Số lần cương thi mắt xanh trở về Quan Thiên Uyểntrong một tháng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng mỗi lần trở về nó đềutặng rất nhiều quà hiếm có quái lạ cho Xảo Nhi. Có loại cỏ ăn vào sẽ ẩn hình,có loại cây rung lắc sẽ ra tiền. Hơn nữa còn tặng cho Xảo Nhi cương mộc sống ởĐông Hoang. Tuy quà tặng càng lúc càng quý báu nhưng Xảo Nhi lại bắt đầu nhớđến vỏ ốc và quả táo ngày xưa.
Có một hôm, Xảo Nhi lại dùng thủy kính theo dõicương thi mắt xanh. Nhưng sau khi những con sóng lăn tăn của thủy kính tĩnhlặng lại chỉ thấy nó hơi nghiêng đầu ôm một cô gái tóc tím vào lòng. Xảo Nhikhông biết nó có phát hiện được phép thuật của cô không. Nhưng từ đầu đến cuốinó cũng không nhìn sang chỉ nhẹ nói cười cùng với cô nàng kia. Xảo Nhi thu thủykính lại, từ đó cũng không còn dùng thủy kính nữa.
Khi Quan Thế Âm du ngoạn đến Quan Thiên Uyển mộtlần nữa thì Xảo Nhi đang trên bờ cắt lắc cây rụng tiền mãnh liệt. Vàng lá rơilả tả trên mặt đất, tất cả đều mỏng như chiếc lá cây. Quan Thế Âm ngồi dưới câytiền nhìn mưa vàng rơi đầy trời "Ừ, lắc tiếp đi, đừng ngừng lại. Bần tăngcó cảm giác mình vô cùng giàu có đây. Hỏa ra cảm giác ngồi trên núi vàng thậtthích."
Xảo Nhi xoay người lại nhìn Quan Thế Âm. Cuốicùng sau một lúc lâu mới ngồi sóng vai với hắn dưới tàng cây. Không hổ là vịthần hưởng hết tất cả hương khói nhân gian, vừa đến gần hắn đã có thể bình ổnđược tinh thần "Bồ tát sao lại rãnh rỗi bay đến đây?"
Quan Thế Âm nhặt hai tấm vàng lá lên, ép lại rồiđưa lên miệng thổi ra một khúc nhạc. Xảo Nhi nghe không hiểu được bản nhạc đó.Cô hoàn toàn chẳng biết gì về âm luật, chỉ nghe khúc nhạc này tựa như thổitiêu. Cho nên cô cũng không nói nữa, chỉ dựa vào cây rụng tiền nhìn biển xanhmênh mông bát ngát.
Một hồi lâu sau, Quan Thế Âm mới nói nghiêm túc"Tiên duyên của cô đã sắp đầy. Đến lúc đó cô có bằng lòng lên thiên giớikhông?"
"Hả?" Xảo Nhi phản ứng hơi chậm chạp"Nó đầy rồi sao?"
Quan Thế Ân dựa vào gốc cây sóng vai với cô vàtrở tay vuốt ve mái tóc dài của Xảo Nhi "Đến lúc đó vào môn hạ của tôikhông? Đừng vào tiên đạo. Nếu như tiên giới và Hống giao chiến, tất nhiên cô sẽliên lụy đến nó."
Xảo Nhi hơi hoảng sợ với sự nghiêm túc của QuanThế Âm "Không phải người cũng trong hàng ngũ thiên giới sao?"
Quan Thế Âm buông tay nhúng vai "Bần tăng tứđại giai không."
Xảo Nhi không trả lời hắn. Ở tiền điện có vài vịkhách hành hương xin gặp Cống Hề chân nhân nên cô vội vàng rời đi. Nhất thờiQuan Thế Âm cũng không đoán ra được suy nghĩ trong lòng của cô. Chỉ có PhànThiếu Hoàng hoài nghi vô cùng "Theo tính tình của ngươi không phải đứngbên lề xem kịch vui hay sao?"
Quan Thế Âm lắc đầu thở dài "Cậu không hiểuđâu. Cậu nghĩ đi, nếu như Cống Hề chết trên tay tôi. Đến lúc đó Hồng chắc chắnsẽ xay nhuyễn tôi ra, sau đó vo tròn lại, rồi lại xay nhuyễn ra, rồi lại vôtròn lại..... Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng khiến người khác hoảng hồnrồi!"
