Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi

Chương 16




Mấy ngày hôm sau, Lâm Mộng vẫn dậy sớm như thường lệ. Bình thường cô sẽ hoàn thành cho xong bài lồng tiếng của mình, nhưng vì do trượt phỏng vấn ở công ty Kiều Tinh, Lâm Mộng cũng dần mất hứng.

Lăng Siêu vừa ăn vừa chú ý đến cô, mặc dù Củ Cải ở dưới chân vẫn không ngừng vẫn đuôi, nhưng nó cũng không khiến cho sắc mặt của Lâm Mộng vui lên chút nào. Lăng Siêu lúc này liền quay lại phía sau, mần mò trong túi quần của mình lấy ra hai tấm vé.

"Vợ ơi, anh có quà cho em này."

"Lại gọi tôi là vợ rồi. Ai là vợ của anh chứ?"

Lăng Siêu gãi đầu cười, anh không quan tâm đến cái đó, chỉ là muốn cho Lâm Mộng một bất ngờ nhỏ.

"Em không tò mò sao?"

"Gì vậy?"

Lăng Siêu đưa hai tấm vé từ trong túi quần ra đưa cho Lâm Mộng. Vài ngày nữa là chủ nhật, cũng là ngày diễn ra buổi fanmetting của Lăng Siêu và Bạch Tư Vũ. Lâm Mộng ngay lập tức nhận ra tấm vé ấy, nét mặt của cô hào hứng trở lại.

"Vé tham dự buổi fanmeeting? Siêu Ngốc, anh lấy nó ở đâu ra vậy? Nó khó mua lắm đó!"

"Là Bối Lạc mua giúp anh đấy, cô ấy nói vợ thích tới đây nên anh muốn tặng cho vợ."

Lâm Mộng chưa vui được bao lâu, cô lại đẩy tấm vé ấy về phía của Siêu ngốc. Cậu ta chắc vẫn chưa biết bản thân mình giống hệt một vị đại minh tinh đâu nhỉ? Nếu không đã chẳng vui vẻ mà đưa cho cô tấm vé này.

"Anh... anh biết hai người họ không?" Cô chỉ vào tấm vé dưới bàn.

Siêu Ngốc lắc đầu, anh chỉ đơn thuần nghĩ là Lâm Mộng thần tượng minh tinh, và có một người trùng tên với cậu, chỉ vậy thôi.

"Nhưng mà sao anh lại mua tận hai vé? Mua cho cả Bối Lạc nữa à?"

"Không có, anh mua ba vé. Bối Lạc một vé, anh và em mỗi người một vé."

Nói tới đây, Lâm Mộng cuối cùng cũng đoán ra được kẻ giật dây phía sau. Nhưng chuyện quan trọng nhất là Siêu Ngốc bây giờ đang muốn đi, lỡ như ai phát hiện ra, hoặc cậu ta phát hiện ra Lăng Siêu giống mình chẳng phải sẽ rắc rối to hay sao?

Nhưng mà... Lâm Mộng thực sự rất muốn tham gia hoạt động này. Có cơ hội gặp được Lăng Siêu ngoài đời chính là ngàn năm có một. Để Siêu Ngốc này ở nhà thì lại càng không được.

"Vợ ơi..."

"Ờ... hay là... thôi vậy..."

"Sao lại thôi, không phải em thích nhất hoạt động đó sao? Bối Lạc nói rồi, nếu có được tấm vé này, em sẽ rất vui."

"Nhưng mà... nhưng mà nếu như tôi đi một mình... anh có đồng ý không?"

Lăng Siêu gãi gãi đầu, cậu ta vẫn không hiểu ý của Lâm Mộng là gì.

"Anh mua đủ vé mà, với lại anh chỉ muốn đi cùng em thôi, không để ý đến người nào em thần tượng cả."

Lâm Mộng đỡ trán, Siêu Ngốc cuối cùng vẫn ngốc. Cậu ta mãi vẫn không hiểu ra được vấn đề.

"Được rồi, mau ăn nhanh đi, hoạt động mấy ngày nữa là diễn ra rồi, chúng ta sẽ tới đó."

Lâm Mộng gắp vài miếng rau, cúi mặt xuống nhìn lén Lăng Siêu. Cô không muốn làm điều xấu xa, nhưng vì để buổi gặp gỡ này diễn ra suôn sẻ thì cô cần phải lừa cậu một chút...

....

Buổi fanmeeting diễn ra trong công viên nước Thủy Hoan, nó cách nhà thuê của Lâm Mộng khoảng chừng sáu cây số. Fanmeeting sẽ được tổ chức vào bảy giờ rưỡi tối, cho nên để đến được sớm nhất, cô đã cố gắng có mặt từ lúc sáu giờ rưỡi.

Tuy nói là đến sớm, nhưng xung quanh điểm diễn ra hoạt động đã chật kín người. Bởi vì đây là lần đầu tiên Lăng Siêu tham gia fanmeeting cho nên fan cuồng săn đón còn hơn cả kho báu.

Bối Lạc đứng cùng với Lâm Mộng và Lăng Siêu ở một góc khuất khá xa với địa điểm chính. Họ sợ Siêu Ngốc sẽ thấy mấy poster giống mình mà thắc mắc.

"Mộng Mộng, chút nữa phải mau chóng chen lên hàng ghế đầu, như vậy mới có cơ hội được trò chuyện với Lăng Siêu..."

Siêu Ngốc ở bên cạnh nghe thấy gọi tên mình, cậu ta cúi cuống hỏi.

