Nguyên Long Chi Lộ

Chương 131: Bí mật của Linh Văn.




Răng rắc!

Một không gian rộng lớn xuất hiện trước mắt Nguyên Long, bên trong là một mảnh đen kịt, tối đen như mực, khắp nơi đầy gẫy từng cái vết nứt to lớn kéo dài khắp xung quanh không gian bên trong, đồng thời bên trong cũng tỏ ra một loại âm trầm, nặng nề, chứa đủ các loại tiêu cực cảm xúc.

Ngươi bình thường nếu như ý chí không đủ kiên cố mà tiếp nhận đống cảm xúc này liền có khả năng dẫn đến thần trí bị tổn thương vĩnh viễn.

"Đây là bên trong linh hồn của một con Ác Thú sao, thật đúng như chủ nhân của nó, xấu xí đến cực điểm."

Lúc này Nguyên Long ở trạng thái linh hồn, toàn thân phát ra ánh sáng mờ ảo, phía ngoài cơ thể của hắn có bao phủ lấy một lớp lá chắn mỏng như quần áo vậy, cái này được tạo nên từ năng lượng của Linh Hồn Bảo Thạch, còn Nguyên Cầu vẫn nằm tại bên trong linh hồn hắn.

"Để xem Cái Tôi của nó ở chỗ nào, cũng không biết với tình trạng này vẫn còn tồn tại không a."

Nguyên Long bắt đầu di chuyển đi sâu vào bên trong linh hôn của Ác Thú, trên đường tránh né lấy từng cái vết nứt mới không ngừng xuất hiện.

"Xem ra tác dụng phụ đúng là rất lớn a, cứ tiếp tực thế này thì khoảng một canh giờ nữa thôi thì linh hồn liền sẽ biến mất, lúc đó Ác Thú liền sẽ thật sự trở thành một con thú vật không có linh hồn hay suy nghĩ, chỉ có giết chóc là mục đích sống duy nhất của nó." Nguyên Long vừa đi vừa quanh sát xung quanh nói.

Keng! Keng!

Đột nhiên một âm thanh vang vọng phát ra, Nguyên Long lập tức chú ý đến, cảm giác giống như kim loại va chạm nhau vậy.

Nguyên Long dựa theo phương hướng âm thanh phát ra mà tìm kiếm lấy, dần dần đi sau vào bên trong.

Càng tới gần thì âm thanh càng thêm rõ ràng, lúc này Nguyên Long quan sát xung quanh thấy không gian bên trong thế mà lại không hề xuất hiện vết nứt giống như ở ngoài, thay vào đó là từng cái hoa văn màu đen bóng xuất hiện khắp nơi.

"Xem ra ta đi đúng hướng đi, mấy cái Linh Văn này đều khắc sâu vào linh hồn cả, thủ đoạn này đòi hỏi trình độ của Luyện Văn Sư phải vô cùng cao thâm mới có thể làm được, xem ra đám người Ác Nhân Tông này có một tên Luyện Văn Sư rất có tay nghề."

Nguyên Long nhìn xem từng cái Linh Văn bắt đầu suy đoán lấy, ngay cả hắn hiện tại có cuốn sổ tay chỉ dẫn tu luyện hồn lực lấy được từ Quân Mạc Tà cũng chưa thể khắc Linh Văn vào linh hồn.

Nguyên Long đi vào sâu thêm một chút nữa, được một lúc thì Nguyên Long đã tới nơi phát ra âm thanh, hắn liền thấy một cảnh tượng khiến hắn nhướng mày, biểu lộ bất khả tư nghị.

Hiện tại hắn đã tìm ra nơi phát ra âm thanh như kim loại va chạm đó, bởi vì âm thanh đó phát ra từ từng cái dây xích va chạm vào nhau, và tất cả những sợi xích đó đều đang trói lấy một người.

Chính là tên Ác Giả mà hắn chiến đầu từ lúc đầu!

Nguyên Long ánh mắt bất khả tư nghị nhìn xem cảnh tượng trước mắt, chẳng lẽ tất cả những tên tà tu khi biến thành Ác Thú thì linh hồn đều bị như vậy sao ?

Rõ ràng có gì đó rất mờ ám đang diễn ra bên trong đám người Ác Nhân Tông này.

Nguyên Long cẩn thận đi từng bước tới trước mặt tên Ác Giả đó.

