Nguyện Làm Nữ Nhân Như Ngọc

Chương 11: Lời đồn




Trên bàn đã sớm bày bộ bát đũa chạm hoa cẩm tú cầu tinh xảo, Như Ngọc cầm quyển nhạc phổ trên tay, dựa vào thành giường chăm chú đọc, Kim Xuân từ bên ngoài bước vào nhẹ nhàng hỏi: "Phu nhân, cô muốn dùng cơm chưa ạ?"

Như Ngọc không ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay ra điều không cần. Kim Xuân thấy câu trả lời của chủ nhân liền phất tay với đứa hầu ngoài cửa, còn mình thì đi đến đóng một cánh cửa sổ rồi bỏ thêm than vào lò. Động tác thuần thục nhẹ nhàng, không gây ảnh hưởng đến người xung quanh. Xong việc, Kim Xuân đứng vào vị trí của mình chờ thêm chỉ thị mới. Một lát sau, thị Mận cầm theo vài phong thư đi vào, cung kính hành lễ với Như Ngọc.

Lúc này Như Ngọc mới rời mắt khỏi quyển sách, nàng uể oải vươn vai, điều chỉnh tư thế cho thoải mái và cất tiếng hỏi: "Điều tra thế nào rồi?"

Thị Mận cúi thấp đầu, kính cẩn nói lại những gì đã điều tra ra được: "Tiểu thư, tôi đã điều tra ra lời đồn là xuất phát từ trong phủ. Tin tức tiểu thư mang song thai là do bà Hậu, người làm ở phòng giặt đồ, truyền tin cho bên đó. Mỗi lần báo tin, cô Diệp sẽ cho bà ta một khoản tiền lớn."

Khẩu khí Như Ngọc hơi nặng nề: "Có tìm được lý do tại sao chị Diệp nhất quyết muốn con của tôi không?"

Thị Mận liên tục nói: "Nghe nói lão bá gia bên đó đã nằm mê man trên giường hơn hai tháng qua, thái y chẩn đoán không qua nổi mùa xuân năm sau. Hiện tại, Trung Nghĩa bá có năm người con trai, hai chính ba thứ, người cô Diệp gả cho là con trai trưởng của ông ấy, theo thông lệ phu quân cô ta sẽ trở thành Trung Nghĩa bá đời kế tiếp. Nhưng."

Nói tới đây, thị Mận dừng lại giây lát.

Như Ngọc hơi tỏ vẻ hứng thú, hỏi lại: "Hử?"

"Từ khi gả sang bên đó, cô Diệp nhiều lần mang thai nhưng đều để sảy, có sinh ra thì cũng không sống qua một tuổi. Lão bá gia đều cho rằng mệnh của cô Diệp quá cứng nên đã khắc chết con của mình nên năm lần bảy lượt nạp thiếp cho con trai của mình. Mấy người thiếp này tuy sinh được nhiều con trai nhưng lại không phải con dòng chính nên khả năng cao chồng cô Diệp sẽ không được kế thừa tước vị. Nếu bây giờ cô Diệp có một đứa con trai trong tay, hết thảy mọi việc đều trở lên dễ dàng hơn, phu quân có được chức vị, địa vị trong phủ càng trở lên vững chắc, không còn bị đám vợ lẽ con thứ đe dọa,"

Thị Mận kể mọi chuyện rõ ràng rành mạch cho Như Ngọc nghe, "Ngoài ra, tôi còn nghe được tin nhiều năm trước cô Diệp khăng khăng đòi cưới con trai Trung Nghĩa bá nên mới xảy ra xích mích với lão gia. Từ đó trở đi cô Diệp và nhà mẹ đẻ ít khi gặp mặt."



Như có một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng, Như Ngọc đang dựa vào lưng ghế, hai tay nắm chặt thành quyền: "Ra còn có chuyện như vậy, chị có biết phu quân cãi nhau với chị ta vì điều gì không?"

Thị Mận lắc đầu: "Chuyện này là trong lúc say rượu, người hầu bên cạnh cô Diệp mới sơ hở tiết lộ. Tôi đã cố tình dò hỏi nhưng bọn họ rất kín miệng, hình như là thái phu nhân không cho truyền tin ra ngoài."

Như Ngọc cảm thấy cả bàn tay đều lạnh ngắt, nàng xoa hai tay vào nhau: "Có vẻ là chuyện xấu trong nhà nên mẹ chồng mới cấm nói lung tung. Được rồi, tôi đã biết. Cảm ơn chị."

Như Ngọc đáp lời thị Mận và nhìn ánh nến đang lung lay, trầm tư suy nghĩ.

Thị Mận cân nhắc hỏi lại: "Vậy còn gia đình bà Hậu, nên xử trí thế nào ạ?"

Nàng suy nghĩ một lát rồi mới thở dài, nói: "Về phần bọn họ, chị đừng làm gì tránh bứt dây động rừng. Nếu em nhớ không nhầm, bà ta là do chị dâu cả đưa tới nên chưa hẳn chuyện này là công sức của một mình chị Diệp. Vẫn nên quan sát một thời gian nữa rồi tính tiếp. À, bà Hậu còn có bà con xa dưới quê đúng chứ? Chị cho người về đó hỏi han một ít tin tức đi, truy từ cha mẹ con cái cả nhà bà ta, biết đâu lại phát hiện được tin gì hữu ích."

Nói xong, Như Ngọc mở phong thư thị Mận vừa cầm vào, cẩn thận đọc từng cái một.

