Edit: Tiny
—–
Ngón trỏ thon dài của Phong Sính quấn lấy cái móc chìa khóa, âm thanh di chuyển đó truyền đến bên tai Đường Ý.
Cô nghiêng đầu, hơi chạm đến mặt của nam nhân phía trước.
Phong Sính hơi nhích chân.
“Muốn lấy lại?”
“Phong thiếu.”
Đường Ý không lấy được, ánh mắt tựa như muốn giết người.
“Xin anh thương xót, giơ cao đánh khẽ.”
Thấy dáng vẻ cô bị áp bức mà chịu thua, trong nháy mắt Phong Sính không còn thấy hứng trí, anh buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay cô.
“Đợi ở đây đi, sau khi đua xe xong mà không thấy cô ở đây, tôi sẽ nói chị cô xử cô.”
Đường Ý nhìn theo bóng lưng nam nhân quay bước rời đi, cô nghiến răng thét.
“Chị tôi, anh còn phải gọi là mẹ đấy.”
Mạc Mạch lôi tay cô.
“Chuyện gì xảy vậy, Đường Đường, Phong Sính là gì của cậu…”
“Cháu trai.”
Đường Ý tự động đem hai chữ “ tương lai” cắt bỏ.
” Tớ khinh, cháu trai!”
Mạc Mạch kích động đến mức không kiềm chế nổi.
“Cậu biết anh ta là ai không hả? Có mối quan hệ như này, cậu còn đi làm thêm sao? Đầu óc cậu bị ngớ ngẩn rồi .”
Đường Ý xua xua tay.
“Tụi mình về đi.”
“Không về. ”
Mạc Mạch kiên định đứng tại chỗ.
“Ở đây có một quy định bất thành văn, nếu ai đó đua xe về nhất, người ở đây cũng sẽ có phần, cậu không muốn giúp Tiêu Đằng số tiền kia sao? ”
Trên mặt Đường Ý rõ ràng có do dự.
Tiếng nổ vang báo hiệu xe đua đồng thời xuất phát. Lúc lao ra có thể dùng từ “ như những mũi tên bắn ra khỏi cung” quả là không quá khoa trương, chiếc xe đua mùa vàng cường thế vượt lên dẫn đầu. Đường Ý dựa vào lan can, lôi điện thoại ra nhìn rồi lại cất trở lại.
Một vòng đua này là phải đi lên đỉnh núi, Đường Ý nhìn về phía bạn tốt.
“Cậu nói xem, có thể sẽ có người bị lật xe mà lăn xuống núi không?”
Mạc Mạch giơ một ngón cái về phía cô, ” Cậu đủ độc ác.”
Người đứng xem khá nhiều, phần lớn đều là bạn bè của những người đua xe, nam có, nữ có. Sau khi bắt đầu thi đấu, họ ở bãi cỏ bên cạnh chơi đùa.
Hai người đứng ở lan can bàn luận, đợi đến khi nhìn thấy chiếc xe đầu tiên về đích thì sắc trời cũng chuyển tối.
Mạc Mạch rướn cổ lên, sau khi nhìn thấy người dẫn đầu thì hơi thất vọng. Phong Sính quen thuộc giữ chặt tay lái, gầm xe đua rất thấp, bởi vì chạy nhanh mà mang lại khoái cảm làm hắn hưng phấn dị thường. Xe chạy qua điểm cuối, trong chớp mắt dải đỏ phủ lên thân xe, khói lửa quanh thân óng ánh trên những tầng không cao nhất.
Sau đó Phong Sính dừng hẳn xe, người đàn ông này, tài phú quyền thế đều kinh người, một động tác tùy ý là có thể đã khiến cho kẻ nịnh bợ anh đến trước mấy ngày.
Đoàn xe một vừa về tới điểm cuối, số tiền đặt cược, từng bó lớn, bó lớn tiền đều đưa tới trước mặt Phong thiếu .
Phong Sính nhìn về một trong những hòm tiền, mở ra, bên trong đều là những xấp tiền giá trị lớn. Trên mặt anh vẫn chưa lộ ra bất cứ biểu cảm nào, ánh mắt nhìn thẳng về , chuẩn xác nhìn thấy Đường Ý.
Đem mình tự cao như vậy, có thể đi tới nơi này, còn không phải vì tiền.
Anh thật muốn nhìn, bao nhiêu tiền có thể bẻ ngoạt cái eo thon nhỏ cao ngạo kia của cô.
