Ngụy Lang Tình

Chương 50




Rõ ràng là dung mạo thanh tú, nhưng cử chỉ lại giống kỹ nữ chốn lầu xanh, đáy mắt Bạch Ngọc An khẽ động, bất quá cũng chỉ là nữ tử sống dưới cường quyền mà thôi.

 

 

 

Nàng cụp mắt nhận lấy chén rượu trên tay nữ tử, nhưng không uống, chỉ hướng về phía Thẩm Giác đối diện nói: "Hạ quan không giỏi uống rượu, mong Thẩm Thủ Phụ thứ tội."

 

 

 

Thẩm Giác lại nhếch mép cười lạnh: "Bạch đại nhân vẫn chưa học được quy phép trước mặt ta."

 

 

 

Sắc mặt Bạch Ngọc An hơi biến đổi, nhớ tới chuyện đêm qua.

 

 

 

Sắc mặt nàng trở nên khó coi, nhìn Thẩm Giác đối diện, ngón tay bất giác siết chặt.

 

 

 

Nữ tử bên cạnh lúc này lại lấy chén rượu từ tay Bạch Ngọc An, cười nói với nàng: "Bạch đại nhân không muốn uống, chẳng lẽ là nô tỳ hầu hạ chưa chu đáo?"

 

 

 

"Vậy nô tỳ đút cho đại nhân như thế này được không?"

 

 

 

Vừa nói, nữ tử uống cạn rượu trong chén, ngậm trong miệng, tiến sát lại mặt Bạch Ngọc An.

 

 

 

Nàng ta hai tay đặt lên vai Bạch Ngọc An, nhấc người dậy muốn đút rượu trong miệng vào miệng Bạch Ngọc An.

 

 

 

Bạch Ngọc An giật mình, nghiêng mặt sang nhìn Thẩm Giác, sắc mặt tái nhợt, thấp giọng giận dữ: "Hoang đường!"

 

Tuyết trắng bên ngoài tràn vào trong phòng, rèm sa bay phần phật.

 

 



 

Than lửa trong phòng tí tách nổ, một thị nữ nằm sấp quỳ bên cạnh án thư, sát khí vô hình lan tỏa trong phòng, giống như gió tuyết đang nổi lên bên ngoài.

 

 

 

"Hoang đường?"

 

 

 

Thẩm Giác nhướng mày, đưa tay giữ lấy cằm nàng thị nữ, bắt nàng ngẩng lên nhìn Bạch Ngọc An: "Bạch đại nhân không thích khuôn mặt này?"

 

 

 

Lúc này, trên mặt nàng thị nữ đầy vẻ sợ hãi, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc An mang theo lệ quang.

 

 

 

Mà sắc mặt Thẩm Giác lại khinh mạn, nữ tử trong tay hắn như một món đồ tùy ý đùa bỡn thưởng ngoạn.

 

 

 

Bạch Ngọc An nhìn Thẩm Giác: "Hôm nay Thẩm Thủ Phụ có ý gì?"

 

 

 

Thẩm Giác khẽ cười buông tay, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc An: "Chỉ là thấy bên cạnh Bạch đại nhân không có nữ nhân nào ưa nhìn, muốn tặng cho Bạch đại nhân một người thôi."

 

 

 

"Nhưng nếu Bạch đại nhân không thích, ta thả nàng ta đi vậy."

 

 

 

Nàng thị nữ quỳ trên đất vừa nghe lời này, vội vàng dập đầu về phía Thẩm Giác, kéo vạt áo vừa khóc vừa lui ra ngoài.

 

 

 

Bạch Ngọc An lạnh mặt, giễu cợt: "Không ngờ Thẩm Thủ Phụ trên triều đường lạnh lùng vô tình, lúc riêng tư lại xem nữ nhân như đồ chơi."

 

 

 



Thẩm Giác lại cười, rót đầy chén rượu trước mặt Bạch Ngọc An: "Bạch đại nhân đúng là thương hoa tiếc ngọc."

 

 

 

Sắc mặt Bạch Ngọc An biến đổi, lại nhìn chén rượu trước mặt, không muốn ở lại nữa.

 

 

 

Nàng vén tay áo lên che, cầm chén rượu lên như muốn uống cạn, nhưng lại đổ hết vào trong tay áo.

 

 

 

Đặt chén không lên bàn nhỏ, Bạch Ngọc An nhìn Thẩm Giác, mặt không chút thay đổi nói: "Xin Thẩm Thủ Phụ cho một thời hạn, đến lúc đó hạ quan sẽ tìm chỗ ở khác."

 

 

 

Thẩm Giác nhìn chén không trước mặt Bạch Ngọc An, lại nhìn đôi mắt yên tĩnh lạnh nhạt của nàng, nhướng mày bảo thị nữ rót thêm một chén rượu nữa: "Rượu này là đặc biệt chuẩn bị cho Bạch đại nhân, Bạch đại nhân không bằng uống thêm một chén nữa?"

 

 

 

Bạch Ngọc An cúi đầu nhìn chén rượu không nói gì, ngón tay ma sát trên thành chén vài cái, rồi lại vén tay áo lên uống cạn một hơi.

 

 

 

Rượu đương nhiên lại đổ vào trong tay áo, nhưng Bạch Ngọc An lại giả vờ say vài phần, chống trán hỏi: "Thẩm Thủ Phụ có thể nói rồi chứ?"

 

 

 

Thẩm Giác nhìn Bạch Ngọc An chống tay lên bàn, vài sợi tóc mai rơi xuống bên tai, ánh đèn lay động trên làn da trắng như ngọc, dưới mắt in bóng đen, mơ hồ còn thấy lông mi nàng run rẩy.

 

 

 

Trong đôi mắt ấy ánh lên tia sáng, như khói mưa mây mù, hắn vẫn chưa nhìn thấu.

 

 

 

Ngón tay mân mê chén trà sứ xanh trong tay, Thẩm Giác thản nhiên nói: "Vậy phải xem Bạch đại nhân khi nào học được cung kính."

 

 

 

Bạch Ngọc An nhíu mày, nhìn Thẩm Giác có chút bực bội: "Không biết Thẩm Thủ Phụ muốn hạ quan cung kính như thế nào?"