Đường Ý tiến thoái lưỡng nan.
Ánh mắt cô rơi xuống bộ váy cưới bên dưới.
“Nơi này cũng không phải là biệt thự của anh, chuyện này nói sau đi, chị tôi đang đợi ở ngoài”.
“A____” Phong Sính kéo dài giọng: “Là mẹ nhỏ của tôi đúng không?”
Đường Ý cũng không tránh né, ở cùng một gian phòng như vậy, nếu Phong Sính thật muốn làm chuyện gì, cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh “Nếu đã không có cách nào ngăn cản, tại sao anh không chịu chúc phúc cho họ? Chị của tôi thật sự rất thiện lương, không hề có tâm tư gì khác, chỉ muốn cùng người mình yêu được ở bên nhau”.
Phong Sính đóng mạnh cánh cửa sau lưng, hoàn toàn chặn hết đường lui của Đường Ý. Anh khoanh hai tay trước ngực, nói với cô bằng âm điệu bất bất lực cùng mỉa mai “Cô có biết trước đây ông ấy đã nói với tôi những gì không?”
Đường Ý tất nhiên không biết, chỉ có thể lắc đầu.
Khóe miệng Phong Sính nhẹ nhàng cong lên, sự mỉa mai trong mắt phát ra càng đậm “Ông ấy đồng ý với tôi, đời này sẽ không tái giá, ngoài tôi ra cũng sẽ không có thêm đứa con nào, nhưng bây giờ thì sao?”
Đường Ý cố gắng thuyết phục anh “Nhưng mà hiện tại ba anh cùng cùng lắm chỉ mới năm mươi tuổi, chẳng lẽ anh muốn ông ấy cứ sống độc thân như vậy đến nửa đời sau? Dù sao ông ấy cũng cần có người bầu bạn mà.”
“Ông ấy muốn tìm phụ nữ, cho tới bây giờ tôi vẫn không để ý, nhưng ở cùng và kết hôn là hai chuyện khác nhau”.
“Nếu ông ấy đã yêu thích chị tôi, đương nhiên sẽ muốn cho chị ấy một danh phận”.
“Dựa vào cái gì?” Phong Sính cất cao giọng “Chị em không phải lấy cớ mang thai để ràng buộc ông ấy sao? Lúc trước, bọn họ từng có ý định kết hôn sao?”
“Sao lại không? Chị ấy từng nhắc đến chuyện này với tôi”.
Phong Sính cười lạnh “Quá ngây thơ rồi, đàn ông nói và làm không phải là hai chuyện giống nhau”.
Đường Ý biết Phong Sính nhất định không chịu tiếp nhận Đường Duệ, cô tiến lên một bước đến trước mặt Phong Sính “Tôi chỉ muốn giúp chị gái chọn bộ áo cưới thật đẹp, những chuyện khác tôi không quan tâm”.
Phong Sính cúi người xuống, nhặt chiếc áo cưới lên, đưa cho Đường Ý, cô bất giác ngẩng đầu, tầm mắt nam nhân trở xuống trước mặt cô “Vậy xem như nó là quà cưới tôi tặng bọn họ đi”.
Tay cô giữ chặt, Phong Sính vẫn như cũ chặn ở cửa không nhúc nhích, ánh mắt Đường Ý không giấu được sự đề phòng. Nam nhân nghiêng người đứng dậy, bước về phía trước “Em và bạn trai, còn có thể trở lại như trước sao?”
“Đó không phải là những gì anh muốn sao?”
“Đúng vậy, cho nên chuyện tôi muốn làm, không ai có thể ngăn cản”, bàn tay Phong Sính hướng đến bả vai Đường Ý, tay kia ôm lấy eo cô kéo về phía mình “Nhưng mà, để hôn lễ có thể thuận lợi được tiến hành, chúng ta tạm thời hòa hảo đi, em cũng không muốn làm chị gái mình khó xử đúng không”.
“Anh rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì?” Nói gì Đường Ý cũng không tin Phong Sính lúc này có thể nói ra những lời này.
“Từ trước đến giờ, ba tôi làm việc nói một là một, hai là hai. Ông ấy không cho tôi nhúng tay vào chuyện công ty, tôi cũng không ngu ngốc tiếp tục đối nghịch với ông ấy, như vậy sẽ không có lợi gì”. Phong Sính kiềm chế xúc động muốn đẩy cô xuống, ngón tay hơi ngứa, nhưng lại không có cách nào, anh cố nhịn xuống, kéo cửa ra “Nhìn cái gì vậy, hay là muốn ở chỗ này đại chiến một trận?”
Đường Ý rụt cổ lại, vội vàng bỏ chạy.
