Nguyện Bên Nhau Cho Tới Bạc Đầu

Chương 2: Mạnh Sơ Tuyết (Hai)




Edit: Agehakun

Beta: Soo

Càng ngày càng quá đáng, bây giờ em ấy không chỉ mang theo mùi rượu trở về, mà đôi khi còn mang cả vết thương nữa.

Vì thế trong nhà không thể không tăng thêm một khoản chi vào tiền thuốc men, nhưng mỗi lần em ấy đều tỏ ra rất tự trách, vừa nhìn thấy em như vậy tôi đều sẽ cảm thấy đau lòng, cũng không nỡ nói thêm điều gì.Vì thế trong nhà không thể không tăng thêm một khoản chi vào tiền thuốc men, nhưng mỗi lần em ấy đều tỏ ra rất tự trách, vừa nhìn thấy em như vậy tôi đều sẽ cảm thấy đau lòng, cũng không nỡ nói thêm điều gì.Trịnh Kiền nghe xong lời này thì nước mắt rơi lã chã, nắm tay chống lên trán, em gục đầu khóc.

Tôi chỉ muốn khuyên em ấy đừng có vay tiền khắp nơi nữa, khuyên em dùng tiền đúng nơi đúng chỗ. Nhưng tôi đã nói như vậy hai lần rồi, mỗi lần nói là em ấy lại cáu kỉnh, tôi không muốn thấy em trong bộ dạng như vậy, nên cũng chẳng nói nữa.letthebutterflyfly.wordpress.com

Cho nên tôi bắt đầu lén lút tích cóp tiền, bán luôn cái đồng hồ mà trước đó em tặng tôi đi. Còn có mấy cái khuy măng sét và kẹp cà vạt mà giờ nhìn lại không nghĩ là lúc trước mình có thể mua nổi, tôi đều bí mật bán sạch. Thứ duy nhất mà tôi không nỡ bán chính là cái nhẫn em ấy tặng cho tôi, thứ khác thì không sao, nhưng cái này thì tôi muốn mang theo nó vào quan tài.Nhưng ngày nào tôi cũng gọi điện cho em giục em về nhà, tôi sợ ở bên ngoài em ấy lại bị người ta đánh.Mà vừa hay tháng sau là đến hạn chúng tôi phải nộp tiền thuê nhà, chủ nhà cũng không muốn cho chúng tôi thuê nữa, thậm chí còn muốn trả lại tiền thuê nhà, để chúng tôi xéo đi luôn.Tôi chỉ muốn khuyên em ấy đừng có vay tiền khắp nơi nữa, khuyên em dùng tiền đúng nơi đúng chỗ. Nhưng tôi đã nói như vậy hai lần rồi, mỗi lần nói là em ấy lại cáu kỉnh, tôi không muốn thấy em trong bộ dạng như vậy, nên cũng chẳng nói nữa.

Tôi nắm cái nhẫn và chợt nghĩ, hình như bây giờ đều chôn cất người đã khuất bằng hình thức hoả táng, hay là bỏ nó vào hũ tro cốt của tôi đi, coi như hoà làm một với tôi luôn thể.Nhưng nếu chuyển đi bất ngờ như vậy thì quả thật chúng tôi không kịp tìm nơi ở mới, tôi đã phải nài nỉ chủ nhà rất nhiều lần, bác ấy mới đồng ý cho chúng tôi ở đến cuối tháng sau, tiền đề là bọn đòi nợ kia không được tìm tới cửa nữa.

Nghĩ đến đây tôi lại muốn cười, nhưng mà nhớ lại bài học lần trước, tôi chỉ nhếch mép một chút, cũng may không bị sặc phát nữa.

Mấy chuyện này không được để em ấy biết, không thì chắc chắn em sẽ mang hết chỗ tiền này đi làm mấy việc tốn công vô ích. Đương nhiên trong khoảng thời gian này em cũng không ở nhà nhiều, nên có lẽ em sẽ chẳng phát hiện ra được đâu.Chẳng qua mới trốn được mấy hôm, chủ nợ đã đuổi tới tận cửa, ngay cả hàng xóm cũng bị quấy nhiễu đến mức sống không yên.

Nhưng ngày nào tôi cũng gọi điện cho em giục em về nhà, tôi sợ ở bên ngoài em ấy lại bị người ta đánh.Trước kia Trịnh Kiền làm việc trong một ngân hàng ở nội thành, tôi ưu tiên tìm phòng trọ cạnh đường tàu điện ngầm hoặc là tuyến xe buýt, nghĩ là như vậy thì sau em ấy đi làm sẽ tiện hơn chút. Chẳng qua nghĩ thì nghĩ thế, nhưng phòng trọ lại không dễ kiếm, tôi tìm mấy hôm mới kiếm được một nơi ở khá nhỏ hẹp, vẫn cách ga tàu điện ngầm một khoảng.Em khóc càng dữ dội hơn nên tôi chỉ đành câm miệng, tôi lau nước mắt cho em, nói: ” Dù sao chúng mình cũng không có nhiều đồ, đồ đạc bên kia cũng khá đầy đủ rồi, tiền thuê nhà còn rẻ hơn cả nơi này, mỗi cái là hơi nhỏ thôi. Thu dọn đồ đạc một chút, mấy ngày nay mình dọn qua luôn đi, chủ nhà còn nói, nếu chúng ta chuyển đi thì tiền thuê thừa sẽ được hoàn lại.”

