Nhìn dáng vẻ của Tương Nhi làm Nguyên Hạo chợt nhận ra nơi này không phải thế giới trước kia, quy củ nơi đây có lẽ giống trong sách sử giống nhau là thực lực vi tôn.
Nguyên Hạo không biết nên làm sao, hắn không biết nếu hiện tại nói giúp Tương Nhi sẽ là giúp hay là hại cô ấy. Không đợi Nguyên Hạo ra lời, Lan phu nhân đã nói
“Có chuyện gì nói rõ ràng” Tuy câu nói không có gì, nhưng lại làm Tương Nhi sau lưng ướt đậm. Nàng thấp thỏm trả lời.
“Bẩm Phu nhân, trưa nay nô tỳ cùng Thiển Y đưa cơm thiếu gia, Thấy thiếu gia kêu rên đau đớn khó chịu, Thiển Y đi tìm đại phu, nô tỳ chăm sóc thiếu gia, chỉ thấy thiếu gia không nhớ rõ tên chính mình, còn hỏi đây là đâu” Tương Nhi thành thật công báo tất cả không nửa lời che giấu”
“ Mất trí nhớ, sao lại thế này, đại phu đâu, mau đến xem tiểu Hạo hay không xảy ra chuyện gì” Lan phu nhân phản ứng rất giống một vị trưởng bối lo lắng cho nhi tử, nhưng thần sắc của nàng lại không có quá nhiều lo lắng, lời nói như chỉ có lệ làm một mẫu thân làm vậy mà thôi.
Vào giờ phút này Lý ma ma tiến lên hành lễ, “Bẩm Phu nhân đại phu đã mời đến”
Thiển Y giờ phút ở ngoài cùng đại phu đợi ngoài cửa, không có sự cho phép, không ai dám tự tiện tiến vào.
Xem này tình hình xem ra thân phận hắn không nhỏ, nhưng tại sao dường như hắn cũng không được xem trọng lắm, theo hắn biết thông thường đều là trọng nam khinh nữ, nếu có khinh thường hắn thì hẳn là con vợ lẽ. Đến cùng thân phận hiện cái của hắn là gì, cần phải nhanh chóng tìm hiểu.
Đại phu được kêu vào chuẩn trị cho Nguyên Hạo.
Ở Ngân Triều, Nhiều y quán được mở rộng trong đó cũng có gia nghiệp của Tư gia, y quán Tư gia là một trong 5 đại y quán lớn nhất của Ngân Triều.
Trong đó đệ nhất là từ Thái Y viện chi nhanh bên ngoài cung, đến đệ nhị là y quán Đồng Nhân Tâm của Đồng gia được coi là đại phu giỏi nhất sau Thái Y Viện, đệ tam mới là Quan Tư quán của Tư gia, đệ tứ là Vận Y quán của một thế lực Thủ Vận Phường. Thủ Vận Phường chuyên làm công việc bảo tiêu, vận chuyển món hàng xa xỉ uy tín nhất Ngân Triều, thương đội đều đa số là thuê Bảo tiêu của Thủ Vận Phường.
Cuối cùng là Mộc y quán là từ những y quán nhỏ kết hợp lại, giá cũng tiện nghi hơn rất nhiều, chuyên chuẩn trị cho người bình thường.
Đại phu nhà họ Tư chuyên bắt mặt cho nhà thượng lưu, Người tới cỡ hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt bình thường bắt mặt cho Nguyên Hạo, kiểm tra xem miệng vết thương, rồi lại bắt mặt, hồi nãy hắn cũng nghe thấy sự việc, tiến đến kiểm tra chỉ xác định mà thôi, trong lòng đã có dự đoán. Lại hỏi thăm Nguyên Hạo vài vấn đề.
Đưa ra kết luận Nguyên Hạo chịu kích thích quá lớn, không chịu nổi tự hành bảo vệ, mất trí nhớ có khả năng tính tạm thời, cũng có khả năng mất trí nhớ vĩnh viễn.