Trong tay cô đang cầm bộ áo cưới, hành động của Phong Sính rất khác thường, nhưng Đường Ý lại nghĩ không ra anh khác lạ chỗ nào.
Đường Duệ nhìn thấy áo cưới, vui vẻ không thôi. Hôm sau, Phong Triển Niên nghiêm túc chọn ngày tốt chụp hình cưới.
Từ khi Đường Duệ mang thai, Phong Triển Niên đều cố gắng dành nhiều thời gian ở bên cô. Đường Ý đang tìm việc bên ngoài, nhận được điện thoại của chị gái, đến giúp chị lấy hình cưới.
Đường Ý chạy đến phòng chụp ảnh, cô vất vả tìm công việc mới, bởi vì mấy ngày nay không đi làm mà bị mất việc, nhưng khi nhìn thấy nụ cười ngập tràn hạnh phúc của Đường Duệ trên ảnh cưới, cô lại cảm thấy sự chua chát trong lòng như đã rơi rụng đi hết.
Đường Duệ muốn cô tự mình đến đây thay vì gọi tài xế, có thể thấy cô rất quan tâm đến khuôn phép của cuộc hôn nhân này, ngay cả việc cầm lấy ảnh chụp cũng phải nhờ người thân của cô làm.
Đường Ý nhìn kỹ ảnh chụp, xác nhận không có sai sót, lúc này mới đưa nhân viên chuyển lên xe.
Bước vào Phong gia, quản gia chạy đến giúp, túi lớn túi nhỏ đem vào bên trong. Trước khi về Đường Ý gọi điện cho Đường Duệ, bảo đảm lúc này cô có ở nhà.
“Chị, chị à?”
Đường Ý đem ảnh cưới vào phòng khách, kêu lên mấy tiếng nhưng không có ai trả lời.
Quản gia ở bên nói “Cô ngồi xuống trước đi, có khi lão gia và Đường tiểu thư đang tản bộ bên ngoài, tôi đi tìm xem”.
“Được, phiền ông”.
Đường Ý bước đến ngồi xuống ghế sofa.
Quản gia rời đi không lâu, Đường Ý muốn gọi lại cho chị gái, bỗng nghe tiếng bước chân vang lên từ phía cầu thang, cô ngẩng đầu, thấy Phong Sính đang cầm cây gậy golf trong tay, cô không ngờ anh lại ở đây, nhưng nhìn thấy trang phục của anh, hẳn là từ ngoài về.
Đường Ý vội rũ đầu xuống, có thể trốn được liền trốn.
Phong Sính đi xuống cầu thang, bước trên những viên gạch hoa cương óng ánh, đôi chân thon dài hướng về phía trước, ánh mắt dán chặt vào những bức ảnh.
“Nhìn xem, ba tôi biến thành một kẻ não rỗng, studio nào đã chụp vậy?”
Đường Ý không lên tiếng, Phong Sính lấy bức ảnh lớn trong hộp ra, trong hình là nụ cười hạnh phúc của Đường Duệ đang tựa đầu vào vai Phong Triển Niên, áo cưới màu trắng nhức mắt, bộ áo cưới này còn muốn mặc trên người Đường Duệ, để cho anh tận mắt nhìn thấy ba mình nghênh đón người mẹ kế này vào cửa.
Phong Sính cầm gậy golf trong tay, không khỏi nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, ánh mắt hung ác nham hiểm dọa người.
Đường Ý ý thức được có gì đó không đúng, vội vàng đứng dậy “Quản gia nói, chị của tôi, hai người đang tản bộ bên ngoài, sẽ lập tức trở vào”.
Phong Sính quay đầu, nụ cười trên môi kỳ quái “Em thấy những bức hình này chụp có đẹp không?”
“Đẹp, đẹp lắm”.
“Phải không?” Phong Sính bỗng vung tay lên, làm động tác kick-off, Đường Ý giật mình “Anh làm gì vậy?”
Bang___
Gậy golf chợt vung mạnh vào mặt kính, tiếng vỡ nát bắn lên khiến cô hoảng sợ che lỗ tai, động tác của Phong Sính có khí phách hơn người, nhưng khung hình kia lại không may mắn thoát khỏi, ngay cả hộp album trong rương cũng bị anh lôi ra. Đường Ý vội vàng nhào tới giữ chặt tay anh “Anh điên rồi à?”
Phong Sính đẩy cô ra “Không phải em bảo tôi là kẻ điên sao? Không điên một chút làm sao xứng với danh xưng này?”
Đường Ý ôm đầu, chẳng bao lâu sau cả phòng khách biến thành một đống hỗn độn, gương mặt Đường Duệ cùng nụ cười rạng rỡ cũng bị đập nát, cô hoảng sợ nhìn chằm chằm vào những bức ảnh chụp kia, tức giận không nói nên lời. Phong Sính đập phá đến mệt, ngênh ngang đi tới ghế sofa ngồi.
