Kiều Mạch lật vài tờ bắt đầu đọc.
Thứ 5, 07/01/2016, ngày có gió. Đầu đau quá, không hiểu sao anh ấy lại muốn đánh mình. Ngày hôm nay liền thu được vài lời nói nhưng cũng không giải thích được, tại sao lại muốn đi rồi?Mình không muốn anh ấy rời khỏi tầm mắt mình. Thứ hai, 01/01/2016, có mưa nhỏ và gió lớn. Hôm nay trời mưa, lạnh quá đi, nhưng mà có thể nhìn thấy anh ấy, vậy thì có là gì nào. Tuy mình không hiểu sao anh ấy lại giận, nhưng anh ấy nhất định sẽ tha thứ. Mình chỉ là đang bảo vệ anh ấy thôi mà. Thứ năm, 24/12/2016, trời có tuyết không gió. Hôm nay anh ấy ngồi xe buýt cau mày những ba lần. Lúc xuống xe hình như có hơi sốt ruột. Ai a, anh ấy lại trốn mình rồi. Thứ sáu, 18/12/2016, có gió nhỏ. Mình thật dốt nát. Thứ hai, 15/12/2016, trời lạnh có gió. Anh ấy hỏi tay mình vì sao lại bị thương, mình sẽ không nói với anh ấy là mình vì trèo lên cửa sổ nên mới bị đâu. Cửa sổ….
Cửa sổ cái gì cơ?
Kiều Mạch lập tức nhớ đến cái đêm ngày kỷ niệm, lúc mình về đến nhà thấy cửa sổ phòng vệ sinh mở toang.
Loại cửa sổ phòng vệ sinh khá nhỏ, tương tự cửa sổ thông gió, cao đến nửa mét, dài gần một mét, bình thường để mở cửa sổ, bé hơn cả người, nhưng với một người có thân thể trưởng thành thì vẫn có thể bò vào, chỉ cần đủ linh hoạt là ổn.
Nhưng quan trọng hơn là, bên ngoài cửa sổ có một căn nhà, bên cạnh chính là một hệ thống đường ống, với một sinh viên thể dục có khí lực lớn, với chiếc cửa sổ này mà nói, chỉ cần hai phút thôi là có thể hoàn hảo bò lên tận tầng 16.
Cả người Kiều Mạch ức chế đến phát run.
Anh cảm thấy thân thể mình như tiến vào hầm băng, lạnh đến thấu xương.
Thì ra tất cả đều là như vậy, người luôn luôn đi theo mọi hành tung của anh chính là bạn trai anh, người quấy nhiễu sinh hoạt của anh cũng chính là bạn trai anh, người khiến anh mỗi ngày đều gặp ác mộng cũng chính là hắn.
Tất cả, hết thảy đều phát sinh, chính là người thân cận nhất với mình, là người mà mình yêu nhất.
Cho đến bây giờ, nghi hoặc trong lòng tất cả đều dần mở ra, mọi sự thật đều được đẩy ra từ mây mù, bị bản thân anh nhìn thấu.
Trác Tuấn Vũ đều quen biết Đinh Thu Vinh và anh.
Từ khi anh và Trác Tuấn Vũ đến với nhau, từ ấy đều có cảm giác bị theo dõi.
Trác Tuấn Vũ biết hết những con đường anh đi.
Trác Tuấn Vũ sẽ ghen và cảnh cáo Đinh Thu Vinh cách xa anh một chút.
Khu nhà này, con đường chung quanh này, so với ai thì Trác Tuấn Vũ cũng là người rõ nhất.
Trác Tuấn Vũ bị đau đầu, không chịu báo nguyên nhân, cũng không chịu đến bệnh viện.
Thì ra là vậy, thì ra là vậy.
Kiều Mạch cắn răng, cưỡng bách mình phải bình tĩnh lại.
Anh lẳng lặng ngồi trên giường mấy phút, mới miễn cưỡng thu lại tâm tình mình.
Gọi cho Đinh Thu Vinh thật lâu sau hắn mới nghe, âm thanh nghe như không hề có nguyên khí.
“Kiều Mạch.”
