Người Yêu Ơi Đi Nào

Chương 53: Thủy kính




Mỗi này đều có máu tươi nên cương thi mắt xanhcũng dễ chịu hơn. Lúc rảnh rỗi nó thường xuống biển nhặt cho Xảo Nhi rất nhiềuvỏ ốc, hoặc là cõng cô vào rừng tìm trái cây cô thích ăn.

Vào một đêm giữa hè, Mắt Xanh tìm được một vườncây vải bên sườn núi phía nam nên đã chở Xảo Nhi đi đến đó. Xảo Nhi vô cùngthích trái vải mọng nước trắng trẻo kia. Thế là một viễn cổ chiến thần - thủytổ của cương thi và Cống Hề chân nhân của Quan Thiên Uyển được vô số thiện namtín nữ kính ngưỡng đã len lén trèo cây trộm vải trong rừng.

Dưới chân núi có chiếc lều cỏ nho nhỏ của ngườinông phu canh vườn cây trái. Nhưng với tu vi của hai người thì làm sao hắn cóthể phát hiện ra.

Xảo Nhi tựa vào vai của Mắt Xanh. Ban đêm thị lựccủa Mắt Xanh luôn tốt hơn cô, huống chi nó luôn luôn am hiểu chuyện trộm cắp.Nên lập tức mượn ánh sáng mong manh của mặt trăng, hái từng trái vải lớn nhấtxuống, rồi bóc vỏ đi và đút vào miệng của Xảo Nhi.

Xảo Nhi chẳng từ chối trái nào, ăn đến cả mặtdính đầy nước vải. Khi thấy cô ăn không vô nữa, Mắt Xanh cởi chiếc áo khoác màuđen của mình gói kỹ lại những trái vải chín mọng vừa hái để cho Xảo Nhi ôm. Sauđó cõng cô đến hồ nước gần đó rửa mặt.

Đây chính là thói quen "ăn không hết, góimang về", Xảo Nhi khuyên nó rất nhiều lần nhưng vẫn không có hiệu quả.Cũng may là da mặt cô mỏng hơn Mắt Xanh, nên lập tức bỏ lại một thỏi bạc trêncây. Rồi làm phép khi gặp ánh nắng sẽ tỏa sáng rực rỡ để ngày mai chủ nhà đếnxem sẽ phát giác ra được.

Đêm giữa hè cỏ dại mọc um tùm bên hai bờ hồ, ánhtrăng bạc sáng loáng soi dòng nước. Chiếc hồ được bao phủ trong lớp sương mờtựa như một người đẹp che mặt e thẹn. Mùi hoa lan thỉnh thoảng thoáng qua baykhắp nơi trong đêm hè nóng bức.

Cương thi mắt xanh giẫm lên cỏ dại cạnh bờ hồ,lại dùng cây gõ gõ vào bãi cỏ phía trước. Nó lo lắng sẽ có rắn hay chuột nhảyra khiến Xảo Nhi sợ hãi.

Xảo Nhi ngồi xuống bên bờ, vốc nước hồ lên rửamặt. Vì tham lam quyến luyến dòng nước mát mẻ nên tháo dây cột tóc chuẩn bị gộiđầu. Cương thi mắt xanh đứng phía sau kéo góc áo của cô. Mặc dù tu vi hiện tạicủa cô đã rất cao nhưng nó vẫn không yên lòng, cảm giác rằng mọi thứ đều phảichăm sóc cô cho chu toàn. Thậm chí nó lo lắng rằng cô sẽ bị rơi xuống hồ nước.

Lúc này thấy Xảo Nhi muốn gội đầu nên nó cũngbước lên vốc nước xối lên đầu Xảo Nhi. Nó dịu dàng xoa mái tóc dài của cô, côcũng nương theo mặc nó gội đầu giúp mình.

Xảo Nhi lấy những trái vải bọc trong lớp áo đencủa nó, dùng nước rửa sạch. Rồi lấy một trái bóc vỏ đút cho nó. Nó cũng nhẹ nhàngngậm lấy ngón tay cô.

