Người Yêu Ơi Đi Nào

Chương 46: Tám chữ




Quỷ Xa núp sau tảng đá ngầm, chín cái cổ nhiệttình nhìn cương thi mắt xanh đang nghiêm túc xem quyển sách hình và chăm chỉlàm theo từng hướng dẫn trong tài liệu trên mỏm đá. Nó đang say mê nhìn"miêu tả sinh động" thì trước mắt bỗng tối sầm. Trong lòng nó cả kinhcòn tưởng ra cương thi mắt xanh xuống tay ác độc. Nhưng đợi hồi lâu cũng khôngcó cảm giác đau nó mới rụt cổ lùi về sau. Rốt cuộc cũng thấy được ánh sáng, lạinhìn tiếp thì thấy Quan Thế Âm tóc đen tung bay đứng đó.

Quỷ Xa nhất thời tức điên lên -- Con mẹ nó, ta làmột con chim quái, rình coi thì cũng chả sao. Mi là một Bồ Tát mà cũng bày đặtxem náo nhiệt cái gì. Tham gia xem còn chưa nói, mi còn che mắt ta lại nữa. Từlúc nó mất đi một cái đầu đã vô cùng thấy thần giới không vừa mắt. Nên chín cáicổ lập tức rụt về, tám cái đầu không ngừng chửi rủa Quan Thế Âm, còn một cáiđầu vẫn thoải mái theo dõi cảnh sắc kia.

Không ngờ một cái đầu rình xem lại làm kinh độngđến không khí của Mắt Xanh và Xảo Nhi. Mắt Xanh rất tức giận - Cái bọn nhiềuchuyện này thật hận không thể cầm kim đâm cho mù mắt hết! Cho nên sau đó, đôimắt rình coi lại bắt đầu xảy ra vấn đề. Xảo Nhi đặt tên cho chứng đau bệnh mắt vìrình xem người khác gọi là... nổi lẹo.

Lúc ấy tại đó có quá nhiều người, cương thi mắtxanh thì không sao nhưng Xảo Nhi lại không thể dễ dàng bị người ta ngắm nhìnthế được. Đương nhiên Mắt Xanh vẫn theo ý cô, ôm cô di dời trận địa. Sau khihai người về nhà gỗ, Quỷ Xa và Quan Thế Âm cũng theo tới. Xảo Nhi thuận tay cầmlên chén trà, đầu ngón tay giơ lên, cảnh sắc xung quanh lập tức thay đổi. Đậpvào mắt chỉ thấy một cảnh trắng xóa, nhưng chạm tay vào lại cảm thấy rất cứng.Nó không giống tuyết nhưng lại rất giống gốm sứ.

Trong tay Mắt Xanh vẫn còn cầm cuốn sách hình. Nóở đây thì không sao nhưng chỉ sợ Xảo Nhi bị lạnh nên ôm cô chặt vào lòng. XảoNhi ngửa đầu nhìn nó, một hồi lâu sau mới giơ tay cởi vạt áo nó ra. Y phục củanó cũng không rắc rối nên chiếc áo màu đen nhanh chóng rủ xuống bờ vai. Da thịtnó láng mịn trắng trẻo như ngọc sáng, ánh sáng sứ bốn phía chiếu rọi càng thêmrực rỡ.

Cô do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng nghiêngngười hôn lên mặt nó. Cô cũng là vừa học vừa thực hành, lúc nãy khi lật xemcuốn sách hình kia cũng nhìn qua phương pháp này. Đầu lưỡi của cô trêu chọcvành tai nó, sau đó lại rê xuống xương quai xanh. Mắt Xanh rất thích được côhôn hôn liếm liếm thế này. Thật ra nó cũng không hiểu được ý nghĩa việc giaophối của con người, hoặc là có thể nói nó không hiểu được sự khoái cảm trongquá trình giao phối. Hai chữ này cũng không khác gì với ăn cơm, rửa tay, lótđường, đào giếng với nó. Chỉ có điều đây lại là một việc tương đối mới mẻ, chonên có bắt đầu, có trải qua thì phải có kết thúc.

Nhưng Xảo Nhi biết chế độ phong kiến vô cùng hàkhắc với trinh tiết của phụ nữ. Nên càng khiến cô hiểu được ý nghĩa việc mangthân ủy thác cho một người đàn ông, hiểu được việc giao phối đối với phụ nữ mànói chính là chung thân đại sự.