"Trò chuyện với anh? Không phải ngày nào cũng nói chuyện sao, còn phải tới đây làm gì?"

Bối Lạc đỡ trán bất lực, cũng phải, Siêu Ngốc cậu ta vẫn chưa biết được mình trông giống hệt thần tượng của hai người họ. Nhưng việc quan trọng bây giờ là làm thế nào để cho Siêu Ngốc này không bị phát hiện?

Dù là bịt kín mặt, nhưng nếu lỡ bị đám fan cuồng xô đẩy thì mọi chuyện đi tong. Lâm Mộng nhìn xuống đồng hồ, thời gian không còn nhiều, cô liền dặn dò Lăng Siêu.

"Siêu Ngốc, anh không có hứng thú với buổi fanmeeting này đúng không?"

Cậu ta gật gật đầu: "Ừm, anh muốn đi theo vợ thôi. Khi nào vợ gặp mặt thần tượng xong anh sẽ cùng vợ về."

"Vậy... thế này nhé..." Lâm Mộng lấy từ trong túi sách ra một chiếc kẹo mút rất to, sau đó đưa nó cho Lăng Siêu, bảo.

"Anh ngồi yên ở đây, sau khi ăn hết nó tôi sẽ chạy ra đón, rồi chúng ta trở về, được chứ?"

Lăng Siêu ngồi xuống ghế trong một cái chòi gần ngay vòng quay ngựa gỗ. Anh chần chừ một lúc, sau đó hỏi lại.

"Nhưng mà... tại sao? Anh cũng có thể đi với vợ được mà. Anh hứa sẽ không lộ mặt, không để ai thấy được mình."

Lâm Mộng bối rối, chạy ra phía xa xem tình hình thế nào. Lượng người mỗi lúc một tăng dần, nếu không mau chóng thì sẽ hết vị trí mất.

"Tôi sợ... tôi sợ nhiều người quá anh sẽ gặp nguy hiểm. Mấy người fan cuồng họ đáng sợ hơn anh nghĩ nhiều..."

Ánh mắt của Siêu Ngốc mở lớn, trong lòng anh đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc và vui sướng khi nghe được những lời quan tâm của Lâm Mộng.

"Thì ra... thì ra là vợ lo cho anh. Được! Vậy anh sẽ ở yên đây không đi đâu cả, cho tới khi vợ quay lại."

"Ưm, vậy anh nhớ đừng cởi mũ kính và khẩu trang nhé, sẽ nguy hiểm lắm đó."

Lâm Mộng nghến chân khẽ xoa đầu Siêu Ngốc, cậu ta như một chú cún nhỏ đang tận hưởng, vui vẻ hơi khuỵu gối xuống, cái đầu khẽ gật gật.

"Này này hai người kia, có xong chưa vậy? Mau lên đi, sắp hết chỗ tới nơi rồi đó." Bối Lạc đưa tay ra trước trán, tia xem tình hình ở đằng kia.

Lâm Mộng vội lấy điện thoại ra, bấm vào số của Bối Lạc đã được lưu trước đó, rồi đưa cho Siêu Ngốc.

"Nếu có chuyện gì đó xảy ra, anh nhớ gọi vào số này nhé. Nếu chán quá thì ở đây có vài trò chơi, dùng nó để giết thời gian."

Sau khi Siêu Ngốc đã gật đầu hiểu, Lâm Mộng mới yên tâm quay người rời đi, trước đó vẫn không quên ngoái lại dặn dò.

"Nhớ lời tôi dặn đó, không được đi đâu hết."

"Ừm, anh biết rồi, vợ yên tâm!"

Lâm Mộng cùng Bối Lạc chạy thật nhanh tới điểm diễn ra hoạt động. Sau khi chen lấn ngồi yên vị được trên hàng ghế thứ ba, Bối Lạc mới quay lại nhìn về hướng của vòng quay ngựa gỗ.

"Cậu để Siêu Ngốc ở đó liệu có ổn không?"

Lâm Mộng cũng ngoái lại nhìn, thực ra cô còn lo lắng chuyện này hơn cả. Nhưng so với việc để cậu ở nhà một mình không lý do sẽ càng khiến Siêu Ngốc nghi ngờ. Dẫu sao đây cũng là tấm vé mà cậu tặng cho cô.

"Được rồi, mình gặp Lăng Siêu một chút sau đó sẽ về, chắc là không sao đâu. Với lại tâm điểm hôm nay là anh ấy, bọn họ sẽ chẳng ai quan tâm đến một người bịt kín mặt đâu."

"Nói cũng đúng..."

Ngồi chờ suốt gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Lăng Siêu và Bạch Tư Vũ cũng ra ngoài. Ngay khi cả hai vừa xuất hiện, tất cả những fan hâm mộ đồ hét lên sung sướng.

Ngồi vào vị trí của mình, Bạch Tư Vũ động mic, hắn luôn là người hòa đồng và có kinh nghiệm trong những buổi fanmeeting này.
"Chào mọi người, rất cảm ơn vì mọi người đã cất công tới đây. Hôm nay quả là một ngày đẹp trời để chúng ta gặp mặt."

Đám người phía dưới phấn khích kêu lên. Hàng trăm những ánh đèn flash cùng tiếng chụp ảnh và những lời bàn tán hòa lẫn với nhau, tạo nên một khung cảnh vô cùng rộn rã.

"Lăng Siêu, em thích anh! Em muốn cưới anh!"