Nguy Tình Thử Ái

Nguy Tình Thử Ái - Chương 45: Gặp lại Phong Sính, giả vờ say rượu




Vô tình, lúc thức dậy Phong Sính bỗng phát hiện, anh cùng Đường Ý ở chung nhau, thoáng cái đã hơn một năm. Mà trong hơn một năm này, cô vẫn như cũ, đối với anh chỉ có căm ghét, hận không thể đẩy anh ra xa; anh thì ngang ngạnh cướp đoạt, cuối cùng, cô thà “cá chết lưới rách” vẫn kiên quyết muốn rời đi.

Đường Ý cùng các đồng nghiệp ra khỏi nhà hàng, tối nay coi như buông thả một lần, uống rượu Bạch Cửu.

Tay cô níu chặt lấy cổ áo, khó chịu vô cùng, muốn nôn mà không được. Công ty mỗi quý đều chọn nhà hàng để tổ chức hội nghị, kì thực ngành quản lí nắm công quỹ nên thoải mái mời nhân viên ăn uống.

Không ít người đi xe, không dám uống rượu, Đường Ý tự nhiên gặp họa, bình thường cô cùng các đồng nghiệp quan hệ tốt, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài chơi một chuyến, cũng không nên nhăn nhăn nhó nhó.

“Đường Đường, lại đây, tớ chở cậu.”

“Đúng vậy, nhanh lên xe đi.”

Đường Ý vội vàng phất tay, “Tớ đợi gọi taxi, đừng lo, nơi này dù sao cũng là trung tâm thành phố.”

“Hay là để tớ đưa cậu về, nhìn cậu uống say như vậy, đứng đây đợi nhỡ gặp mấy tên lưu manh.”

Đường Ý vỗ ngực, “Muốn giở trò lưu manh cũng sẽ không chọn tớ a, được rồi, mọi người mau đi đi.”

Cô thực sự vô cùng khó chịu, lúc này mà lên xe, có thể lập tức nôn ra đầy xe.

Đường Ý hướng các đông nghiệp vẫy vẫy tay, cô định đi ra đầu đường sẽ đón xe, từ lúc ra khỏi nhà hàng đến giờ, bị gió lạnh thổi vào cũng thấy tỉnh táo hơn.

Các đồng nghiệp lần lượt rời đi, Đường Ý men theo con đường bên ngoài nhà hàng đi thẳng, trên mặt đường từng viên gạch thô ráp được ghép lại, dẫm lên trên, người bỗng thấy nhẹ như bay.

Cô đi về phía trước, ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng như nhảy nhót trước mắt, Đường Ý cảm thấy lúc này có thể sang đường.

Đi tới vạch ngang trên đường, một loạt âm thanh thắng xe như muốn xé rách bầu trời đêm yên tĩnh, đầu một chiếc xe thể thao màu xám bạc có lẽ đã đụng phải chân Đường Ý, cô vội vàng lùi về sau một bước dài, cả người ngã xuống đất.

Người đàn ông thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, “Muốn chết phải không?”

Đường Ý bị dọa sợ đến mức cảm giác say lúc trước hoàn toàn bay sạch, hai tay đau đến chết lặng, cô nâng ánh mắt, ánh đèn ven đường chiếu một đường dọc thân xe, Phong Sính thò đầu ra, Đường Ý gần như liếc một cái liền nhận ra anh.

Cô vội vàng rũ mắt, “Thật xin lỗi.”

Nói xong, liền vội vàng bò dậy.

Đèn trước xe chiếu vào làm cho vẻ mặt cùng ngũ quan Đường Ý không thể nào che dấu, cô có chút bối rối nhấc chân, nắm chặt chiếc túi trong tay, cô mặc một chiếc áo khoác màu vàng chanh, tóc vén sau tai, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay.

Phong Sính ngồi đó không nhúc nhích, hai mắt nãy giờ vẫn bình tĩnh như vậy.

Bạn gái bên cạnh lôi kéo tay anh, “Phong thiếu.”

Đường Ý đi tới đầu đường đối diện, cô bước vội vàng, giống như là chạy trối chết.

Phong Sính nổ máy, xe một đường lướt đi, đem hình ảnh Đường Ý vứt lại phía sau, cô lúc này mới nặng nề thở ra.