Tên Ác Giả kia dường như cảm nhận được động tĩnh liền bắt đầu động đậy làm lây động từng sợi xích xung quanh, sao đó hắn liền ngẩng đầu lên nhìn xem phía trước.

Ngay lập tức ánh mắt của hắn chợt biến đổi liên tục, lúc đầu là biểu lộ vô cùng kinh ngạc, sau đó liền chuyện thành tức giận cùng oán giận nhìn chăm chú Nguyên Long như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

"Là tên đê tiện nhà ngươi! Làm thế nào ngươi lại vào được trong đây ?!" Ác Giả cắn chặt răng gằn từng chữ nói, chính tên này chinh là người ép hắn phải hóa thành Ác Thú, khiến cho hắn rơi vào tình trạng như thế này, hắn hận bản thân không thể phá bỏ trói buốt trên người hắn lúc này để giết chết Nguyên Long.

"Bị xích như chó thế kia mà vẫn hổ báo quá nhỉ ?!" Nguyên Long vừa nói vừa đưa ra một ngọn tay trực chỉ hắn, từ trên đầu ngón tay liền tụ tập một lượng nhỏ hồn lực áp súc lại thành một viên bi màu vàng cam.

"Hư Thiểm!"

Chíu!

Vừa dứt lời, một tia sáng màu vàng cam ngay lập tức từ viên bi phóng ra nhanh như chớp, trong chớp mắt liền đâm xuyên lòng ngực của Ác Giả.

"A!!!"

Ác Giả sau đó liền la hét như heo bị cắt, hiện tại linh hồn của hắn bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng rồi, thế mà giờ còn bị Nguyên Long trực tiếp đánh thẳng vào Cái Tôi của hắn nữa, cảm giác đau đớn này của hắn không thể diễn tả thành lời được.

"Tốt, giờ trả lời ta, mấy cái Linh Văn này trong cơ thể ngươi rốt cuộc có nguồn gốc từ đâu ?" Nguyên Long quan sát từng cái Linh Văn được chảy dài trên từng sợi dây xích nói.

"Ngươi đi chết đi, đừng có mong có thể biết được gì từ ta!" Ác Giả cắn chặt răng nhẫn nhịn đau đớn, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Nguyên Long gằn giọng nói.

Chíu.

"A!!!"

Nguyên Long lần nữa sử dụng Hư Thiểm, để cho Ác Giả thêm một lần nữa chịu lấy đau đớn thấu tận tâm can, bản thân lẫn nữa giãy giụa trong đau đớn không la hét lấy, làm lây mấy sợi xích đang trói buộc hắn cũng run rẩy theo.

"Đấy không phải lời mà ta muốn nghe, ngươi liệu hồn mà trả lời cho đàn hoàn vào, nếu không thì..." Nguyên Long vừa nói vừa tụ tập hồn lực ở ngón tay hướng Ác Giả đe dọa nói.

"Dù ta muốn cũng không được, ngay từ đầu mọi thông tin trong đầu ta đều bị xóa đi hết rồi, chẳng còn lại chút gì cho ngươi đâu." Ác Giả nhìn lấy hồn lực trên đầu ngón tay của Nguyên Long, ánh mắt của hắn không khỏi run rẫy, ở trạng thái này hắn cảm nhận đau đớn gắp hàng chục lần, nhất là khi Nguyên Long chỉ dùng đủ lực để khiến hắn đau đớn chứ không để hắn chết.

"Bị xoa sao ? Ngay cả cây sáo và đóng Linh Văn này ?" Nguyên Long nhìn hắn chăm chú nghi ngờ hỏi.

"Ân." Ác Giả khó khăn gật đầu nói.

"Ngay cả cách thoát ra khỏi đóng dây xích này cũng không được ?" Nguyên Long hỏi tiếp.

"Không, cho đến khi cơ thể Ác Thú của ta chết đi thì ta vẫn sẽ mãi mãi như vậy, ngay cả lí do ta có mấy cái Linh Văn này ta đều không biết được, giống như bị khắc lên từ trước vậy.

Nguyên Long ánh mắt nhìn thẳng hắn, nhìn lấy màu sắc linh hồn của hắn, thấy hiện tại hắn đang nói thật.

"Như vậy giữ ngươi lại cũng vô dụng a, việc gì cũng phải đến tay ta hết, như vậy cũng đừng có trách ta." Nguyên Long lắc đầu than thở, sau đó chậm rãi đi từng bước tới gần Ác Giả.