Lúc này, Phàn Thiếu Hoàng nhắm mắt dưỡng thầnkhông bao giờ muốn nhìn hắn thêm một chút nào hết.
Quan Thế Âm nhìn dáo dác chẳng kiếm ra gì thú vịnữa, cuối cùng cũng chuẩn bị rời khỏi. Nhưng trước khi đi hắn đã đổ sạch nướccam lộ ra đất, dốc hết sức nhét vàng lá vào bình. Cuồi cùng ước lượng chiếcbình trong tay, lại ôm lấy cây rụng tiền và cố hết sức lay nó thật mạnh. PhànThiếu Hoàng ở trong trận chỉ còn biết co giật khóe miệng nữa thôi....
Ngày rằm tháng tám là trung thu của nhân gian.Chúng cương thi tôm cua ngắm trăng trên bờ cát. Đạo trưởng Hách Nhân nghĩ đếnlão tổ nhà mình nên cũng dẫn theo truyền nhân dòng chính của Hách gia đến đây.Họ chuẩn bị ăn trung thu tại Quan Thiên Uyển để coi như là cả nhà đoàn tụ. XảoNhi tự tay làm rất nhiều bánh trung thu, bận rộn từ cuối tháng bảy đến giữatháng tám. Vào những ngày này nhất định Quan Thiên Uyển sẽ phát bánh rộng rãi.Cho nên Hách Nhân cũng đến đây thật sớm và không hề lúng túng vì việc không mờimà đến của hắn. Đương nhiên hắn đến lĩnh phần bánh trung thu cho đám đạo sĩHách gia đang ngồi ở dãy ghế phía sau kia.
Trên bàn đã bày đầy trái cây từ lâu. Nhưng phầnlớn đều do đạo sĩ Hách gia chuẩn bị. Bọn cương thi đều ăn không phân biệt đượcmùi vị nên cũng không thích bánh trung thu hay trái cây gì cả.
Mặt trăng đã vắt ngang bầu trời, lại đợi thêm mộtlúc Xảo Nhi mới cất lời "Anh ấy sẽ không về, bắt đầu đi. Đạo trưởng HáchNhân không phải đã chuẩn bị chơi đố đèn (1) sao?"
(1): Một trò chơi truyềnthống của Trung Quốc. Các câu đố dán trên lồng đèn được treo trên dây hoặc dánlên tường.
Hách Nhân hơi do dự. Hắn thật sự là một ngườitốt. Nhưng hắn nghĩ mãi chẳng ra Xảo Nhi và Mắt Xanh đã xảy ra mâu thuẫn gì vớinhau. Trước giờ nó chưa bao giờ bỏ lại Xảo Nhi đi ra ngoài một mình thế này.
Xảo Nhi cắn một miếng bánh của mình làm, rồi mỉmcười nói "Phần thưởng đoán trúng đèn hôm nay sẽ có thêm một túi hương.Đoán trúng nhiều nhất sẽ được bộ nanh cương thi bằng thủy tinh nhé."
Tất cả cương thi đều vui mừng hớn hở. Việc vắngmặt của cương thi mắt xanh đã được sự nhiệt tình đang sôi trào của bọn cươngthi quên khuấy. Xảo Nhi uống rượu Thu Lộ Bạch của Phàn Thiếu Hoàng thích nhất.Quan Thiên Uyển vốn dự trữ rất nhiều loại rượu này. Cô cũng đã từng nếm thử. Côcảm thấy vị rượu này thanh ngọt, không phải là rượu mạnh, cho nên thỉnh thoảngcũng nhâm nhi một ít.
Quan Thế Âm chỉ nhìn chúng cương thi hăng hái trảlời đố đèn khiến Xảo Nhi hơi cảm thấy kỳ lạ "Không phải Bồ Tát nên bận rộngiải đáp lấy phần thưởng vào những trường hợp thế này sao?"
Quan Thế Âm nói vô cùng miễn cưỡng "Cống Hếthí chủ cảm thấy bần tăng thiếu hương liệu hay thiếu nanh cương thi?"
Xảo Nhi cũng cười rồi nâng chén rượu nhỏ"Rượu này xin kính Bồ Tát"
Quan Thế Âm cũng nâng chung trà nhỏ trong tay"Không dám không dám."