Đường Ý ở ven đường đón xe, đợi một lúc lâu, nhưng cũng không đón nổi một chiếc.

Cô nhấc chân đi về phía trước, cách đó không xa chính là quảng trường lớn, bên đó chắc chắn có thể đón xe.

Đường Ý nhìn bóng mình kéo dài, đi được vài bước, lại cảm thấy phía sau giống như có người, cô không dám bước nhanh, cho đến khi một chiếc xe con dừng lại bên người.

Cô nghiêng đầu sang nhìn, đã thấy Phong Sính bước xuống.

Đôi mắt Đường Ý trợn tròn, nhưng cô không bỏ chạy, Phong Sính một bên tháo bao tay xuống, một bên hướng cô bước tới. Đường Ý mùi rượu đầy người, cô đưa tay vịn chặt cành cây khô bên cạnh, Phong Sính đi tới trước mặt cô, cô nheo mắt, bày ra bộ dạng say khướt, thân mình lung lay lảo đảo, thở ra mùi rượu nồng nặc.

Phong Sính cau mày, “Em uống bao nhiêu rượu?”

Đường Ý giả ngốc cười hề hề, “Anh là… Anh là ai a, đừng, đừng đụng vào tôi.”

Cô xoay người muốn đi, Phong Sính nắm chặt cánh tay cô, thân mình đứng ngay trước mặt Đường Ý, một lần nữa cản đường đi của cô, cô không khỏi sầu muộn, Phong Sính ngó Đường Ý chằm chằm, ánh mắt anh trong suốt mà tràn đầy dụ dỗ, mị hoặc, “Em không biết tôi?”

Đường Ý không muốn ở trên đường lớn cùng anh dùng dằng, cô che ngực làm như muốn ói, “Mau, mau tránh ra, tôi muốn ói.”

Phong Sính buông tay ra, cô cúi người xuống nôn khan, nhưng mới vừa rồi bị gió lạnh thổi qua, cô đã sớm không ói ra được.

Đường Ý thấy Phong Sính không có ý định rời đi, cô đứng thẳng lên, ánh mắt đong đưa, vươn ngón trỏ chỉ vào Phong Sính, “Tôi làm sao có thể không nhận ra anh, Phong, Phong, Phong đại thiếu gia nha, anh sao lại ở đây a? Anh theo dõi tôi sao?”

Đương Ý thấy cổ họng Phong Sính nhẹ biến, dường như muốn nói, cô lập tức lắc đầu, “Tôi thật đúng là buồn cười, đường này rộng như vậy, người nào quy định anh không thể đi a? Anh, Phong đại thiếu gia chắc chắn sẽ không làm cái chuyện nhàm chán như vậy, đúng không?”

“Những chuyện nhàm chán tôi làm, còn thiếu sao? Em cũng không phải không biết.”

Nụ cười của Đường Ý chợt cứng đờ, cô vội xoay người, “Tôi phải về nhà, về nhà.”

“Em đi nhầm đường rồi sao?”

Đường Ý quay lưng về phía Phong Sính, dùng sức cắn khóe môi cánh hoa, khuôn mặt đầy vẻ ngượng nghịu, sớm biết thế này, thà có bị ói chết, cô cũng đi nhờ xe đồng nghiệp về.

Đường Ý vẫn cố đi về phía trước, cô nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đi theo, trong lòng không khỏi lo lắng, cô không bao giờ muốn cùng Phong Sính có bất kì gặp gỡ nào nữa.

Phía trước, có vài người dáng vẻ như học sinh đang đi tới, Đường Ý nhân cơ hội, mạnh mẽ xoay người, Phong Sính đứng sát bên cạnh cô, cô giơ cánh tay lên bắt đầu giả điên, “Thái Thượng Lão Quân ở đây, yêu ma quỷ quái mau tránh ra, lập tức vâng lệnh, lập tức vâng lệnh…”

Đường Ý cũng không biết nhảy múa, chân chỉ đá trái phải, hai cánh tay vung loạn xạ, giống như cùng người nguyên thủy nhảy nhót.

Mấy cô nữ sinh sinh đang đi tới bị cô dọa giật mình, “Là bị điên sao?”

“Tớ thấy hình như là uống rượu say.”