Chính bởi vì cô hiểu nên cô mới dũng cảm đến thế.Cô chậm rãi hôn lên bộ ngực nó, gương mặt cô ửng đỏ như say rượu. Cương thi mắtxanh cũng thật vất vả mới coi hết màn dạo đầu. Cho dù nó biết chữ trên sách, cóthể hiểu được chữ viết của loài người nhưng nó vẫn vô cùng khó khăn.

Xảo Nhi hôn đến bụng của nó, lại cắn răng quyếttâm kéo quần nó xuống. Nó nhìn vậy cảm thấy chơi rất vui nên cũng đưa tay kéoquần Xảo Nhi ra. Lần đầu tiên thấy Xảo Nhi không phản kháng khiến nó lại càngvui sướng nên nhanh chóng cởi hết tất cả quần áo của Xảo Nhi.

Trong hang động gốm sứ, một người một thi xem nhưđã tương đối lõa lồ.

Xảo Nhi nhắm mắt lại cầm lấy vật dưới người nó.Tư thế của nó khiến hành động của cô dễ dàng hơn. Nhưng nó vẫn phải chú ý đếnnội dung trên sách hình. Sau đó nó cảm thấy nghi ngờ -- Sao cái của nó lạikhông có phản ứng.

Nó không để ý đến gương mặt Xảo Nhi đỏ đến sắpbốc cháy, vẫn tỉ mỉ đánh giá nơi gọi là cõi thần tiên kia trong sách. Nơi đóđương nhiên nhỏ hẹp, nó lại thử xem, ngay cả một đầu ngón tay cũng khó vàođược.

Nó cau mày nghĩ mãi chẳng hiểu được -- Vật nàycủa nó làm sao có thể đi vào nơi nhỏ bé đến vậy đây? Hơn nữa sao cái trong sáchlại to lớn vô cùng, còn của mình sao lại vừa nhỏ vừa mềm thế này?

Nó phiền não vò đầu mình, lại nghi ngờ nhìn XảoNhi "Có thể nào bức tranh này vẽ sai không?"

Xảo Nhi cũng đổ mồ hôi "Sách này... ờ, sáchnày không có sai..."

Một người một thi nhìn nhau rất lâu. Xảo Nhi cũngkiên trì cúi người nhẹ nhàng hôn lên vật kia của nó. Cương thi mắt xanh mơ màngnhìn động tác của cô. Nó vốn là thể tiên đâu phải là món ăn tuyệt vời chứ. Môilưỡi Xảo Nhi ngậm lấy hồi lâu nhưng cô cũng không có kinh nghiệm, không biếtphải trêu chọc thế nào.

Cứ như vậy khiến cương thi mắt xanh cũng có chútít cảm giác. Nó hơi ngạc nhiên với cảm giác khác thường bất ngờ nên nắm chặtlấy bả vai của Xảo Nhi.

Một lúc lâu, rốt cuộc vật ủ rủ kia cũng có đượcchút phản ứng, bắt đầu từ từ cứng lên. Nó ôm chặt lấy Xảo Nhi nhưng vẫn xemnhững hình vẽ trong sách. Xảo Nhi đoạt lấy cuốn sách vứt qua một bên, cầm taycủa nó lướt lên đầu vai mình.

Theo hành động nhả ra ngậm vào của Xảo Nhi, nóbắt đầu khẽ quay mặt đi. Thế nhưng bên khóe môi lại hơi mọc ra hai cái nanh.Xảo Nhi hơi mệt nên tạm thời dừng động tác lại. Nó xoay người đặt Xảo Nhi lênvách sứ, đột nhiên hôn lên cô.

Sau một lúc chiếc nanh của nó đã dài ra rất nhiềunên không tiện hôn lên môi nữa. Xảo Nhi thử thăm dò liếm liếm lên nanh của nó,không ngờ Mắt Xanh lại nhanh chóng né đi. Cô hơi khó hiểu nhưng vẫn kề lại liếmlên nanh của nó. Thân thể nó khẽ run phát ra tiếng rên rĩ khe khẽ. Rồi tiếngthở dốc tăng lên, đột nhiên nó ấn cô lại trên đất. Hai chiếc nanh cọ sát lúcnhẹ lúc mạnh ở bên môi Xảo Nhi, âm thanh phát ra khỏi cổ họng hoàn toàn thayđổi âm sắc.