Nghe như thế trả lời, Lan phu nhân không cấm tỏng lòng thở dài. Nhớ lại trước đây, khi nàng mang thai Nguyên Hạo biết được là nam hài thì vui mừng biết mấy, nhưng việc mừng chẳng kéo dài bao lâu, khi mẫu thân vì nàng cầu phúc bình an, xin được quẻ xăm lại khiến nàng thở không nổi.
“ Trung tử hạ lưu Phong
Thiên Nhật oán địa nhi
Thư gia vạn vô cầu
Giải ngân cần vô khi”
Giải :
“Nhi tử hạ Phong gia
Mang theo oán niệm mà sinh
Nhà thư hương vô pháp giải
Giải nên theo người lại không có”
Bắc phu nhân là mẫu thân của Lan phu nhân lúc ấy, sợ hãi đứng không vững, may có hạ nhân đằng sau đỡ lấy, hôm này nàng lên cầu phúc cho con cháu, xin một quẻ xăm lấy bình an, ai ngờ này lại làm tâm thần bất an. Có lẽ đây chỉ là thủ đoạn của người khác, nhưng làm sao trong lòng vẫn luôn bất an. Lệnh hạ nhân cấm không nhắc đến việc này.
Không biết sao lại truyền đến tai của lan phu nhân, khiến cho Lan phu nhân suýt chút nữa sảy thai, một đợt này xảy ra, cũng để lại khúc mắc trong lòng Lan phu nhân.
Khuyên rất nhiều lần nhưng Lan phu nhân lại là người kiệt ngạo, từ đó về sau khúc mắc trong lòng Lan phu nhân không giảm ngược lại tăng, tuy nàng biết có khả năng bị tính kế. Nhưng nàng không thể như ban đầu yêu thương trong bụng bảo bối nhi, chuyện này cũng được phong kín, bên ngoài chỉ biết Lan phu nhân lo lắng, nên mệt ngất qua đi cũng không có việc gì.
Từ đó về sau, tinh thần uể oải đi rất nhiều, không chịu ăn uống, ăn là nôn, thân thể săc mặt tiều tụy đi rất nhiều.
“Tiểu Lan, con ăn chút gì đi, bổ bổ thân thể” Bắc phu nhân an ủi lan phu nhân, nhìn nữ nhi hiện giờ nàng hối hận sao lúc đó đi cầu phúc thì đi cầu phúc, xin cái gì xăm chứ, làm nữ nhi nàng khúc mắc trong lòng, nàng cũng không biết khuyên Tiểu lan có bao nhiêu tác dụng, ít nhất phải ăn chút cái gì, bổ thân thể, nhìn tiều tụy nữ nhi nầng đau lòng. Đây là nàng còn lại duy nhất tiểu nữ nhi a, trong lòng ai thán thở dài.
“Nương, ta không có khẩu vị” Lan phu nhân không ăn, sắc mặt không coi là đẹp
“Nương, nữ nhi về trước nghỉ ngơi” Lan phu nhân lung lay đứng dậy rời đi, đột nhiên bụng truyền đến đau đớn cảm giác, đã một lần sinh hài tử, nàng biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không có chút nào vui mừng.
“Phu nhân, phu nhân ngài làm sao vậy ”Thấy lan phu nhân đau đớn nghiêng một bên, nô tỳ hầu hạ bên cạnh vội đỡ.
“Lan nhi, mau, mau kêu bà đỡ đến, người đâu đưa phu nhân vô phòng mau” Bắc phu nhân tự nhiên cũng nhận ra chuyện gì xảy ra, hiện tại chỉ mới sơ tám còn chưa đến sơ chính mười ngày làm sao lại sinh, trong lòng lo âu, vội vàng kêu người đưa Lan phu nhân trở về phòng, kêu người mau lấy nhân xâm cho Lan phu nhân ngậm, dưỡng dưỡng sức, tiểu Lan chưa ăn thứ gì vào bụng, hiện tại chỉ có thể như vậy, sai người nấu cháo đem lên.