Trong sơn dã hoang tàn vắng vẻ ngoại trừ tiếngcôn trùng kêu vang cũng không có những tiếng gì khác. Chỉ có tiếng nước chảycủa hồ nước thanh thúy vang lên như châu ngọc rơi xuống.

Thậm chí Xảo Nhi cảm thấy nhớ lại cuộc sống trướcđây. Không có Phàn Thiếu Hoàng, không có Quan Thiên Uyển, không có Nữ Bạt. Càngkhông có yêu ma quỷ thần gì. Nó chỉ là một con cương thi bình thường, cô cũngchỉ là Xảo Nhi ngây thơ vô tư. Một người một thi chỉ cần một cổ quan tài đã cóthể trú ngụ từ đêm sang ngày, trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông.

Vào một đêm đầu thu, Xảo Nhi làm món cá hấp. Lúccô gần đi dặn dò rất nhiều lần cương thi mắt xanh phải ngồi tại bậc tam cấpkhông được nhúc nhích. Nhưng đến khi cô bưng cá ra thì cương thi mắt xanh đã điđâu mất.

Cô kiếm tìm khắp bờ cát lại phát hiện cương thiáo đỏ và hai con cương thi động cổ cũng không có ở đây, chỉ có mắt đỏ đangkhông tập trung học viết chữ. Cô im lặng quay trở lại thiên điện, dùng y phụccương thi mắt xanh đã mặc qua để mở đàn làm phép. Mơ hồ thấy được vị trí của nólại đang ở động phủ cũ của Minh Vương Đồ Tô.

Chỉ trong một cái chớp mắt, cương thi mắt xanhđột nhiên ngẩng đầu nhìn sang. Hiển nhiên thuật pháp yếu ớt chập chờn này đã bịnó phát giác. Nhưng hành động rút lui phép thuật của Xảo Nhi cũng cực nhanh. Nócòn chưa xuất thủ thì cô đã thu lại thuật theo dõi.

Cô cưỡi Quỷ Xa ra ngoài tìm kiếm, đến cửa độngthì trời đã sáng hửng. Trong động Mắt Xanh và ba con bạt cũng đã rời đi từ lâu.Xảo Nhi dùng bùa chú che lại hơi thở trên người, lặng lẽ đi vào trong động. QuỷXa nghe lệnh chờ ở bên ngoài. Ban ngày nó là con chim mù nên sợ rằng khi XảoNhi đi ra nó sẽ không nhìn thấy nên chỉ đành núp ở một khe núi gần đó chờ đợi.

Xảo Nhi đi vào trong động phủ, bên trong có rấtnhiều binh lính xương khô đang ngủ. Cô thừa dịp bình minh đã lên, bọn họ hànhđộng không tiện vào ban ngày nên vào mật thất điều tra. Càng đi vào trong thìgặp được yêu quái có tu vi càng cao, khi đi thẳng vào lòng núi thì đã gặp đếnnhững con đại yêu vạn năm đạo hạnh rồi.

May là Xảo Nhi am hiểu phép thuận kỹ càng nên cóthể ẩn đi thân thể. Nếu không một khi bị phát hiện, với tu vi của bản thân thìkhông thể chạy khỏi động phủ trong sự bao vây của cả đám yêu quái thế này.

Cô đánh bạo đi vào bên trong. Tận cùng trongthạch thất là một cổ quan tài gỗ lim lót tơ vàng. Trực giác cho cô biết đâychính là chỗ ở của Mắt Xanh nhưng cô lại hoàn toàn không cảm giác được mùi củanó. Trong lúc nghi ngờ không dứt cô khẽ đẩy nắp quan tài nặng nề ra. Trong phútchốc đôi mắt ma quái màu tím nằm trong đó mở ra khiến Xảo Nhi thất kinh.

Cô dán một tấm bùa khu ma theo phản xạ tự nhiênrồi xoay người bỏ chạy. Bên trong là một con ma linh thai, tục truyền ma linhthai thông qua ma giới, là vật tự nhiên được thiện địa tạo ra. Mặc dù tu vi củanó không bằng với Nữ Bạt chiến thần thượng cổ nhưng hiện tại thần giới vẫn hơikiêng kỵ nó.