Phong Sính cầm lên một xấp tiền, đem giây buộc gỡ ra, sau đó một cánh tay giơ cao, một vạn tiền cứ thế như hoa tung bay giữa không trung.
Mạc Mạch ánh mắt sáng lên.
“Mau cướp !”
Đường Ý hoàn toàn không phản ứng, đây là nhà giàu hào phóng trong truyền thuyết sao ? !
Đêm nay gió thật lớn, những tờ tiền sắc đỏ từng đợt, từng đợt lượn bay, không ít còn bay đến cả rừng trúc bên cạnh. Mạc Mạch khom lưng chui khỏi lan can, khóe miệng Phong Sính hơi nhếch tạo thành một nụ cười lạnh, một hòm tiền tiếp cũng đều bị anh dùng phương thức như trước mà bay mất.
Trong nháy mắt, Mạc Mạch đã nhặt được tầm tờ, thấy Đường Ý còn đứng sững tại chỗ, Mạc Mạch vẫy vẫy tay trước mặt cô.
“Cậu lại đây nhặt đi, cái này là anh ta vứt đi, không phải ăn cắp cũng chẳng ai ăn trộm, không mất thể diện. !”
Đường Ý đem bàn tay phía dưới quần nắm chặt, cô có thể cảm nhận được, tầm mắt Phong Sính tựa như những cây đinh, ghim thẳng đến người mình. Cô chỉ cong thắt lưng thì…
Tốc độ của Mạc Mạch rất nhanh, có mấy tờ bay tới bên chân Đường Ý, cô kéo tay Đường Ý.
“Lúc này Tiêu Đằng thật sự rất cần tiền, cậu đông mượn tây mượn cũng không ra lấy một nghìn, có tiền có thể nhặt cũng không nhanh lên được sao?”
Ánh mắt Đường Ý rơi xuống mặt đất, một tờ tiền màu đỏ hoa hồng như phô diễn ra trước mắt.
Cô nuốt lại khẩu khí, đúng vậy, cô cũng không phải đi cướp. cũng không phải cầu xin, lại lúc thiếu tiền, chẳng có gì là mất thể diện cả.
Đường Ý nghĩ tới điều đó, thân mình nhanh nhẹn chui ra khỏi lan can, cùng Mạc Mạch nhặt tiền.
Trong miệng cô nhẩm đếm, một trăm, hai trăm, ba trăm…
Phong Sính đem cái rương trống không vứt trên mặt đất, anh tháo gang tay, một cặp chân thon dài bước thẳng về phía trước. Đường Ý đưa mắt nhìn về đồng tiền phía trước đột nhiên bị một bóng đen che phủ, Phong Sính ngồi xuống, tay nâng cằm cô lên.
“Nhặt rất thoải mái sao?”
Cô nắm chặt tiền trong tay.
“Thứ anh không cần, còn có thể muốn yêu cầu người khác không cần sao?”
Phong Sính nghiêng người, găng tay từng chút, từng chút vỗ vào lòng bàn tay.
“Cô cần tiền, hỏi chị cô, một trăm ngàn cô ta cũng cho được.”
Đường Ý nghe thấy vậy, ngực kịch liệt phập phồng mấy cái, tựa như bị sự sỉ nhục cực đại.
“Chị tôi không muốn tiền của ba anh, dù chỉ một đồng!”
“Đây là cô ta nói với cô ?”
Đường Ý đè thấp giọng, không muốn bị người khác nghe thấy.
“Chị tôi yêu anh ta thật lòng.”
“Một cô gái có hai mấy tuổi, lại cùng một người đàn ông gần năm mươi nói chuyện tình yêu? Hay là, giăng lưới bắt cá lớn? Hoặc là…”
Phong Sính cố gắng kéo dài giọng điệu.
“Cô theo tôi đi, chẳng phải hỏi tôi tiền còn dễ hơn hỏi chị cô sao?”
Đường Ý nắm chặt tay, tiền bên trong bị vo lại tạo thành tiếngloạt soạt.
“Tôi không có hứng thú với anh, Phong thiếu, tôi cũng không muốn trèo cao.”
“Tôi biết, ”
Nam nhân nhếch miệng.
“Chị em hai người đều cùng loại mặt hàng, đều thích những lão già.”
“Anh câm miệng!”