Lan phu nhân đau đớn nhăn chặt mày, bà đỡ nhanh chóng đến, Bắc phu nhân vì lo lắng nữ nhi, bà đỡ luôn ở phòng bên cạnh, có chuyện có thể nhanh chóng chạy đến, tuy sinh trước thời gian, cũng may mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ.
Nghe được tin tức Phong An gấp chạy về, tuy là được phong hầu gia, công việc vô nhiều nhưng cần thiết thượng triều, biết được Lan phu nhân sắp sinh, vùa hạ triều liền gấp chạy về Hầu phủ, mồ hôi đầy đầu, cũng không quản y quan lộn xộn.
Vội hỏi “Lan nhi như thế nào rồi”
“Bẩm hầu gia phu nhân đã vào một canh giờ”
Bắc phu nhân, cùng hầu gia lo lắng đợi ngoài cửa, chỉ nghe tiếng kêu rên yếu ớt bên trong phát ra, là tiếng Lan phu nhân. Bắc phu nhân thật sự là sợ, bàn tay nắm chặt , bấu chặt vào nhau, không hề để ý đến bàn tay bị bóp đến đỏ bừng.
Lẩm bẩm cầu nguyện thần phật phù hộ Lan nhi mẫu tử bình an, nàng nguyện quyên góp hai ngàn lượng bạc tiền hương khói.
Phong hầu gia cũng thật lo lắng, đi theo cầu nguyện “ Cầu Phật tổ, bồ tác phù hộ mẫu tử bình an, con nguyện ăn chay niệm phật, xây dựng chùa miếu bồi tạ”
“ Sinh, sinh” Bà đỡ vui mừng la to
Tiếng khóc của trẻ con vang lên, tuy không to lớn, nhưng cũng đủ nghe thấy.
Qua hơn nữa giờ ruốt cuộc cũng sinh, Bắc phu nhân cùng Phong an đều nở một nụ cười vui vẻ, sinh là tốt rồi
Trong phòng bà đỡ bế hài tử đến bên cạnh Lan phu nhân chúc mừng “ Chúc mừng phu nhân, ngài sinh một tiểu thiếu gia” Đưa đến cho Lan Phu nhân xem, Bà đỡ đi đem tiểu thiếu gia tẩy rửa, ra ngoài báo cáo.
Nhìn thấy Nguyên Hạo trong nháy mắt Lan phu nhân không hề cười, nàng mệnh xuýt chút nữa liền không có chỉ bời vì một tiểu thí hài, nàng sao có thể cười cho được, trong lòng nàng đây không còn là hài tử của nàng nữa, nàng không có nhi tử.
Tuy nuôi lớn Nguyên Hạo nhưng Lan phu nhân, lại chưa bao giờ cho Nguyên Hạo biết cái gì gọi là ôn nhu, hắn từ nhỏ nhận thức chỉ biết đó là hắn mẫu thân, nhìn thấy mẫu thân người khác quan tâm san sóc, hắn cũng muốn. Hắn cố gắng lấy lòng Lan phu nhân, nhưng đổi lại chỉ có lạnh nhạt, cùng chán ghét hắn không biết hắn không hiểu tại sao mẫu thân hắn lại đối xử với hắn như vậy.
Phong An lại không quan tâm hậu viện, Nguyên Hạo từ nhỏ không có phụ mẫu yêu thương, dần càng ngày ngỗ nghịch, phách lối, chơi bời, không coi ai ra gì. Hắn muốn chứng minh không có mẫu thân hắn sống rất tốt, hắn muốn họ phải hối hận .
Hoài như vậy tâm niệm Phong Nguyên Hạo đi lên con đường làm Phú nhị đại, đủ ăn chơi, đủ trác tán.
Bắc phu nhân tùng có khuyên bảo qua Lan phu nhân cũng vô tác dụng, từ đây mặc kệ liền đi nghỉ dưỡng tuổi già, mắt không thấy, tâm không phiền.