Người Yêu Hợp Đồng

Chương 4: Đi thay quần áo




Biệt thự Hằng Thành nằm bên cạnh công viên cảnh quan sinh thái, cảnh vật xung quanh tao nhã, giao thông tiện lợi, là biệt thự cao cấp nhất ở thành phố Văn Hải.

Kiều Nghênh từng đến đây giao cơm hộp, biệt thự riêng biệt thiết kế tinh xảo mà xa hoa, mỗi một viên gạch cũng tản ra hơi thở của đồng tiền, từng ngọn cỏ cũng được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ.

Lúc ấy cậu thầm nghĩ, mỗi tháng phải kiếm bao nhiêu tiền mới có thể sống được ở đây, sau này mới hay, với số tiền lương ít ỏi của mình, vĩnh viễn cũng không thể có được tấm vé thông hành bước chân vào.

Lộ trình ngắn ngủi mười phút, Kiều Nghênh hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát, Hướng Vãn Hằng tóm chặt cổ tay của cậu, một khắc cũng không buông.

Ngay cả lúc yêu cầu vân tay để mở cửa, Hướng Vãn Hằng cũng chỉ thả ra một ngón tay, sau đó kéo cậu về phía cạnh cửa.

Đến mức này sao? Tôi thiếu nợ anh mấy trăm triệu chắc? Kiều Nghênh trong lòng yên lặng phỉ nhổ.

Việc đã đến nước này, cậu chỉ có thể binh tới thì tướng chặn, nước lên nâng nền, từ đây tới cục cảnh sát chẳng phải còn một chặng đường nữa? Hướng Vãn Hằng cũng không thể bưng cục cảnh sát về nhà.

Giây phút vừa đóng cửa lại, Hướng Vãn Hằng hất tay Kiều Nghênh ra, giống như trốn tránh dịch bệnh.

Hắn đặt đứa bé lên sô pha, dùng một cái ôm gối chắn bên ngoài rìa sô pha, phòng ngừa đứa nhỏ rơi xuống.

"An ninh khu vực này rất nghiêm ngặt, cậu không chạy thoát được đâu, tiết kiệm sức lực đi." Hướng Vãn Hằng cảnh cáo, đoạn đi lên lầu hai.

Kiều Nghênh đứng ở huyền quan, đi không được, ở không xong, vừa rồi lúc đứng trước cửa tiểu khu, Hướng Vãn Hằng có nói nhỏ với bảo an mấy câu, chắc chắn là dặn dò không cho cậu ra ngoài.

Ánh đèn sáng ngời làm toàn bộ ngóc ngách đều hiện rõ, Kiều Nghênh ngẩng đầu đánh giá không gian xa lạ trước mắt.

Cậu không hiểu về trang trí, không biết nên hình dung như thế nào. Nhìn đơn giản lại không đơn giản, cho người ta cảm giác rất thoải mái, Hướng Vãn Hằng tính tình và đầu óc chẳng ra gì, nhưng phẩm vị cũng không tệ lắm.

Trên sô pha truyền đến tiếng khóc oa oa vô cùng đáng thương, Kiều Nghênh đoán có lẽ đứa bé đói bụng.

Cậu tốt nghiệp ngành điều dưỡng ở đại học Văn Hải, trong lúc thực tập ở bệnh viện trung tâm Văn Hải, từng làm việc tại khoa sản hai tháng, có kinh nghiệm chăm sóc trẻ sơ sinh.

Cậu định đi qua vỗ về bé con một chút, vừa dịch chân đã cứng đờ tại chỗ.

Tấm thảm này thoạt nhìn rất đắt tiền, cả người cậu lại ướt đẫm, đế giày còn dính bùn, Hướng Vãn Hằng có thù tất báo, nói không chừng muốn cậu bồi thường tiền phí dọn dẹp.

Tiếng bé con khóc càng lúc càng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, làm Kiều Nghênh đau lòng không thôi, cậu do dự một lát, quyết định cởi giày đi qua.

Cậu cẩn thận bế bé con lên, nhẹ nhàng vỗ sau lưng bé, dịu giọng trấn an: "Bé ngoan, không khóc, lập tức được uống sữa."

Hướng Vãn Hằng tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ xong, xuống lầu liền thấy một màn này.

Hình ảnh kia xuất hiện ở nhà hắn có chút mới lạ.

Một Omega trắng nõn sạch sẽ, thuần thục ôm trẻ con, kiên nhẫn trấn an, ngôn ngữ mềm nhẹ, đong đầy tình yêu.

Hắn lẳng lặng nhìn, Omega đi qua đi lại, nhẹ nhàng vỗ về bé con, tựa hồ đang dỗ bé ngủ.