Vì hai người ôm lấy nhau nên Xảo Nhi có thể cảmgiác được vật kia của nó đã to lớn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cọ vào bắp đùi cô.Cổ họng cô khẽ lên xuống khát khao, trong lòng vẫn khẩn trương. Nhưng tên đãlắp vào cung, lưỡi cô không ngừng trêu chọc liếm láp lên chiếc nanh nhọn của nó.Nó khẽ gầm gừ, vật to lớn kia cũng không ngừng ma sát giữa hai chân cô. Nó lạilật cuốn sách kia ra xem một lần nữa, sau đó dùng một tay cầm vật của mình đưavào chốn đào nguyên chưa được khai khẩn của cô.

Xảo Nhi nhướng mày khẽ rên lên. Nó anh dũng tiếnlên tung hoành cõi đất. Chỉ trong chốc lát nó ngửi thấy mùi máu tươi, không cầnnhìn cũng biết Xảo Nhi đã chảy máu. Nó hơi lúng túng, vội vàng lật cuốn sáchkia ra xem. Lúc này nó mới bình tĩnh lại, rồi vội vàng cúi đầu nhìn Xảo Nhi.

Tay Xảo Nhi lại cướp lấy cuốn sách ném ra xa,choàng tay qua kéo cổ nó nhẹ nhàng hôn lên hai chiếc nanh. Rốt cuộc nó khôngkiềm chế được nữa, mạnh mẽ nhấp nhô trên người cô.

Trong cảnh tường sứ trắng bao quanh, sắc xuântươi đẹp khôn cùng.

Quan Thế Âm và Quỷ Xa rình lén rất lâu ở nhà gỗnhỏ nhưng bên trong nhà lại không hề có động tĩnh gì. Một hồi lâu rốt cuộc QuanThế Âm không nhịn được hóa thành con muỗi bay vào nhà thăm dò. Thế mà bên trongkhông một bóng người.

Một người một chim đều khó hiểu -- Rõ ràng làthấy vào nhà nhưng sao lại không có ở đây?

Hai người tìm kiếm một lúc lâu cuối cùng cũngkhông thấy nên tiếc nuối thở dài. Không lâu sau lại oán giận lẫn nhau, ai cũngcảm thấy là do sai lầm của đối phương. Cãi nhau chưa đã lại vung tay, cuối cùngQuỷ Xa không địch lại nên bỏ chạy.

Một hôm nào đó, Quan Thế Âm muốn giải được sựnghi ngờ nên nói bóng nói gió với Phàn Thiếu Hoàng. Lúc nhắc đến chuyện nàyPhàn Thiếu Hoàng khẽ thở dài "Có thể giấu được linh thức của mi, coi nhưđạo pháp của cô nhóc này cũng có ít thành tựu."

Hiển nhiên Quan Thiên Uyển vô cùng náo nhiệt ,nhưng Quan Thế Âm nghĩ đến mấy câu chuyện nhạt nhẽo của Như Lai Tây Thiên... ơkhông, kinh phật mới đúng nên hắn lại suy nghĩ phải quay về. Lúc gần đi hắn đếnthăm Phàn Thiếu Hoàng, vẻ mặt cực kỳ trịnh trọng "Bạn tiên Ứng Long, bầntăng phải trở về Tây Thiên rồi, nhất định cũng sẽ gặp vài đồng liêu. Hay là bầntăng chuyển lời cho rồng Băng Di giúp cậu. Quan hệ của hai người không tầmthường, nếu như nó biết cậu bị giam giữ, khẳng định sẽ không thể ngồi yên khôngngó đến."

Trên trán Phàn Thiếu Hoàng nổi gân xanh"Muốn cút thì cút ngay cần chi phải lắm lời."

Quan Thế Âm vẫn không có ý định rời đi "Bạntiên, bần tăng cũng là có lòng tốt mà, bạn tiên cớ gì phải khó chịu nhưthế?"

Phàn Thiếu Hoàng quát lên như sấm "Có điềukiện gì cứ việc nói thẳng, khỏi phải lải nhải."

Lúc này Quan Thế Âm mới vui vẻ "Thật ra thìcũng không có yêu cầu gì cao. Bần tăng đi ra ngoài lâu nay dù sao cũng phảimang thứ gì trở về để dễ bề nói chuyện với Như Lai... Chỉ cần bạn tiên tặng chobần tăng một ít đơn thuốc dưỡng da thấm giọng thì nhất định bần tăng sẽ giữ kínkẽ chuyện của bạn tiên, không hề để thoát ra ngoài dù chỉ một chữ."