Chẳng qua mới trốn được mấy hôm, chủ nợ đã đuổi tới tận cửa, ngay cả hàng xóm cũng bị quấy nhiễu đến mức sống không yên.Càng ngày càng quá đáng, bây giờ em ấy không chỉ mang theo mùi rượu trở về, mà đôi khi còn mang cả vết thương nữa.

Mà vừa hay tháng sau là đến hạn chúng tôi phải nộp tiền thuê nhà, chủ nhà cũng không muốn cho chúng tôi thuê nữa, thậm chí còn muốn trả lại tiền thuê nhà, để chúng tôi xéo đi luôn.Tối hôm đó em ấy trở về, tôi cho em xem nhà mới, nói muốn chuyển nhà, em ấy trừng to hai mắt, kiên quyết không muốn dọn đi.

Nhưng nếu chuyển đi bất ngờ như vậy thì quả thật chúng tôi không kịp tìm nơi ở mới, tôi đã phải nài nỉ chủ nhà rất nhiều lần, bác ấy mới đồng ý cho chúng tôi ở đến cuối tháng sau, tiền đề là bọn đòi nợ kia không được tìm tới cửa nữa.Cho nên tôi bắt đầu lén lút tích cóp tiền, bán luôn cái đồng hồ mà trước đó em tặng tôi đi. Còn có mấy cái khuy măng sét và kẹp cà vạt mà giờ nhìn lại không nghĩ là lúc trước mình có thể mua nổi, tôi đều bí mật bán sạch. Thứ duy nhất mà tôi không nỡ bán chính là cái nhẫn em ấy tặng cho tôi, thứ khác thì không sao, nhưng cái này thì tôi muốn mang theo nó vào quan tài.

Tôi đồng ý hết, đương nhiên chắc chắn sẽ không làm được rồi. Tôi chỉ có thể nắm chặt thời gian đi tìm nơi ở mới.Tôi liền giữ chặt tay em, nói: “Dọn đi cũng tốt, ngày nào bọn đòi nợ đó cũng tìm tới cửa, chủ nhà đã sớm không chịu được nữa rồi, dù em không muốn dọn, bác ấy cũng sẽ đuổi chúng ta đi mà thôi.”

Trước kia Trịnh Kiền làm việc trong một ngân hàng ở nội thành, tôi ưu tiên tìm phòng trọ cạnh đường tàu điện ngầm hoặc là tuyến xe buýt, nghĩ là như vậy thì sau em ấy đi làm sẽ tiện hơn chút. Chẳng qua nghĩ thì nghĩ thế, nhưng phòng trọ lại không dễ kiếm, tôi tìm mấy hôm mới kiếm được một nơi ở khá nhỏ hẹp, vẫn cách ga tàu điện ngầm một khoảng.

Tối hôm đó em ấy trở về, tôi cho em xem nhà mới, nói muốn chuyển nhà, em ấy trừng to hai mắt, kiên quyết không muốn dọn đi.Tôi nắm cái nhẫn và chợt nghĩ, hình như bây giờ đều chôn cất người đã khuất bằng hình thức hoả táng, hay là bỏ nó vào hũ tro cốt của tôi đi, coi như hoà làm một với tôi luôn thể.Trịnh Kiền nhìn phòng trọ mới, rồi lại nhìn tôi, vẫn cứ khóc.

Tôi liền giữ chặt tay em, nói: “Dọn đi cũng tốt, ngày nào bọn đòi nợ đó cũng tìm tới cửa, chủ nhà đã sớm không chịu được nữa rồi, dù em không muốn dọn, bác ấy cũng sẽ đuổi chúng ta đi mà thôi.”

Trịnh Kiền nghe xong lời này thì nước mắt rơi lã chã, nắm tay chống lên trán, em gục đầu khóc.

Tôi ôm lấy em, nói: “Anh đã đến xem rồi, nơi đó cũng khá được, cách ga tàu điện ngầm không quá xa, có một bậu cửa sổ ban ngày có thể đón ánh nắng, có thể dựng sào ở đó, phơi quần áo, phơi chăn. Đợi khi em tìm được việc, mình sẽ đổi sang một nơi tốt hơn nữa, còn có thể trồng hoa… Không phải em muốn trồng hoa hướng dương đấy à, có thể mua mấy chậu hoa, cũng trồng một chậu cho anh…”

Em khóc càng dữ dội hơn nên tôi chỉ đành câm miệng, tôi lau nước mắt cho em, nói: “Dù sao chúng mình cũng không có nhiều đồ, đồ đạc bên kia cũng khá đầy đủ rồi, tiền thuê nhà còn rẻ hơn cả nơi này, mỗi cái là hơi nhỏ thôi. Thu dọn đồ đạc một chút, mấy ngày nay mình dọn qua luôn đi, chủ nhà còn nói, nếu chúng ta chuyển đi thì tiền thuê thừa sẽ được hoàn lại.”

Trịnh Kiền nhìn phòng trọ mới, rồi lại nhìn tôi, vẫn cứ khóc.

Tôi lau mắt cho em ấy, bảo: “Ăn cơm đi.”