Ý định ban đầu của Đường Ý, là muốn làm cho Phong Sính bỏ đi nhanh một chút, anh vốn sĩ diện, đứng cùng với kẻ thần kinh như cô, bất luận thế nào anh chắc chắn sẽ không chịu được.

Ngón tay Đường Ý ở trước mặt anh vẽ vài vòng, “Yêu ma quỷ quái hãy mau hiện hình, hiện hình! Biến biến biến!”

Mấy nữ sinh dừng bước, không dám lại gần để đi qua Đường Ý.

Các cô sơ sệt túm tụm lại một chỗ, “Hay là, đi đường vòng?”

“Không phải là quỷ nhập vào người đấy chứ?”

“Cậu muốn chết phải không, chúng mình đến phim ma còn không dám xem, liền chạm mặt sao?”

Đường Ý giơ hai cánh tay, bắt đầu chạy vòng quanh Phong Sính, “Lập tức tuân lệnh, meo oanh meo oanh …”

Phong Sính đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, giống như một pho tượng, ánh mắt lạnh lùng hướng về mấy cô nữ sinh bên kia.

Mấy cô bé bị làm cho sợ đến không dám cựa quậy, “Cả hai người đầu óc đều có vấn đề?”

Đường Ý chạy đã mệt, thấy Phong Sính mãi không đi, chẳng thể làm gì khác hơn là dừng chạy, lúc này Phong Sính, bỗng nhiên giơ hai cánh tay, duỗi thẳng về phía trước, xem qua phim ma ai cũng biết, đây rõ ràng là cương thi a.

“A a a a!” mấy cô bé đồng loạt gào to, vội vàng bỏ chạy.

Đường Ý chống nạnh, mệt mỏi vô cùng, đã diễn đến nước này rồi, cũng chỉ có thể thôi.

Cô bước sát qua bả vai Phong Sính như muốn rời đi.

“Dì nhỏ.”

Người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng.

Đường Ý cố kéo khóe miệng cứng ngắc cong lên thành hình cánh cung, cô biết, lúc này cô cười chắc chắn vô cùng khó coi, Đường Ý xoay người, nét mặt vờ như hớn hở, “Phong đại thiếu gia, anh muốn gì a?”

Hai tay Phong Sính đút túi quần, “Tôi muốn em.”

Cô cười, là nụ cười hoàn toàn cứng ngắc.

Bị Phong Sính nói “muốn”, đối với Đường Ý mà nói, có thể không phải là chuyện tốt.

Cô lảo đảo, vẫn còn đang giả bộ, Phong Sính bước lên trước, hai tay đè chặt bả vai cô, “Dì nhỏ, em rốt cuộc uống bao nhiêu rượu, mà say thành như vậy?”

Cổ họng Đường Ý nhẹ nuốt xuống, cô muốn gạt tay Phong Sính ra, bàn tay vừa nắm vào cổ tay anh, đã bị bắt được.

Cô không khỏi hoảng hốt, đưa tay thu về.

Khóe môi Phong Sính nhẹ kéo, “Người say rượu, động tác lại linh hoạt như vậy.”

Đường Ý lùi về sau một bước dài, “Đừng, đừng lại gần tôi, tôi muốn ói.”

Ánh mắt Phong Sính chú ý tới phía sau Đường Ý, mấy cô bé nữ sinh nhát gan vừa nãy lại quay lại, lần này còn mang theo hai nam sinh cao lớn.

Trẻ tuổi thật là tốt, có tinh thần ưa mạo hiểm như vậy.

Hai chân Đường Ý lùi về phía sau, cô bị vướng chân, Phong Sính tiến lên trước kéo tay cô, đem cô ôm vào trong ngực.

Cô bất đắc dĩ phải chơi đến cùng, “Cứu mạng a, ăn cướp a, phóng hỏa a, giết người a…”

“Tôi khẳng định bọn là đầu óc không bình thường thôi, không phải là quỷ đâu.”

Hai tay Phong Sính ôm lấy mặt Đường Ý, “Mất mặt đến thế đã đủ chưa?”

“Mọi người mau đến xem a, đây là Phong thiếu, Phong đại thiếu gia…”

Phong Sính lườm cô một cái, đôi môi mỏng chợt hạ xuống, ngăn lại cái miệng đang liến thoắng của Đường Ý. Hai tay anh dùng sức ôm chặt cô, “Từ sau không cho phép em uống nhiều như vậy nữa.”