Cô hung hăng trừng mắt với anh “Tôi sẽ gọi điện cho họ ngay bây giờ”.
“Em gọi đi”. Phong Sính không chút sợ hãi “Nói cho ba tôi biết, ảnh chụp là do tôi đập, ông ấy biết chắc chắn sẽ không tha cho tôi, ông ấy không tha cho tôi, em cứ đợi gặp tai ương đi”.
“Chuyện là do anh làm, liên quan gì đến tôi?”
Một tay Phong Sính đỡ trán, giọng nói có phần lười biếng “Sao lại không liên quan, chúng ta từng có quan hệ mật thiết như vậy, nếu tôi có gì không tốt, dì nhỏ, em cũng sẽ xong đời, nói không chừng tôi sẽ giam em một tháng trước, đổi biện pháp hành hạ em, tôi sẽ làm cho em kêu trời không biết, kêu đất chẳng hay”.
“Anh!”, Đường Ý tức giận đến mức lồng ngực không ngực phập phồng, Phong Sính nhẹ nhàng đứng lên, hạ bả vai “Lại muốn mắng tôi là kẻ điên đúng không? Mắng hay lắm. Thật ra tôi có một suy nghĩ, em nói xem có khả năng không. Sáu buổi tối kia, liệu em có mang thai? Tôi nhớ mình chưa từng dùng biện pháp bảo vệ, em cũng không uống thuốc, tôi lại mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn…”
“An him miệng!”, Đường Ý không kiềm được tức giận, ngón tay chỉ thẳng vào anh “Phong Sính, anh đừng đùa giỡn như vậy”.
Phong Sính gác chân lên, mũi chân miết nhẹ vào hư không “Ảnh chụp là do em đem về, em nói phải giải quyết như thế nào?”
“Anh rể là người thông minh, anh ấy sẽ biết chuyện này do anh làm”.
Gương mặt Phong Sính không chút lo lắng “Tôi lại chưa từng tới đây, quản gia và người giúp việc đều co thể làm chứng, đương nhiên, em có thể nói tôi làm, nhưng mà… dì nhỏ, đừng bao giờ cho rằng ba tôi thay Tiêu Đằng trả năm mươi vạn là anh ta có thể thở phào nhẹ nhõm, tôi chỉ cần động đậy đầu ngón tay là sẽ có vô số kẻ nhảy vào. Tôi không cần động thủ, bọn họ mỗi người đào một cái hố cũng đủ để bạn trai em ngã chết.
“Anh thật đê tiện!”
“Mắng đi. Ở trước mặt tôi các người vĩnh viễn không cùng đẳng cấp, tôi tùy tiện động tay đã có thể nắm chết các người, mà các người khi đó cũng chỉ có thể há mồm thoi thóp thôi”. Phong Sính nói xong liền đứng lên, giẫm qua đống hỗn độn vỡ nát, đẩy Đường Ý bước lùi đến góc tường. Cánh tay duỗi ra khiến cô mắc kẹt trong ngực anh “Lát nữa nên nói thế nào, em tự cân nhắc đi”.
“Phong Sính”, Đường Ý oán giận cắn ra hai chữ, trong mắt ánh lên sự mỉa mai “Anh còn là đàn ông sao? Chuyện mình làm lại không dám thừa nhận? Muốn tôi thay anh gánh tội, anh không thấy xấu hổ à?”
Hai tay anh chống lên vách tường, Đường Ý giương cằm, bày ra thái độ cá chết lưới rách. Phong Sính di chuyển thắt lưng, gắt gao ép chặt người cô trên vách tường.
Đường Ý có cảm giác mình bị mắc kẹt giữa hai bức tường, căn bản không thể hít thở, Phong Sính từ trên cao dán chặt vào gương mặt nhỏ nhắn của cô “Biết thế nào gọi là đàn ông sao? Hửm?”
Sắc mặt cô đỏ ửng, nhưng không dám lộn xộn, bàn tay Phong Sính nắm chặt cằm cô “Nào, để tôi hôn một cái”.
“Tránh ra”.
“Mấy ngày nay không hôn em, tôi thật sự rất nhớ. Ngoan, hôn xong tôi liền thả em ra”. Gương mặt tuấn tú của Phong Sính đến gần, Đường Ý cố sức né tránh, anh cũng không ngại theo cô, khó tránh khỏi da thịt đụng chạm lẫn nhau, Phong Sính cảm nhận được gò má mềm mại của cô, tay anh dùng sức, đầu Đường Ý bị đính chặt trên trường không thể nhúc nhích.