Phàn Thiếu Hoàng khinh bỉ, cuối cùng cũng cho mấyđơn thuốc. Quan Thế Âm cất vào ngực, vui vẻ định đi thì lại như nhớ ra điều gì,liền xoay người nói tiếp "Thật ra nói cho Băng Di cũng vô dụng. Từ sau khicậu hạ phàm, bạn tiên Băng Di cũng chuyển thế luân hồi rồi."

Phàn Thiếu Hoàng dùng ánh mắt ai oán của Xảo Nhilườm Quan Thế Âm. Quan Thế Âm rợn tóc gáy cả người nhanh chóng bước đi.

Vừa ra khỏi Quan Thiên Uyển, hắn nhìn thấy rấtnhiều cương thi đang học, chỉ đếm sơ sơ đã gần hai trăm con, mỗi con đều tỏa ramùi hương thơm ngát. Hắn xoa xoa tay lại muốn nói chuyện tâm tình với Xảo Nhi"Thí chủ Cống Hề, Tây Thiên rất lạnh, gần đây Như Lại lại không sát giớikhiến ruồi nhặng bay tứ tung nhưng lại không cho đánh. Thí chủ có thể tặng bầntăng một con cương thi để bắt ruồi nhặng không?"

Xảo Nhi hơi tựa vào người cương thi mắt xanh,cười cong cong đôi mắt "Tốt thôi, Bồ Tát đi bắt đi, bắt được con nào thìôm con đó đi."

Quan Thế Âm nghe thế liền mừng rỡ tiến lên địnhbắt lấy một con. Như có sự lường trước, bọn cương thi thấy hắn hăng hái tiếnđến lại lập tức chạy tán đi, toàn bộ nhảy vào trong biển trốn thật xa.

Quan Thế Âm cố gắng vùng vẫy trong biển hai lần,rốt cuộc vô cùng sầu não đi lên bờ. Xảo Nhi trêu ghẹo hắn "Không phải aicũng bảo rằng Nam Hải Quan Âm sao? Bồ Tát lại không biết bơi à?"

Vẻ mặt Quan Thế Âm nặng nề "Hiểu biết nửa vời,thí chủ nghe nói Nam Hải Quan Âm, chẳng lẽ không nghe nói toàn bộ câu chính làNam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát sao..."

Sau khi Quan Thế Âm rời đi, Quan Thiên Uyển lạikhôi phục sự yên tĩnh thường ngày. Xảo Nhi vẫn dẫn chúng cương thi tiểu yêu đixây cầu làm đường ở vùng lân cận. Đảo mắt đã đến tháng năm, thị trấn nhỏ phươngnam nằm ven biển luôn có lượng mưa đầy đủ xưa nay. Duy chỉ có năm nay từ đôngđến hết xuân cũng không có giọt mưa nào.

Nướt ngọt tại biển vốn ít ỏi, nhưng khô hạn kéodài khiến dân chúng khủng hoảng. Trên trấn mời rất nhiều pháp sư đến cầu mưanhưng đều không có hiệu quả.

Khí trời càng thêm nóng bức, mới vào tháng nămnhư đã giữa hè. Xảo Nhi dẫn một đám cương thi đi đào giếng, một số khác thì đilấy nước ở chỗ xa đưa đến nhà cho thôn dân. Mặc dù có thể đảm bảo nước trong ănuống nhưng nước tưới hoa màu, gia súc thì không cách nào cung cấp được.

Xảo Nhi đành phái bọn tiểu yêu tôm cua xuống biểnhỏi thăm. Có đôi khi Long Vương cũng quản việc làm mưa. Bọn tôm cua lại nétránh ậm ừ hồi lâu bị cô cáu kỉnh gắt lên mới chịu nói "Long Vương nóilinh khí trong khuôn viên trăm dặm gần đâu đều bị tà khí nuốt sạch, nên khôngđủ linh lực để làm mưa cho vùng đất này."

Xảo Nhi lại càng kỳ quái "Tà linh phương nàolại có thể thoát khỏi tai mắt của Quan Thiên Uyển và Thúy Vi Sơn hút hét tất cảlinh khí trong khuôn viên trăm dặm được?"

Tiểu yêu tôm chỉ biết á khẩu để lại một câu nóirồi chạy biến đi như một làn khói "Long Vương nói Bạt là hạn quỷ, hạn quỷcàng đông thì linh khí càng giảm."