Người ta đang hôn nhau, người khác cũng không nên ở lại, hai cậu nam sinh che chở các nữ sinh rời đi, đã lâu không thân thiết như vậy làm Phong Sính khó có thể kiềm chế, hai cánh tay anh càng ôm càng chặt, Đường Ý cảm giác vai mình như muốn vỡ vụn rồi, cô nhịn đau, chân mày nhăn lại thật chặt.

Thật vất vả mới rời khỏi nụ hôn của anh, Đường Ý ngửa đầu, “Buông ra, tôi thật sự thấy khó chịu.”

Phong sính dường như không ý định buông tay.

Đường Ý cụp mắt xuống không dám nhìn anh, “Đã muộn rồi, tôi còn phải về nhà.”

“Tôi đưa em về.”

“Không cần.”

“Đường Ý,” anh gọi thẳng tên cô, “Đã lâu không gặp, sắc mặt em cũng rất khá.”

“Bởi vì thời gian qua tôi sống rất vui vẻ, ” Đường Ý động đậy vai, từ trong lòng anh chui ra ngoài, “Phong Sính, tôi cuối cùng cũng không cần phải nơm nớp lo sợ đi theo anh, không cần sợ người trong nhà sẽ biết quan hệ của chúng ta, mỗi sáng thức dậy, tôi chỉ phải nghĩ, hôm nay mặc gì mới đẹp, buổi trưa cùng các đồng nghiệp đi ăn gì mới ngon là được.”

Phong Sính nghe thấy thế, nụ cười chợt lạnh, “Ở bên cạnh tôi, ăn sung mặc sướng, những điều này còn cần em đặc biệt suy nghĩ sao?”

“Nhưng ở bên cạnh anh, dù có một trăm vạn một cái quần, tôi cũng không vui, bởi vì tôi không thích anh.”

Cô cũng không cần phải giả vờ nữa, đưa tay lau miệng, đôi mắt trong trẻo của Đường Ý nhìn chằm chằm Phong Sính, “Tôi biết thủ đoạn của anh, Phong Sính, anh sở dĩ nhất quyết đem tôi giữ ở bên người, là bởi vì anh chưa từng thấy tôi đưa lưng về phía anh, một màn lộng lẫy rực rỡ đó, tôi tin tưởng, chỉ cần anh thấy rồi, anh sẽ không nỡ đem tôi đánh thức.”

“Đường Ý, em là đem tôi nghĩ quá tốt rồi.”

“Phong Sính, tại sao anh cứ phải xấu xa như vậy? Tốt đẹp hơn một chút, chả nhẽ không tốt sao?”

Đường Ý nói nhẹ nhàng, muốn thay đổi suy nghĩ của Phong Sính, “Anh giơ cao đánh khẽ, để tôi sống một cuộc sống bình thường đi.”

Cô vừa nói, vừa lùi về sau, lùi hơn mười thước, thấy Phong Sính vẫn đứng yên tại chỗ.

Hình dáng cô độc bị bóng cây rơi xuống che khuất, nét mặt anh trong trẻo mà lạnh lùng, ngũ quan anh tuấn bức người, người đàn ông như vậy, là con gái khẳng định không thể nào chống đỡ được, nhưng Đường Ý lại tránh còn không kịp.

Ở tận trong xương tủy, cô vẫn là hận Phong Sính.

Hận anh có thể vô cùng ác độc, mạnh mẽ chiếm đoạt, hận anh vô tình, đem cô cả người hủy hoại tàn nhẫn.

Đường Ý bước nhanh rời đi, đuổi không kịp xe, liền ra sức chạy.

Phong Sính thấy hình bóng Đường Ý dần biến mất khỏi tầm mắt, lúc này, anh đáng ra nên ôm người đẹp, tùy tiện đi đến một khách sạn sang trọng, tận hưởng dịu dàng lưu luyến, vui vẻ tốt đẹp, vậy nhưng lúc này người phụ nữ kia hình dạng ra sao anh cũng không nhớ rõ. Anh càng không biết, anh bị làm sao, lại đuổi theo Đường Ý.