Kim Hạ đứng bên cạnh hồi lâu bây giờ mới dám lên tiếng, giọng điệu tràn đầy lo lắng: "Nhưng mà tin đồn đã lắm xa lắm rồi, thưa phu nhân. Phu nhân xem, bây giờ gần như người trong kinh thành đều nói con của cô có mệnh thiên sát cô tinh, bọn họ còn cho đám trẻ con đầu đường xó chợ đọc bài vè nữa. Nước lũ ở con sông phía Tây kinh thành đã tràn qua bờ đê, đã có hai người trượt chân chết rồi ạ. Lỡ thật sự đúng như mọi người nói, há chẳng phải nhà chúng ta gặp họa hay sao."

"Im miệng, đừng có nói linh tinh!" Kim Xuân vội vàng quát em gái rồi quỳ xuống trước mặt Như Ngọc, "Phu nhân, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, xin cô đừng để bụng. Tối về tôi sẽ dạy dỗ lại."

Thị Cam trừng mắt, quát lớn với Kim Hạ: "Cô liệu hồn mà dạy lại cho tốt. Phu nhân không phải thiên tử, hai cậu chủ càng không phải hoàng thân quốc thích, mệnh xấu cỡ nào cũng không ảnh hưởng tới trời đất. Toàn là do thầy bói nói nhăng nói cuội!"

Kim Hạ thấy chị mình quỳ xuống thì cũng quỳ theo, vừa nghe thị Cam chửi lại càng sợ hãi ngậm chặt miệng, cúi đầu xuống không dám nhúc nhích.



Như Ngọc im lặng hồi lâu giờ mới lên tiếng giảng hòa: "Được rồi, đứng lên hết đi. Con bé chỉ thuật lại những gì nó thấy thôi, không cần nghiêm trọng hóa lên làm gì."

Chị Lan thở dài, nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Bọn họ dùng thủ đoạn thâm độc thật chứ! Lại dám bịa đặt mấy lời sấm truyền vớ vẩn. Nhưng mà chuyện này ảnh hưởng trực tiếp đến danh tiếng nhà ta lẫn phủ Quốc công, ngộ nhỡ chuyện này truyền đến tai Thánh Thượng.."

"Thánh Thượng bận trăm công nghìn việc, hơi sức đâu mà quản chuyện nhà của thần tử. Hai đứa nhỏ còn chưa sinh ra đời thì gây lên sóng gió gì. Chị đừng quá lo lắng, người đang làm trời đang nhìn chuyện đâu còn có đó," Như Ngọc nhún vai, điều chỉnh lại tư thế, nàng gấp gọn mấy phong thư trên tay, đặt vào tủ đầu giường, hướng về phía chị em Kim Xuân lên tiếng, "Xuân, Hạ, tôi cho việc cho hai cô đây."

Kim Xuân nghe Như Ngọc gọi liền bước lên trước, nghiêm chỉnh cúi đầu nghe: "Vâng, phu nhân có gì sai bảo?"

Như Ngọc vân vê lọn tóc trong tay, ánh mắt ngập tràn vẻ tinh ranh: "Một lời đồn chỉ biến mất khi có một lời đồn khác lớn hơn. Tôi nhớ không nhầm, vào tết trung thu năm ngoái con thứ nhà Trung Nghĩa bá cưỡng ép một thiếu nữ ngoại thành dẫn đến việc cô gái đó thắt cổ tự vẫn. Chuyện này nhanh chóng được ém xuống nhưng người trong kinh thành vẫn biết một hai. Hai cô đi tìm vài tên khất cái, cho ít tiền rồi bảo chúng nó lan truyền tin đấy trong thành. Tiện thể dặn bọn họ, chỉ cần thấy người nhà Trung Nghĩa bá đi trên đường là chặn đầu xe, ăn vạ. Nếu đám người Trung Nghĩa bá dám dùng vũ lực đuổi người thì cứ gọi quan binh tới, náo loạn càng to càng tốt."

Như Ngọc dừng lại một chút để hai người kia kịp ghi nhớ rồi nói tiếp: "Còn nữa, khoảng một tuần sau thì rao tin mệnh số cô Diệp cứng đến nỗi vừa khắc chết con mình, bây giờ lại còn khắc cha chồng bệnh liệt giường. Rải sinh thần bát tự của chị ta khắp các con phố, rải cùng với tiền giấy nữa. Đi đi, xong sớm về sớm. Cẩn thận đừng để lại giấu vết."

Lần đầu Kim Hạ được Như Ngọc sai việc riêng nên hai mắt sáng trưng, cả người toát ra vẻ quyết tâm phải làm cho bằng được, Kim Xuân thì ngược lại, chị ta trông bình tĩnh hơn, kính cẩn đáp ứng: "Vâng, chúng tôi đi làm ngay."

Nhìn Kim Xuân, Kim Hạ đã đi khuất, chị Lan vội đến gần bên giường, nhỏ giọng thầm thì với Như Ngọc: "Em giao việc cho bọn họ có ổn không? Cô Xuân thì miễn cưỡng tin tưởng được, còn con bé Hạ kia.."

"Có ổn hay không phải thử mới biết được. Nếu thành công vậy sẽ biết chúng nó trung thành với ai và xác định chuyện này có liên quan đến anh Văn hay không," Như Ngọc nhìn vẻ khuôn mặt đang nhăn nhó của chị Lan đành lắc đầu cười khổ, đưa tay véo hai má không có tí thịt nào của chị ta, "Thiệt là, chị còn lo lắng hơn em nữa. Em bảo rồi chuyện đâu còn có đó, về phòng nghỉ đi, để chị Mận ở lại là được."

Sau đấy, chị Lan có vẻ không cam lòng đứng dậy ra về, lông mày vẫn nhíu chặt lại thành hình chữ Xuyên, ra tới cửa còn ráng quay đầu lại nhìn Như Ngọc như sợ nàng sẽ đột nhiên biến mất. Như Ngọc thấy vậy đành cười cười vẫy tay.