Ác Giả nhìn hắn như thế liền có dự cảm không lành.

"Ngươi muốn làm gì ?!" Ác Giả nhìn xem Nguyên Long càng lúc càng tới gần hắn, trong lòng càng thêm hoảng loạn, bản thân không ngừng điều khiển thân thể chóng cự lấy.

"Đương nhiên là muốn rút hồn ngươi để tìm manh mối, dù cho kí ức có bị xóa đi nữa thì vẫn sẽ còn vài đoạn kí ức còn sót lại bên trong linh hồn ngươi, kí ức của một người muốn xóa sạch sẽ liền không có dễ dàng như vậy " Nguyên Long bắt đầu đưa tay ra chuẩn bị tiến hành rút hồn.

"Không, mau tha cho ta!" Ác Giả lúc này gấp rút nói, mặc dù trạng thái này của hắn không khác gì chết nhưng mà cảm giác khi bị rút hồn còn khủng khiếp hơn, nhất là khi trực tiếp như thế này.

Hơn nữa hắn đường đường là một tên Hợp Thể Kỳ cường giả, chết trong tay một tên Hóa Thân như Nguyên Long là việc hắn không thể nào chấp nhận được.

"Giãy giụa vô ích thôi." Nguyên Long vừa nói xong, tay của hắn liền nhanh chóng chụp lấy đầu của Ác Giả, Nguyên Cầu lần nữa vận hành, bắt đầu điên cuồng hấp thu lấy linh hồn của Ác Giả vào bên trong bắt đầu tinh lọc.

"Aaa...!"

Ác Giả la hét thảm thiết, hai mắt trợn trắng, nước mắt nước mũi chảy ròng, cơ thể bị xích lại không ngừng co giật, được một lúc thì hắn cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại để mặc cho Nguyên Long rút lấy linh hồn, bởi vì lúc này thần trí của hắn đã thực sự tan vỡ rồi.

Nguyên Long hai mắt nhấm nghiền, trong đầu bắt đầu tìm kiếm lấy manh mối bên trong linh hồn của Ác Giả, vô số các loại hình ảnh đi lướt qua, tất cả chúng nó chỉ là kí ức sinh hoạt thường ngày cùng kinh nghiệm của Ác Giả mà thôi.

"Xem ra muốn tìm kí ức bị đúng là rất khó a."

Nguyên Long bắt đầu tìm kĩ hơn một chút, tâm trí lặn sâu vào bên trong biển kí ức của Ác Giả, quá trình này khá mất thời gian nhưng cũng chỉ là thời gian bên trong linh hồn thôi, ở ngoại giới thì thời giạn chậm đến mức gần như ngừng lại.

"Nha, có lẽ là nó đi."

Sau một lúc mò kim đáy bể thì Nguyên Long cuối cùng cũng tìm thấy một chút kí ức có liên quan, hắn bắt đầu nhìn xem hình ảnh trong đó.

Trước mắt Nguyên Long là hình ảnh của một người đàn ông trung niên, thân thể mặc một trường bào hắc sắc có từng dòng ác lực ngưng thực đến cực điểm thành chất lỏng lượn lờ trên cơ thể.

Hắn hiện tại đang đứng sát bên một cái vách núi, hai tay nắm sau lưng, ánh mắt hướng thẳng nhìn về phía dưới vực sâu.

Nguyên Long ánh mắt hơi hướng xuống nhìn lấy, hắn lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, bởi vì cảnh tượng ở phía dưới so với bất cứ hắn từng thấy qua đều kinh khủng hơn cả.

Ở bên dưới vực sâu đó chính là vô số nhưng cây đại thụ đen kịt không chút sức sống, số lượng lên đến hàng trăm cây, khắp nơi đều đầy sự có mặt của nó khiến cho không khí trở nên âm trầm đến cực điểm.

Và quan trọng nhất, thứ mà Nguyên Long giật mình chính là vì thứ ở trên thân cây đó, chính là nhân loại.

Vô số cơ thể ngươi được chính những cái cây đó treo lơ lửng ở phía trên, mà đáng sợ ở chỗ bọn là hắn vẫn còn sống, Nguyên Long biết được là vì hắn có thể nhìn thấy rõ bọn họ đều đang không ngừng giãy giũa trong đau đơn, từng tiếng gào thét tuyệt vọng không ngừng từ dưới vực thoát ra, cảnh tượng tựa như địa ngục.