Anh chỉ biết, tim mình, thật giống như bị dẫn đến nơi nào đó, mặc dù mờ mịt, nhưng khi thấy Đường Ý ở xa, anh liền nhịn không được muốn tới gần cô.

Phong Sính nghĩ đến Đường Ý khi nói câu nói kia, cô nói, anh không thấy được bộ mặt khác của cô, nếu như thấy, anh chắc chắn sẽ không bỏ được mà từng bước ép buộc.

Phong Sính nghĩ thầm, đó cùng lắm chỉ là cái cớ mà thôi, một người vốn như thế nào thì chính là như thế đó, chẳng lẽ còn có hai mặt sao?

Anh không tin, cho nên mới bị ma xui quỷ khiến mà theo sát Đường Ý mấy ngày liền.

Sau khi tan làm, Đường Ý cùng các đồng nghiệp trong công ty đi ra ngoài, cô làm việc và nghỉ ngơi rất quy củ, ngày trước cũng là tan làm liền về nhà, hôm nay, Đường Ý đi tít đằng trước, một bên lui về sau một bên cất giọng, “Ăn thịt xiên nướng a?”

“Đúng đấy!”

Cô cười chạy đến bên một chàng trai trẻ tuổi, thân mật kéo tay của đối phương, chừng mười người trẻ tuổi khác cũng đang chậm rãi đi tới.

Phong Sính nổ máy xe, theo ở phía sau.

Đi khoảng mười phút đồng hồ, mới tới một cửa hàng đồ nướng nhỏ.

Đường Ý thu xếp cho chủ quán lấy thức ăn, “Hai mươi xiên nấm kim châm, hai mươi xiên mực nướng, hai mươi xiên cánh gà…”

“Đường Đường, cầm lấy một ít đi, ăn rồi chứ?”

“Yên tâm đi, tớ là vua ăn hàng a!”

Cô vừa nói xong, các đồng nghiệp cũng cười, “Đúng là, ai buổi trưa đã ăn cơm rồi, lại còn muốn ăn mì tôm a?”

“Đường Đường! ” mọi người trăm miệng một lời.

Đường Ý cười giơ tay lên, tiếng cười truyền đi rất xa, giống như tiếng chuông thanh thúy, “Khinh bỉ các cậu, mau mau mau, mỗi người một cốc bia.”

Đó chỉ là một quán ăn nhỏ, trên cửa thủy tinh, dán hai chữ màu đỏ thật to, chữ “Hỏa” bên cạnh đã rơi xuống, Phong Sính ngồi trong xe thể thao, thấy Đường Ý ở tủ lạnh phía trước đang chọn đồ uống.

Thỉnh thoảng cánh tay lại vung lên, tiếng nói của cô vang lên trong trẻo , “Ai muốn ăn cá a?”

“Tớ muốn tớ muốn…”

Một đám người đùa giỡn náo nhiệt, Phong Sính ngồi yên lặng ngắm.

Khoảng một giờ đã trôi qua, Đường Ý đứng dậy đi tính tiền, một đồng nghiệp đã chạy tới, ngăn cổ tay cô, “Em thật đúng là mời khách a? Đi đi đi, lần này chị mời.”

“Là em muốn ăn đồ nướng, chị để lần sau đi.”

Hai người bắt đầu tranh nhau trả tiền, cô gái kia so với Đường Ý không lớn hơn nhiều lắm, Đường Ý dứt khoát lấy tay ôm hông cô đẩy ra phía sau, “Chờ chị tháng sau cầm tiền lương đến ăn tiếp.”

Bàn tay Phong Sính không khỏi siết chặt vô-lăng, trước kia vì sao anh lại không phát hiện ra, Đường ý còn có một bộ dáng như vậy.

Tiếng cười của cô cứ vang lên không dứt, cảm thấy như vừa ăn một bữa ngon nhất trong đời, nhìn quán ăn nhỏ náo nhiệt, xung quanh Đường Ý, đâu đâu cũng là ánh mặt trời.

Nhưng là, tâm Phong Sính trong nháy mắt như rơi vào đáy cốc, cô tỏa sáng, cô thoát khỏi anh, làm sao thế giới của anh, nơi đâu cũng tràn đầy u ám?

Trong khoảnh khắc đó, anh chợt thấy không cam lòng.

—–