Mạc Mạch đứng bên cạnh thấy tình trạng đó,vội vàng di chuyển đến chỗ khác tiếp tục nhặt tiền. Đường Ý muốn đứng dậy, lại bị Phong Sính ép ngồi lại.
“Đã tự buông xuống vẻ mặt này, muốn nhặt trở lại? Khó đấy.”
Đôi mắt trong suốt của cô nhìn thẳng về phía anh, như là không thể chịu đựng được nữa, nhưng cô tự hiểu phải có chừng mực. Đường Ý đem phẫn nộ chìm xuống đáy mắt.
“Phong thiếu, người cùng ba anh nói chuyện yêu đương là chị tôi, anh không cần chuyện gì cũng nhằm đến tôi, còn nữa, ai cũng đâu có thể ép ba anh yêu chị tôi chứ.”
Phong Sính nào có thể bị dăm ba câu nói khiêu khích này của cô mà bốc hỏa, gang tay trong tay anh phủ lên mặt Đường Ý.
“Ba tôi hợp ý ai, ông ấy có nhiều phụ nữ như vậy, tôi cũng không quản nổi. Trái lại, tôi nhìn cô rất thuận mắt, tôi muốn cô.”
Đường Ý hốt hoảng, thiếu chút nữa mà ngồi phịch mông xuống đất.
Đôi mắt hạnh trợn tròn. Phong Sính nhận ra ý đồ của cô, đưa tay đè lại vai Đường Ý.
“Nhặt tiền, cho ai dùng?”
“Không khiến anh xen vào.”
“Đây là tiền của tôi.”
Đường Ý giơ giơ lên.
“Được lắm, trả lại cho anh!”
Trong mắt Phong Sính dấy lên một tia hiểm ác, anh túm chặt cổ tay Đường Ý.
“Trả lại tôi? Được, cô buông tay.”
Đường Ý giãy giụa mấy cái, nhưng lực của người đàn ông này lớn như vậy, căn bản là không cách nào giãy thoát được. Ngón tay Đường Ý buông lỏng, những tờ tiền rơi xuống bên chân Phong Sính.
“Anh nhặt đi.”
Đôi mắt hẹp dài của Phong Sính nhíu lại, trên trán căng ra rõ ràng là không kiềm chế được. Gương mặt tập hợp những nét đẹp hoàn hảo nhất, đôi môi mỏng tạo thành một ý cười tà, cầm tay Đường Ý lôi thốc dậy.
Cuối cùng cô nhìn mặt đất, trong lòng không khỏi đấu tranh, hay là nhân lúc đứng dậy cầm tiền nhặt lên.
Phong Sính rất cao, một bước cũng đã bằng hai bước của Đường Ý. Cô chạy chậm bị anh đuổi kịp kéo về trước xe, lại dễ dàng bị nhét vào bên cạnh ghế lái. Mạc Mạch hoảng hốt hét lên.
“Đường Ý!”
Hai tay cô bổ nhào muốn đi mở cửa xe, bàn tay Phong Sính rất to, cũng không chút thương hoa tiếc ngọc nào mà tóm gọn sau gáy Đường Ý, đem cả người cô kéo vào lồng ngực. Trên người anh có mùi nước hoa phảng phất đi vào mũi cô, khi hơi cúi đầu cũng có thể nhìn đến bên trong cổ áo anh, nhìn đến lồng ngực bên trong là bắp thịt vững chãi.
Đường Ý vội vàng nuốt nước miếng, với hành động thân thiết quá mức như này thật không thể thích ứng.
“Phong, Phong thiếu, tôi đảm bảo, lần sau sẽ không tiết lộ với bên ngoài anh là cháu trai tôi nữa.”
Cô cho rằng, nói ra mối quan hệ này, anh có thể lo lắng.
Nhưng Phong Sính, anh là ai?
Ai dám khiêu khích anh, đó chính là muốn chết!
Một cánh tay Phong Sính đặt trên ghế phó lái.
“Chị cô với ba tôi cũng chỉ là đang khởi động những bước đầu, nếu không có sự đồng ý của tôi, cô ta có nằm mơ cũng không thể tiến vào Phong gia.”
Đường Ý rũ mắt xuống, nhìn từng ngón tay đang dần bò lên cánh tay mình. Chị đã nói với cô không chỉ một lần, nhìn thấy Phong Sính nhất định phải khách khí, nếu có thể nhẫn nhịn thì cứ nhẫn nhịn, thế nhưng, dựa vào cái gì muốn nhẫn nhịn lại bị anh ăn đậu hũ.