Chỉ chốc lát sau đã có cương thi trả lời đúng rấtnhiều câu. Còn cương thi mắt đỏ lại không trả lời được câu nào nên đang níu lấyđạo trưởng Hách Nhân cầu cứu. Xảo Nhi thấy thế liền hô to lên "Câu đượcgiúp đỡ sẽ không được tính nhé!"
Vẻ mặt cương thi mắt đỏ liền đau khổ chơi xấu níulấy đạo trưởng Hách Nhân muốn bằng được bộ nanh thủy tinh. Đạo trưởng Hách Nhânvô cùng bất đắc dĩ chỉ đành chen lấn với bọn cương thi chém giết câu đố đèn.Đạo trưởng Hách gia thấy tộc trưởng ra tay nên nào dám làm khó. Họ lập tứcthiên vị khiến cho bọn cương thi tiểu yêu ầm ĩ cả lên.
Đêm trung thu ánh trăng sáng vằng vặc. Thấy chúngcương thi cũng chơi đố đèn xong, Xảo Nhi liền mang rất nhiều hoa đăng đến. Cóhình đầu lâu, có hình quan tài, thậm chí còn có hình đỉnh bạc và cây nến. Đềulà những chiếc đèn bọn cương thi thích. Cũng có một số đèn mang hình dáng bìnhthường như vỏ sò hay con cá nữa. Thế là cả đám cương thi cùng nhau thả đèn hoatại bờ biển.
Ngày rằm là thủy triều tốt nhất, cho nên vô cùngthích hợp thả đèn hoa trên bờ biển. Xảo Nhi tươi cười chỉ cho bọn cương thiphép giữ vững để những ngọn đèn hoa kia né tránh sóng gió trôi đi. Chúng cươngthi nổi lên thi thố, con này cố gắng hơn con kia để xem đèn hoa của ai sẽ cóthể đi xa nhất.
Sóng biển dâng quá cao nên đèn hoa cũng thật khókéo dài. Xảo Nhi bảo Diêu Quang mang pháo hoa ra. Mấy con cương thi gan dạ thìcầm nến đốt pháo. Lửa khói bay lên không trung xua đi bóng đêm mù mịt. Ngay cả nhữngcon sóng bạc cũng nhuộm đầy lửa khói trở nên đỏ đỏ xanh xanh sáng lên lấp lánhnhư một giấc mộng đẹp tuyệt thế giữa cõi trần gian.
Xảo Nhi không phải là người thích náo nhiệt. Côchỉ đứng xa xa ngắm nhìn pháo hoa. Ánh trăng đêm rằm cũng phải nhường chổ chotất cả pháo hoa nở rộ trên bầu trời. Quan Thế Âm đứng sau lưng cô, giọng nóivẫn nhẹ nhàng như cũ "Nếu cô thật làm môn hạ của tôi thì sư tôn chắc sẽphải vui mừng lắm. Ngài thích đồ ngọt mà cô lại làm bánh trung thu rấtngon."
Xảo Nhi quay đầu lại nhìn Quan Thế Âm. Cô vẫn cònđang mỉm cười "Bồ tát, dù cho tôi có gom góp được bao nhiêu tiên duyên thìthật sự vĩnh viễn cũng không thể thành tiên. Đạo Phật luôn dạy người khác vứtbỏ tạp niệm để thoát khoải lục đạo luân hồi. Nhưng thất tình lục dục đã dungnhập trong tâm thức của tôi từ lâu. Nó không thay đổi và cũng không tiêu diệtđược."
Quan Thế Âm bắt đầu khó hiểu "Vậy cô cố gắngtích lũy tiên duyên vì cái gì?"
Xảo Nhi ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở đầy trời chỉmỉm cười không đáp.
Đợi rất lâu cũng không thấy cô trả lời, Quan ThếÂm đành thở dài. Cho đến nay hắn vẫn là một bồ tát vô tư, không nghĩ đến cũngcó lúc phải than thở "Cống Hề, chấp niệm quá sâu sẽ dễ dàng rơi vào mađạo. Không bằng bây giờ tôi dẫn cô đến xem nó đang làm gì vào giờ phút này. Cólẽ vì thế cô có thể hiểu ra được."
