu chính là một khối gỗ, hoặc nói cách khác là cô sẽ biến thành một khối gỗ khi ở trước mặt anh.
…
Ánh nắng ban mai rực rỡ ùa vào phòng, Tống Tễ nhìn bóng lưng run rẩy nhè nhẹ của Nguyễn Xu, cuối cùng chỉ nói một câu đơn giản chứ không nói ra những lời khó nghe hơn: “Anh đợi em dưới sân.”
Nguyễn Xu nghe thấy tiếng bước chân anh đi ra cửa. Cô vốc nước rửa mặt, khóe mắt hơi đỏ hoe.
Tần Cố đang đứng ở đại sảnh, thấy Nguyễn Xu đi xuống thì vội vàng nghênh đón: “Cô Nguyễn, Tổng Giám đốc Tống đang đợi cô trên xe.”
Nguyễn Xu mở cửa xe thì thấy Tống Tễ đang đọc báo, đôi mày hơi chau. Nghe tiếng cửa xe bật mở, anh nghiêng mặt nhìn về phía Nguyễn Xu rồi đặt tờ báo xuống và chậm rãi nhắm mắt lại, không nói một câu.
Nắng mai rọi lên gương mặt đẹp như tạc của anh, khiến gương mặt anh càng thêm sắc nét. Bầu không khí trong xe mỗi lúc một ngột ngạt, Nguyễn Xu có cảm giác sống lưng đổ mồ hôi lạnh, nhất thời không dám ngồi lên xe.
“Còn cần anh phải bế em lên xe à?” Tống Tễ mở mắt ra, cặp mắt anh tối tăm và sâu thằm: “Lên đây.”
Nguyễn Xu cắn răng lên xe, Tần Cố lập tức đóng cửa lại.
Nguyễn Xu đã quen nghe lời Tống Tễ, vừa rồi cô cũng không biết mình lấy can đảm từ đâu mà dám chống đối anh, giờ ngẫm lại mới thấy thấp thỏm. Cô yên lặng ngồi sát cửa xe, cặp mắt nai long lanh nhìn anh với vẻ dè dặt.
Ngồi lại gần đây nào.” Tống Tễ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình và hời hợt hỏi: “Nguyễn Xu, anh sẽ ăn em luôn hay sao?”
Nguyễn Xu ngoan ngoãn nhích lại gần anh, khép nép lên tiếng: “Tống Tễ, anh đưa em đến Đình Ngật được không?”
Tống Tễ hơi xụ mặt, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của cô và hỏi: “Em đi gặp Tô Tịch Tĩnh làm gì?”
“Em đã hứa với cậu em rằng sẽ giúp Cố thị lấy được ba phần trăm cổ phần dự án Á Đảo của Tô Tịch Tĩnh.”
“Chỉ dựa vào sức của mình em ấy à?” Cuối cùng Tống Tễ cũng nghiêm túc: “Em dựa vào đâu? Vào khuôn mặt này ư?”
“Em có đội ngũ chuyên nghiệp hỗ trợ…”
“Đã có đội ngũ chuyên nghiệp thì còn cần em làm gì? Nguyễn Xu, em ngốc thật hay giả ngốc vậy? Em không nhận ra Cố Phong đã bán em đi rồi à? Em không biết ông ta xem em như món quà lấy lòng Tô Tịch Tĩnh ư?”
Tống Tễ nhìn cô, cười khẽ: “Em muốn làm một con dê tự chui đầu vào miệng cọp hả?”
“Ông ấy là cậu em…”
“Nguyễn Xu, ông ta có thật lòng xem em như cháu gái không cơ chứ?”
Trong xe tràn ngập mùi hương thanh mát của Tống Tễ. Nguyễn Xu cố trấn tĩnh bản thân hồi lâu mới mở miệng: “Chẳng qua ông ấy chỉ muốn em lấy được cổ phần của Á Đảo.”
Tống Tễ cầm lấy bàn tay rịn mồ hôi của Nguyễn Xu, ánh mắt chợt toát lên vẻ lạnh lùng. Anh hôn lên gương mặt trắng bệch của cô và dụ dỗ: “Uyển Uyển… Không bằng em đến bên anh đi, không những sẽ được tiếp tục học đại học mà còn có thể đón mẹ em về sống chung nữa. Uyển Uyển, chỉ cần em muốn, anh có thể giúp em thâu tóm toàn bộ Cố thị, xem như một món quà dành tặng cho em.”
Xe vẫn lăn bánh bon bon trên đường, Nguyễn Xu hoảng hốt níu chặt lấy tà váy, thanh âm run run vì ngạc nhiên: “Anh nói gì cơ?”
“Nguyễn Xu, anh nói là hãy đến bên anh.”
Anh còn muốn em thật sao?”
“Muốn.” Ánh mắt anh mới ấm áp làm sao: “Nguyễn Xu, anh muốn có em.”
Giữa hai người bọn họ có quá nhiều hiểu lầm và đau khổ. Nguyễn Xu đã quen với điều đó, nhưng lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi, trái tim đập dồn dập như nổi trống.
Tống Tễ nhìn cô bằng ánh mắt thoạt trông có vẻ dịu dàng, nhưng sâu trong tim lại vô cùng lạnh lẽo.
Đây là cơ hội cuối cùng anh trao cho Nguyễn Xu, cho phép cô bước về phía mình. Nếu cô không nắm bắt lấy cơ hội này, anh đành phải ra tay bẻ gãy đôi cánh của cô để cô không thể đi đâu được nữa.