Đường Ý không chút nghĩ ngợi, hung hăng vỗ mạnh vào mu bàn tay đang trườn lên kia.
Âm thanh đó rõ ràng cực thanh thúy, chỗ da thịt vốn màu đồng của người đàn ông nhanh chóng hiện lên dấu vết của năm đốt ngón tay. ,
Ngón tay Đường Ý cũng tê dại, Phong Sính đem mu bàn tay đến bên miệng thổi thổi, thổi một hơi, thần tình mị hoặc gợi cảm. Đường Ý nhìn đến động tác này của anh, không hiểu tại sao phía sau lưng lại toát mồ hôi lạnh. Cô định bụng lui người về phía sau, cằm lại đột nhiêm bị anh bóp chặt, một động tác lôi kéo dứt khoát, Phong Sính đem tay mình đến bên miệng cô.
“Thổi khô cho tôi, nếu không, tôi sẽ tạo thêm một trăm dấu như vậy trên thân thể cô, có tin không?”
Khớp hàm Đường Ý bị anh bóp chặt đến đau nhức, cô nhìn chằm chằm vào mu bàn tay anh, vừa định hung hăng cắn anh một miếng thì di động trong túi vang lên.
Đó là nhạc chuông nàng cài đặt duy nhất cho Tiêu Đằng, cô muốn thò tay lấy, nào ngờ Phong Sính phản ứng nhanh hơn cô một bước, bàn tay anh chui ngay vào bên trong túi quần cô, Đường Ý đong đưa đầu.
“Buông tôi ra!”
Đầu ngón tay Phong Sính đảo qua lại trong túi quần cô, sau khi lấy di động liền nhìn đến tên hiện trên màn hình, trên mặt anh tràn ngập ý cười không tốt, kết thúc cuộc gọi.
“Anh dựa vào cái gì mà ngắt điện thoại của tôi?”
Phong Sính bật chức năng chụp ảnh, tay anh kéo cằm cô qua. Anh làm một động tác, đưa chân phải thon dài kéo lên, di chuyển đến bên người Đường Ý, nhanh tay nhấn nút chụp ảnh, lúc buông tay, bởi theo quán tính mà đầu cô gục ngay trên bụng người đàn ông.
Đường Ý ngồi dậy, Phong Sính đem màn hình tới trước mặt cô, cho cô tự liếc nhìn, trong đó là hình ảnh không khỏi khiến người ta suy nghĩ, định nhấn nút gửi đi, người nhận thình lình hiện lên tên Tiêu Đằng.
Cô sợ đến mức ngồi bất động.
“Đừng…”
“Cô nói xem, sau khi tôi gửi đi, hắn ta sẽ nghĩ cô như thế nào?”
Đường Ý giơ hai tay lên.
“Phong thiếu, anh đại nhân không chấp tiểu nhân, trả lại di động cho tôi được chứ?”
“Đổi mặt nhanh ghê, nhưng mà, muộn rồi!”
Trong từ điển của Phong Sính, thời gian chỉ có hạn không hề có đợi chờ.
Ngón tay anh chạm nhẹ, Đường Ý dường như sắp nổi điên, cô gần như Thú nhỏ bổ nhào tới, anh nhẹ di chuyển vai, đem di động Đường Ý ném ra sau ghế ngồi sau.
Đường Ý đương nhiên chỉ bắt được khoảng không.
“Đồ điên!”
“Cô muốn thấy dáng vẻ lúc điên của tôi hả?”
Sau đó vẻ mặt Đường Ý nhăn lại, di động trượt từ trên ghế xuống, rơi chỗ nào cũng không rõ. Cô cúi người xuống, chiếc mông vểnh lên, tay trái ở trên đệm sờ tới sờ lui. Ánh mắt liếc qua, thấy phong cảnh như vậy, đương nhiên là không chịu buông tha.
Anh giơ cánh tay, tiến về phía mông cô vểnh lên mà vỗ vỗ hai cái.
“ Ngồi cẩn thận, tôi còn muốn lái xe.”
Ngón tay Đường Ý chạm đến di động bên cạnh, thiếu chút nữa là nhặt lên được, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc đỏ bừng, ngoài cửa sổ, từng đơt náh đèn flash bỗng nhiên chớp tới, Phong Sính hạ cửa kính xe.
“Phong thiếu, chúc mừng ngài lại đoạt giải quán quân.”