Xảo Nhi vẫn không nghĩ đến tốc độ của Quan Thế Âmlại cực nhanh vô cùng. Chỉ đảo mắt là cô đã đứng trước Thiên Ngoại Thiên. ThiênNgoại Thiên là một không gian độc lập, ra vào đều cần có sự đồng ý của chủnhân. Nếu kết giới không được mở thì chẳng ai có thể ra vào. Xảo Nhi rất giỏithuật phép, không phải là cô không thể phá kết giới của Thiên Ngoại Thiên này,chỉ là cô khó hiểu "Đến đây làm gì?"
Quan Thế Âm kéo cô "Tìm cách đi vào để thấyđược sự thật."
Xảo Nhi cau mày "Nếu tôi muốn thấy sự thậtcũng không phải phiền phức thế này. Chẳng lẽ Bồ Tát không biết Quan Thiên Uyểnsáng tạo ra Thủy Kính có thể xem được chuyện trong ngoài tam giới sao? Nếu nhưBồ Tát cần, Cống Hề cũng có thể tặng cho người một cái."
Quan Thế Âm định nói gì nữa thì Thiên Ngoại Thiêntrước mắt lại hiện ra một luồng ánh sáng xanh ngọc bích trong suốt. Trong chốclát một cánh cửa thành hiện ra trước mắt. Sau khi cửa thành mở ra liền có haicon đại yêu vạn năm đang khom người hành lễ "Vương nói có khách quý đếncửa đặc biệt lệnh tiểu nhân đến đây nghênh đón."
Đây là lần đầu tiên Xảo Nhi thấy được Thiên NgoạiThiên. Không gian ở đây lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô. Cô khôngmuốn suy nghĩ đến Mắt Xanh đã dùng bao nhiêu ma pháp mới có thể tạo được thếgiới này trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Kiến trúc hai bên thành đềukhông khác gì những thành trấn bình thường. Trước mái hiên cũng treo đèn lồngđỏ cao cao. Đường phố đều là màu đen xám. Bởi vì chủng tộc bóng tối rất nhiềunên quanh năm Thiên Ngoại Thiên đều không thấy ánh mặt trời.
Xảo Nhi và Quan Thế Âm sóng vai đi theo hai thịvệ, xung quang ngoại trừ tiếng bước chân cũng không có tiếng động gì khác. Dầndần đi về phía trước lại nghe được tiếng náo nhiệt. Xảo Nhi nắm lấy tay QuanThế Âm theo bản năng. Cô cũng không phải kẻ ngu. Cô biết đêm nay là trung thuvà nó đang tổ chức tại quảng trường phía trước.
Tất cả yêu quái đều tập trung ở đây, cũng có pháohoa được bắn lên, rõ ràng không khí ở đây náo nhiệt hơn Quan Thiên Uyển rấtnhiều. Từng nơi trong quảng trường đều được đốt rất nhiều đống lửa phần phậtbốc cháy. Có rất nhiều yêu quái ngồi vây quanh nướng thịt và rau quả. Và cónhững yêu nữ xinh đẹp đang múa may quyến rũ giữa sân. Mùi thơm của thịt nướng,mùi ngọt của rượu mạnh kèm theo mùi pháo hóa ngập tràn trong không khí khiếnngày lễ nơi đây vô cùng ấm áp.
Trong đám người đang chè chén say sưa, Xảo Nhichỉ cần thoáng cái đã nhìn ra cương thi mắt xanh. Thật ra nó cũng là một kẻkhông thích náo nhiệt như Xảo Nhi. Nhưng trong những trường hợp này cũng khôngthể tránh được phải chung vui với yêu chúng của mình. Bầy yêu ở Thiên NgoạiThiên này nhiều hơn tiểu yêu ở Quan Thiên Uyển, đương nhiên cũng khó có thểquản thúc hơn.
"Người muốn dẫn tôi đến đây xem gì?"Xảo Nhi ngẩng đầu nhìn về phía Quan Thế Âm. Quan Thế Âm vuốt mái tóc dài củacô, giọng nói cực thấp nghe không được rõ xen lẫn trong tiếng pháo hoa. Xảo Nhicũng không cần trả lời câu nói của Quan Thế Âm nữa. Lúc này cô nhìn thấy bầyyêu đến mời rượu cương thi mắt xanh, nhưng khi chúng kính rượu chính là haingười.