Ma linh thai kia cũng hoàn toàn không có phòngbị. Nó vốn đang ngủ say thì bỗng có người xông đến. Xảo Nhi hết hồn khi nhìnthấy nó, nó liếc thấy Xảo Nhi cũng giật mình. Quả thật bùa khu ma của Xảo Nhicũng cản trợ nó lại chút ít. Nhưng khi nó phản ứng lại được thì lập tức đuổitheo cô.

Hôm nay Xảo Nhi đã tiến bộ rất nhiều, rơi vàocảnh nguy hiểm nhưng không hề hoảng loạn. Cô vừa chạy vừa dán bùa trên đường racửa động gây trở ngại cho ma linh thai đuổi theo phía sau. Khi đến một ngã bađộng, cô dán lá bùa cuối cùng lên bên trái nhưng mình thì lại chạy về phía bênphải. Ma linh thai kia tuy pháp lực cao cường, nhưng cũng không thể sánh bằngsự khôn khéo của cô. Nó chạy đến ngã ba lại không hề do dự phá hủy bùa chú vàđuổi theo Xảo Nhi về phía bên trái.

Xảo Nhi đi ra sơn động, đánh thức Quỷ Xa ở khenúi. Cô cũng không nói cho nó biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cưỡi nó và dùngchiếc cổ không có đầu để điều khiển bay về Quan Thiên Uyển.

Ngày kế, hữu thần của thiên giới xuống xem xétbệnh tình của cương thi mắt xanh. Vừa nhìn thấy cương thi mắt xanh vẫn dáng vẻđiên điên khùng khùng nên cũng không xem kỹ đã bay thẳng về trời báo cáo vớithiên đế. Cương thi mắt xanh bắt đầu không thường sống ở Quan Thiên Uyển. Nóthường xuyên rời khỏi Quan Thiên Uyển với lý do là để linh khí vùng lân cận cóthời gian khôi phục, không làm ảnh hưởng đến mật độ mưa. Trừ lần đó ra, nó cũngkhông nói cho Xảo Nhi biết nó đang làm gì và Xảo Nhi cũng không hỏi đến.

Cô vẫn vui vẻ như cũ, thỉnh thoảng nghĩ ra một ítthuật phép. Ví như nhà xí của Quan Thiên Uyển, người nhìn từ xa thì thấy là nhàxí, người đến gần cũng thấy là nhà xí. Thậm chí người đi vào cũng vẫn là nhàxí. Nhưng khi kéo quần ngồi xuống thì sẽ phát hiện mình đang ở thị trấn nhỏhoặc là ở phía bắc đường cái. Lúc đầu Diêu Quang, Thiên Quyền, Khai Dương họchành đạo thuật cũng chẳng nghiêm túc. Xảo Nhi liền chế ra một phép rèn luyệnkhám phá niệm lực.

Sau đó cô lại chế ra phép ẩn thân, trong chốc látlà thu hết được hơi thở. Tất cả yêu quái đều phân biệt những sinh vật khác phầnlớn nhờ vào hơi thở, rồi đến mùi vị, bao gồm cả cách thức đến tần số hô hấp.Lần này vừa sáng tạo xong thuật ẩn thân, cả người liền như đổi thành ngườikhác, hoàn toàn có thể nhiễu loạn thị giác và ký ức của yêu vật, là một biệnpháp tốt để dùng vào việc theo dõi.

Sau đó cô lại sáng tạo ra thủy kính có thể xemđược hành tung hướng đi của người mình muốn. Đối với Diêu Quang, sự ra đời củathủy kính hoàn toàn kích thích được hứng thú học phép thuật của hắn. Chiếc kínhnhìm trộm và giám thị cao cấp tuyệt đối có thể bán ra giá rất cao tại thời đạigiao thông bất tiện và tin tức không thông này.

Quả nhiên vật này vừa ra lập tức được mọi ngườitranh nhau mua. Dĩ nhiên Quan Thiên Uyển không quan tâm việc có rất nhiều giantình được phơi bày ra ánh sáng và vợ chồng trở mặt thành thù. Người đời luônkhát vọng biết được sự thật. Nhưng sự thật này thường sẽ không có gì tốt đẹp.