“Anh làm sao vậy?” Kiều Mạch có dự cảm không tốt trong lòng.
Quả nhiên, Đinh Thu Vinh trầm mặc một khoảng thời gian, vẫn mở miệng nói “Hôm nay tôi đang đi trên đường thì bị chậu hoa đập trúng đầu, bây giờ đang ở trong bệnh viện.”
“Là Trác Tuấn Vũ làm sao?” Kiều Mạch lập tức phẫn nộ.
Đi trên đường sao vô duyên vô cớ bị chậu hoa đập phải, người thứ nhất Kiều Mạch nghĩ đến chính là Trác Tuấn Vũ. Sau khi gửi thư đe doạ, hắn đã không kịp chờ mà công kích đối phương!
“Cái gì?” Đinh Thu Vinh hiển nhiên giật mình “Cậu nói gì vậy?”
“Tôi hôm nay gửi cho anh tin nhắn, anh không nhận được sao?” Kiều Mạch hỏi.
“Tôi mới tỉnh, chưa kịp xem.” Sau khi đầu của Đinh Thu Vinh bị thương, vẫn luôn nghỉ ngơi, mãi đến tận sau khi Kiều Mạch gọi điện đến cho mình thì hắn mới tỉnh dậy.
Kiều Mạch dừng một chút, đem chuyện nói ra “Thu Vinh, tôi muốn báo cảnh sát.”
“Nhưng cậu ta là người yêu cậu.” Âm thanh Đinh Thu Vinh có chút thấp “Cậu thực sự không muốn cho cậu ta một cơ hội sao?”
Vốn Kiều Mạch nghĩ như vậy, thế nhưng đối phương lại tuỳ tiện làm tổn thương người bên cạnh mình, mà chính anh cũng muốn hỏi chuyện tại sao lại theo dõi mình, Kiều Mạch liền cảm thấy cả người khó chịu, và quan trọng hơn là, trong quyển nhật ký của đối phương lại hoàn toàn không phát hiện được thái độ bất an hay hổ thẹn nào, Trác Tuấn Vũ thậm chí không biết việc mình theo dõi người khác chính là một việc nghiêm trọng.
Chuyện này có khác gì việc làm của bệnh nhân tâm thần.
Có lẽ nên làm giống như Cố Nhan Tân, đem Trác Tuấn Vũ đưa vào bệnh viện tâm thần trị liệu.
“Cậu là người trong cuộc, cậu quyết định đi.” Thanh âm Đinh Thu Vinh uể oải, nhưng lại trước sau rất ôn hoà.
“Được.”
Cúp điện thoại, Kiều Mạch xoa mi tâm của mình, cẩn thận tự hỏi chuyện này. Tâm tình vừa lắng xuống lại bị làm rối loạn lên, anh nhắm mắt lại, lấy điện thoại ra chụp nội dung nhật ký một lần, sau đó cài album bằng mật mã, khoá lại, lúc này mới đem quyển nhật ký trở lại vị trí cũ, đặt nó không khác gì lúc trước.
Kiều Mạch nhất định phải suy nghĩ rõ ràng, kế tiếp mình phải làm như thế nào.
Thời điểm cửa vang lên, Kiều Mạch đang ngồi trong phòng khách trầm tư, trong lòng không nghĩ được bất luận một biện pháp nào, thật sự không biết ngay bây giờ nên làm cái gì.
Cửa mở ra, Kiều Mạch nhìn thấy Trác Tuấn Vũ đã cóng đến đỏ hai má.
“Lạnh không?” Kiều Mạch nỗ lực làm ra bộ dáng thường ngày.
“Có.” Trác Tuấn Vũ cài then cửa lại, mang theo một luồng khí lạnh.
“Uống chút nước ấm đi.”
Kiều Mạch đóng cửa, đưa cho Trác Tuấn Vũ một cốc nước ấm.
Không khí trong lòng ấm áp hẳn, Trác Tuấn Vũ là sinh viên thể dục, thân thể mau ấm lên. Hắn bưng ly nước, đưa mắt nhìn Kiều Mạch.
Trong đầu Kiều Mạch có chút ngứa ngáy.
“Nhìn anh làm gì?”