Một người đương nhiên là Mắt Xanh, một người kháclà một cô gái mặc váy màu đỏ hoa hải đường. Mái tóc đen xõa dài, màu da trắngnhư tuyết. Và khiến người khác chú ý nhất chính là đôi mắt tím của cô ta. Cô talà Ma Đồng.
Xảo Nhi đột nhiên hiểu ra lời nói vừa rồi củaQuan Thế Âm. Hắn nói cô đừng đau khổ.
Tựa như lúc này cương thi mắt xanh mới phát hiệnra cô. Nó đứng đi đến giữa bầy yêu, ánh sáng ngũ sắc vây quanh đường nét cơ thểcủa nó. Tóc trắng áo đen, phong thái thản nhiên. Nó cũng không kiêng kỵ bầyyêu, lại vươn cánh tay nắm lấy tay cô "Em đến rồi à?"
Tiếng nói kia vô cùng dịu dàng. Xảo Nhi chỉ cườiyếu ớt đáp lại nó "Ừ. Trung thu vui vẻ."
Nó không đáp lời cô, chỉ nắm lấy tay cô đi xuyênqua bầy yêu đến chỗ ngồi của nó. Có yêu quái tinh tế đã mang thêm một chiếc ghếđến cho cô. Dưới cái nhìn chăm chú của bầy yêu, nó tuyên bố trước mặt tất cảthần dân của mình "Đây là đồng tu của bổn vương, Cống Hề chân nhân."
Về sau cũng không để ý đến tiếng reo hò của bầyyêu, nó quay đầu giới thiệu với Xảo Nhi "Đây là vợ sắp cưới của bổn vương- Tuyết Dung."
Xảo Nhi mỉm cười chào Tuyết Dung, Tuyết Dung cũngmỉm cười chào lại cô. Xảo Nhi ngồi xuống bên tay trái của Mắt Xanh nhìn ca múadưới sân. Có tiểu yêu mang đến rượu và đồ nhắm đến. Cô cũng nếm thử một ít vàkhen không dứt lời. Tiệc đến nửa thì Mắt Xanh dẫn Tuyết Dung rời khỏi trước. Nóra lệnh cho cương thi áo đỏ tiếp đón khách quý. Cương thi áo đỏ vẫn hầu bêncạnh Xảo Nhi, còn Xảo Nhi đương nhiên cũng không có hứng thú ở lại nữa.
Vẫn là Quan Thế Âm dẫn cô rời khỏi Thiên NgoạiThiên. Đường ra cũng khá ngăn, thị vệ cung kính tiễn hai người ra đến tận cửamới thôi. Bên ngoài vẫn trăng sáng sao thưa, sắc trời vẫn còn sớm, đêm tối vẫncòn dài. Quan Thế Âm vỗ vỗ vai trái của mình "Nơi này không ngại để cô dựavào. Bần tăng rất mềm lòng không thể nhìn thấy người khác đau khổ."
Nhưng Xảo Nhi lại cười ngọt ngào "Vì sao tôiphải đau khổ? Bồ Tát, tuy là người đã nhìn quen nhiều khổ nạn, nhưng Xảo Nhikhông hề khổ. Cả đời Xảo Nhi đã cực khổ rất nhiều. Mẹ không thương cha khôngyêu. Tuy tôi cũng từng oán trách, nhưng sau này nghĩ lại tôi biết mình vốn làsố mạng xui xẻo. Điều may mắn nhất đời của tôi là gặp được anh ấy. Từ lúc quenbiết đến nay đều là anh ấy chăm sóc cho tôi. Ngoại trừ tôi chỉ biết nói yêu anhấy ra thì cũng không thể làm được gì cho anh ấy cả. Tôi luôn nhớ đến từng phútgiây chúng tôi ở bên nhau. Tôi cũng đã từng hạnh phúc thế là đã đủ. Cho nênhiện tại dù anh ấy lựa chọn thế nào, dù cho níu lấy tôi hay vứt bỏ tôi, thì tôivẫn vui vẻ chấp nhận."
Lúc này Quan Thế Âm nhìn vào gương mặt của cônhưng hắn cũng chỉ biết nói ra hai chữ cửa miệng của Phàn Thiếu Hoàng "Nguxuẩn!"