Trong đầu Hướng Vãn đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ kì quặc, hắn còn chưa kịp nắm chắc, tầm mắt đã bị vệt đỏ trên cổ tay Omega thu hút.

Là dấu vết do hắn làm ban nãy đúng không?

Omega đều là kiểu da thịt non mịn như vậy sao? Hắn nhớ rõ những Beta trước đây vẫn luôn không hề hấn gì, tùy ý hắn lăn lộn.

Cũng không biết có đau hay không.

Nhưng hắn biết, trên người Omega vẫn còn mặc chiếc áo len ướt nước, chắc chắn rất lạnh.

Hướng Vãn Hằng nổi lên lòng trắc ẩn, người này dù sao cũng cứu hắn, vì vậy hắn xoay người về phòng ngủ tìm một bộ quần áo của mình rồi đi xuống lầu.

"Thay quần áo đi." Hướng Vãn Hằng ném quần áo lên sô pha, mở miệng vẫn là ngữ khí thiếu đánh, "Miễn cho cảnh sát nói tôi hành hạ cậu."

Kiều Nghênh cạn lời, ôm bé con trở lại huyền quan, mang giày của mình vào: "Không cần đâu, tôi khéo phải ngồi ở cục cảnh sát, đến lúc đó cũng không thể trả lại cho anh."

Hướng Vãn Hằng tiến lên hai bước, cười lạnh nói: "Không cần cậu trả, cũng không đáng bao nhiêu tiền."

Kiều Nghênh vẫn không nhúc nhích, cậu mở cửa, nghiêng đầu ra hiệu cho Hướng Vãn Hằng nhanh lên chút: "Đi thôi."

Một trận gió lạnh ùa vào, cả người Kiều Nghênh run lên, hắt xì một cái.

Hướng Vãn Hằng khẽ cau mày, giọng điệu lạnh đi vài phần: "Mau đi thay quần áo, nhìn bộ dạng này của cậu, lại ôm thêm một đứa trẻ, người qua đường còn tưởng đâu tôi bạo hành cậu."

Kiều Nghênh: "......" Thật là càng nói càng thái quá.

"Mau đi thay, đừng truyền bệnh cảm sang cho đứa trẻ." Kiên nhẫn của Hướng Vãn Hằng sắp cạn kiệt, hắn giành lấy đứa nhỏ, đoạn chỉ về hướng nhà vệ sinh lầu một, "Qua kia thay."

Kiều Nghênh cầm quần áo đi về phía đó.

Cố chấp với thế trạng cũng không để làm gì, sức khỏe của cậu vốn không tốt, sinh bệnh lại càng lãng phí tiền mua thuốc.

Hướng Vãn Hằng đưa cho cậu một bộ quần áo mặc ở nhà, chất vải mềm mại, lớn hơn số đo của cậu hai số, mặc vào rộng thùng thình, tựa hồ thiếu nữ mặc trộm quần áo của bạn trai.

Cậu nhìn chính mình trong gương và mọi thứ xung quanh, xa lạ đến không thể tưởng tượng được.

Mái tóc xoăn tự nhiên của Kiều Nghênh xõa xuống phân nửa, cực giống như cậu giờ phút này, bất lực và bối rối.

"Đi thôi." Kiều Nghênh ra khỏi phòng vệ sinh, đi đến bên cạnh Hướng Vãn Hằng, muốn ôm bé con, phú nhị đại này vừa nhìn liền biết không ôm con nít bao giờ.

Giao tiếp thất bại, Kiều Nghênh cảm nhận được ánh mắt chăm chú trên người mình, cậu giương mắt nhìn lại, thấy Hướng Vãn Hằng đang đánh giá cậu từ trên xuống.

Kiều Nghênh: "...... Đi thôi." Nhìn cái gì mà nhìn!

Hướng Vãn Hằng ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, đưa đứa bé cho Kiều Nghênh, bước nhanh ra cửa.

Giày Kiều Nghênh ướt nước, cậu đang định tìm tờ khăn giấy lót một chút, chợt nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện loáng thoáng.

"Mấy giờ rồi con ra ngoài lêu lổng, gọi điện thoại con cũng không bắt, ngày mai sáng trưa tối mỗi buổi hẹn cho con ba Omega, dành ra thời gian cho mẹ."

Thanh âm sắc bén uy lực, là của phụ nữ trung niên, có vẻ không dễ chọc.

Kiều Nghênh không hiểu làm sao, không rảnh quan tâm chuyện của người khác, dù gì cậu cũng đủ xui xẻo rồi.

Vừa định bước ra ngoài cửa, bỗng thấy Hướng Vãn Hằng quay ngược lại, kéo cậu vào lòng.