Anh chọn đúng thời cơ phủ lấy môi cô, cô mở miệng muốn cắn nhưng lại bị anh thừa cơ xông vào.
Phong Sính cũng không mặc sức dày vò, nếm được vị ngon ngọt, anh lui người trở lại, Đường Ý tức giận đẩy ngực anh, anh lại lui xuống phía sau hai bước.
“Tôi đi trước, ba tôi cũng sắp trở về rồi, em vẫn là nên cân nhắc thật kỹ xem làm thế nào báo cáo kết quả đi”.
Đường Ý lấy tay lau cánh môi, thấy Phong Sính nghênh ngang bước ra ngoài, còn cô phải ở lại nơi này đối diện với đống hỗn loạn.
Lúc Đường Duệ và Phong Triển Niên trở về, Đường Ý mới thu dọn được một chút, cô biết tuy vô ích nhưng ít ra có thể làm cho hiện trường không đến nỗi bi thảm như lúc đầu, cô thật sự sợ chị gái nhất thời không chấp nhận được.
Đường Duệ khó tin đứng trong phòng khách “Sao lại như vậy?”
“Chị, là em không cẩn thận làm vỡ”, lúc này Đường Ý không tìm được cớ nào khác.
Phong Triển Niên quét mắt, thấy cây gậy golf bị ném sang một bên “Phong Sính đã đến đây sao?”
Đường Ý nghĩ đến con người tàn nhẫn đã quăng nó xuống, vội vàng lắc đầu “Không có”.
Đường Duệ nôn nóng vội vàng trở về, muốn nhìn ảnh chụp một chút, bây giờ lại gặp cảnh tượng này khiến tay chân cô lạnh băng, cô lấy hai tay che miệng, nước mắt tuôn ra.
Đường Ý thấy vậy rất đau lòng, nhẹ nhàng đến bên an ủi “Chị, em xin lỗi, chị đừng khóc nữa, đều tại em không tốt, em thật vô dụng”.
“Cho dù là rơi vỡ, cũng không thể thành ra như vậy”. Đường Duệ nghẹn ngào, Đường Ý đỡ cô đến ngồi ghế sofa “Những tấm hình cưới này với chị mà nói rất thiêng liêng, bây giờ phải làm sao đây?”
Phong Triển Niên nghe cô nói vậy, tự nhiên cũng thấy luyến tiếc.
Ông bước đến kéo cô ôm vào ngực “Anh sẽ bảo studio làm lại ảnh khác, không có chuyện gì đâu, còn đủ thời gian mà”.
“Nhưng mà, nhiều điềm xấu như vậy, Triển Niên, em chỉ chụp hình cưới một lần duy nhất”.
Phong Triển Niên vỗ nhẹ lên vai Đường Duệ, mắt nhìn Đường Ý đang ngồi bên cạnh.
Trong lòng cô rất uất ức, Đường Duệ và Phong Triển Niên còn chưa kết hôn, Phong Sính đã điên cuồng như vậy, sau này sẽ thế nào đây?
Sau khi đứa bé của Đường Duệ ra đời, Phong Triển Niên nhất định phải thương yêu công bằng, bao gồm cả tài sản thừa kế, sẽ có người cùng Phong Sính nhận một nửa.
Trong lòng Đường Ý lo lắng, nhưng mà gần như không ai có thể ngăn cản Phong Sính.
Chuyện ảnh cưới, cuối cùng vẫn để cho studio in thêm một bộ, Đường Duệ dù không thoải mái vẫn không có cách nào.
Rất nhanh đã đến ngày hôn lễ, đêm trước tiệc cưới, một số họ hàng Phong gia đã đến đây.
Đại đa số đều là trưởng bối của Phong gia, kỳ thật họ cũng không hài lòng với chuyện của Phong Triển Niên và Đường Duệ, một cô gái trẻ trung xinh đẹp sẵn sàng đi theo người đàn ông trung niên, nói đó là tình yêu thật sự, ai sẽ tin?
Lời giải thích duy nhất, đó là vì tiền.
Họ hàng Đường gia ngày mai mới tới khách sạn, ông Đường và bà Đường vốn không đồng ý chuyện hôn sự, Đường Ý khuyên nhủ mấy ngày họ cũng không chịu tới, nói là mất thể diện.
Đường Ý cũng biết, Đường Duệ chắc chắn phải chịu áp lực rất lớn.
Ba mẹ ở nông thôn, quan niệm truyền thống rất bảo thủ, Đường Ý là em gái nhất định sẽ nhất định phải đứng phía sau Đường Duệ, cô ăn mặc hoàn toàn khác khi bước vào Phong gia, chỉ hy vọng chị gái có thể thuận lợi bước qua hôn lễ ngày mai.
—–