“Vốn vẫn luôn nhìn anh như vậy mà.”
“Anh sẽ không chạy đâu.”
“Chạy là không tốt đâu.”
Trác Tuấn Vũ nói lời này lại rất nghiêm túc, thế nhưng Kiều Mạch nhịn không được lạnh cả người, bây giờ anh thực sự cảm thấy đầu ngón tay mình có chút run, vội nhét tay vào trong túi, tránh cho Trác Tuấn Vũ nhìn thấy.
“Anh làm sao chạy được đây.” Âm thanh Kiều Mạch có chút cứng ngắc, thế nhưng chính anh cũng ý thức được, vội ho khan hai tiếng, nỗ lực khắc chế tâm tình mình, “Đầu tháng và cuối tháng anh đều bận, nhưng thời điểm giữa tháng lại rất rảnh rỗi.”
Trác Tuấn Vũ gật đầu, Kiều Mạch còn nói “Thật ra hôm nay anh tầm rất sớm, anh đã sớm đến trường học tìm em, thế nhưng…. Sau đó thủ trưởng lại bởi vì chuyện nhỏ mà mắng anh một trận, cho nên tâm tình không tốt, sợ phải để em lo lắng, thế nên vào trường đi dạo một vòng, không nói cho em biết.”
“Em còn tưởng anh đến là có việc muốn tìm em.”
“Nếu anh tìm em thì đã sớm nói với em rồi.”
Không biết thế nào, Trác Tuấn Vũ cảm thấy Kiều Mạch có chút không đúng, nói chuyện lung tung, trăm ngàn chỗ hở. Lúc xế chiều hắn thấy đối phương mua hoa hồng ngồi xe đến trường học, nhưng đến lúc gặp lại phát hiện tay đối phương trống rỗng, hoa hồng chẳng biết đi đâu.
Kỳ thật hắn hoài nghi có phải Kiều Mạch đem hoa hồng cho người khác hay không, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không thể.
Kiều Mạch có người tình bí mật hay không, hắn là người biết rõ nhất.
Dù sao thì mọi thời mọi khắc hắn cũng đều đi theo đối phương.
Trong phòng ngủ tắt đèn, Kiều Mạch nằm trên giường cả người đều căng thẳng, dấu tay của Trác Tuấn Vũ lưu lại đều khiến anh cảm thấy từng trận buồn nôn.
“Anh ngày hôm nay có chút mệt.” Kiều Mạch thấp giọng nói.
“Được rồi.” Trác Tuấn Vũ chỉ có thể đổi lại, dùng tay ôm lấy đối phương.
Kiều Mạch nhắm hai mắt lại, làm thế nào cũng không ngủ được.
Anh lăn qua lộn lại cả một buổi tối, mãi đến tận trời sáng, vẫn không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Trên giường truyền đến chuyển động, Trác Tuấn Vũ rời giường, Kiều Mạch vội nhắn hai mắt giả bộ ngủ.
Thế nhưng Trác Tuấn Vũ xuống giường lại không hề có động tĩnh gì, cùng lúc đó, loại ánh mắt mà Kiều Mạch cảm thấy chán ghét lại dính lên người anh một lần nữa.
Vô cùng nóng bỏng, vô cùng ép người, dính chặt lên người anh, đầu lưỡi kia trên người anh liếm lên liếm xuống từng tấc một.
Kiều Mạch không nhịn được trong lòng buồn nôn, lật cả người, quay lưng về phía đối phương né tránh tầm mắt.
Một lúc sau liền nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, đèn bàn được bật sáng, ánh đèn lờ mờ của căn phòng sáng lên, Trác Tuấn Vũ mở ngăn kéo, lấy nhật ký ra.
Quyển nhật ký này giống loại vở trong các cửa hàng văn phòng phẩm, bìa thậm chí còn có cả hình vẽ hoạt hình, trang bìa viết tên hắn, trông rất phổ thông.
Trác Tuấn Vũ liếc nhìn Kiều Mạch ở trên giường, liền cúi đầu xuống bắt đầu viết.
Thứ hai, 11/01/2016, một ngày có gió. Anh ấy sao lại có thể ném bó hoa hồng đó đi.