“Phong thiếu, trận đua tiếp theo ngài sẽ đến chứ?”
Đường Ý vội muốn ngồi trở lại, nhưng ý định không được thực hiện, Phong Sính lại đưa tay vỗ vỗ mông cô.
“Trò chơi kích thích cực hạn như vậy, khẳng định không thể thiếu tôi.”
Cuối cùng cô cũng tìm được di động, ngồi nghiêm chỉnh lại, ngoài cửa sổ còn có người đang chụp ảnh, Đường Ý vội giơ tay che khuất mặt mình. “ Mau đóng cửa xe”.
“Không.”
“Phong thiếu, van anh, tôi không giỡn nổi với anh, như vậy còn không được sao?”
Nam nhân cười cười, đem cửa sổ xe nhấn lên.
Đường Ý bận kiểm tra tin nhắn, quả nhiên ảnh chụp đã được gửi đi.
Trong lòng bàn tay chấn động, điện thoại của Tiêu Đằng lập tức gọi đến. Đường Ý nào dám nhận điện thoại lúc này, vội vàng để điện thoại lại trong túi. Phong Sính khởi động xe, mắt cô đặt xuống dưới lòng bàn chân, số tiền còn vung vãi phía dưới nền xe, cô vội dùng chân gom chúng lại một chỗ.
Phong Sính xuyên qua gương chiếu hậu nhìn thấy động tác của cô, trên mặt không nén được nụ cười thỏa mãn.
Đường Ý hướng mặt về phía ngoài cửa sổ, cô buồn nôn muốn chết.
Điện thoại trong túi quần không ngừng rung, như thể nếu cô không tiếp nhận thì không bỏ qua.
Trong lòng Đường Ý tràn ngập bực bội, mãi cho đến khi một âm thanh báo hiệu có tin nhắn truyền đến bên tai. Cô nghĩ, chết thì chết, vôi lấy ra lại hiện lên tin nhắn của chị gái.
Mở tin nhắn, nội dung bên trong chỉ có một câu đơn giản: Chúng ta đã về nước, hôm nay muộn rồi, hôm khác sẽ đưa em đi dạo.
Đường Ý khẽ cười, Phong Sính nhìn thấy, đưa tay đoạt lấy di động.
“Sao anh lại cướp đồ của tôi?”
Pong Sính quét mắt lên màn hình điện thoại, đôi mắt sắc bén không khỏi nhíu lại, như đôi mắt chim điêu, gương mặt nổi lên vẻ hung ác nham hiểm. Anh cười lạnh, không nói gì, một cước giẫm chân ga, Đường Ý nhìn thấy đồng hồ tốc độ đã nhảy qua vạch 200 mã.
Cô vội vàng kéo dây an toàn.
“Cho tôi xuống xe!”
Thấy anh không nói lời nào, cô lại hét lên.
“Anh dẫn tôi đi đâu?”
Khóe miệng nam nhân khéo vẽ một đường tà mị.
“Tìm chỗ cho cô ngủ.”
“Tôi có chỗ rồi.”
Xe chạy lướt qua sườn núi đi về phía đường lớn, sau khi chuyển qua mấy vòng đi tới một khu biệt thự.
Địa hình ở đây hẻo lánh, đại đa số là người giàu bỏ tiền mua làm khu nghỉ an dưỡng. Đường Ý nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhận ra ở đây là…
“Sao anh dẫn tôi đến nơi này?”
“Cho hai chị em cô đoàn tụ, không phải quá tốt sao?”
Phong Sính một cước giẫm phanh lại, thân thể Đường Ý như lao về phía trước.
“Xuống xe!”
Cô ôm chặt dây an toàn.
“Tôi không.”
“Đi xuống!”
“Anh điên rồi, ở đây không thể bắt được taxi.”
“Có thể cô đang đánh thức người bên trong đó.”
Sắc mặt Đường Ý căng thẳng.
“Anh muốn làm chuyện phá hoại, sao không tự mình làm?”
Phong Sính nghiêng người qua, đem những ngón tay đang bám chặt kia gỡ ra, ngón tay thành thạo cởi dây an toàn của Đường Ý, sau đó cũng không chút thương tiếc nào đẩy cô ra khỏi xe.
Sau khi Phong Sính đóng lại cửa xe, cầm di động Đường Ý giơ giơ lên. Cô vừa muốn cướp lại, người đàn ông đó đã nhanh chân nhấn ga, xe đã sớm đi thật xa.