Nguyên Soái Ảnh Đế Phu Nhân

Chương 2: Bị Đuổi Đi 2




Tiêu Kỳ Thụ đứng trước mặt Tiêu Ngô Đồng.

Khuôn mặt có thể nói là tuấn tú của hắn tức khắc trở nên bình thường, tóc màu vàng kim biến thành rơm rạ khô khốc, đôi mắt xanh biếc như pha lê châu thấp kém, quả thực giống như đồ rởm đối lập với đồ quý.

Tiêu Kỳ Thụ nhìn thiếu niên điềm tĩnh cười, hắn bỗng dưng run lên, trong lòng lạnh băng sinh ra sợ hãi, nhưng thủ vệ kia ở bên cạnh lại hồn nhiên không phát giác ra cái gì dị thường, chỉ dùng ánh mắt dung túng nhìn thiếu niên.

Lại là như vậy!

Trong lòng Tiêu Kỳ Thụ dâng lên bạo ngược.

Tùy tùy tiện tiện người nào cũng đều nói chuyện với Tiêu Ngô Đồng! Hắn mới là thiếu gia chân chính của Tiêu gia!

Nỗi oán khí này nhanh chóng xua tan lạnh lẽo trong lòng, Tiêu Kỳ Thụ lạnh lùng nói: "Tiêu Ngô Đồng, mày thật sự ngu hay giả vờ ngốc? Đã nói mày bị trục xuất khỏi Tiêu gia, còn chưa từ bỏ ý định!?"

Tiêu Ngô Đồng không hề phát hiện ác ý trong giọng nói của hắn, lạnh lẽo biến mất như bọt nước, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện, y chắp đôi tay trước ngực tạo thành chữ thập, thanh âm mềm mại cầu xin nói: "Kỳ Thụ ca ca, không biết chú vì sao lại tức giận với em, anh cho em đi vào giải thích một chút được không?"

Tiêu Kỳ Thụ cười lạnh, trong ánh mắt hắn chứa đầy ác ý dày đặc: "Tao nói cho mày biết, hiện tại mày đã bị Tiêu gia xoá tên, mệnh lệnh là phụ thân hạ! Đừng nói là gặp phụ thân, cho dù là bước vào Tiêu gia một bước cũng không được!"

Tiêu Ngô Đồng lúc lắc cái đầu, ý cười ngọt ngào mà xán lạn, biết nghe lời mà nói: "Ôi trời, nếu chú thật sự hạ quyết định, vậy không có cách nào đâu." Y nhìn về phía thủ vệ, "Cảm ơn chú đã hỗ trợ, Ngô Đồng hiện tại đi đây!"

Nói xong liền xoay người, đôi tay chắp sau lưng, nhảy nhót muốn đi ra ngoài. So với đứa trẻ bị đuổi ra khỏi cửa nhà lại càng giống muốn đi dạo chơi ngoại thành hơn, phá lệ nhẹ nhàng.

Tiêu Kỳ Thụ tức giận đến mức ngực phổi phát đau, hắn là đặc biệt tới xem bộ dáng bi thảm của người này, nào nghĩ đến nó lại thoải mái như bây giờ, Tiêu Ngô Đồng thế mà vẫn là tác phong trẻ con vô ưu vô sầu, dưới cơn buồn bực trực tiếp gọi người lại, muốn nhục nhã một phen: "Tiêu Ngô Đồng! Ngươi rốt cuộc có biết hay không! Mày bị đuổi ra Tiêu gia! Phế vật giống như mày, rời khỏi Tiêu gia cũng chỉ có đường chết!"

"Em biết rồi." Tiêu Ngô Đồng như hắn mong muốn mà quay đầu lại, trưng ra khuôn mặt tuấn mỹ trời cao ban cho, ý cười vẫn không giảm: "Không phải Kỳ Thụ ca ca nói cho em sao, chú muốn đuổi em đi, em đây liền nghe theo mệnh lệnh của chú, rời khỏi nơi này."

"Hay là......"

Trong nháy mắt, đôi mắt màu nước mật của Tiêu Ngô Đồng hóa thành một mảnh đen nhánh, lạnh lẽo tầng tầng lớp lớp phun trào mà ra, Tiêu Kỳ Thụ chỉ cảm thấy từ trong đôi mắt kia vô số oán linh đang bò ra, xé rách thân thể hắn, so với vực sâu địa ngục còn đáng sợ, bóng tối hắc ám chiếm lấy đầu óc hắn trong chốc lát.

"Hay là Kỳ Thụ ca ca luyến tiếc em rời đi?"

"Nói đùa thôi ~"

Nhưng chớp chớp mắt nhìn lại, Tiêu Ngô Đồng vẫn tươi cười như cũ, hồn nhiên mà xán lạn, thanh âm y cũng ngọt ngào đáng yêu, không hề chờ Tiêu Kỳ Thụ đáp lại, liền vui sướng giống như chú chim nhỏ, đi vào trong rừng cây diện tích rộng lớn vây xung quanh Tiêu gia cổ trạch.

"Kỳ Thụ ca ca, gặp lại sau ~"

Tiêu Ngô Đồng nhẹ nhàng phiêu phiêu mà rời đi, nhưng hệ thống lại cực kỳ phẫn nộ: "Thằng khốn kiếp Tiêu Kỳ Thụ kia, sao lại dám đem ngươi đuổi đi chứ! Hắn không sợ gia chủ biết à!"

"Gia chủ chỉ sợ là đã sớm biết, nhưng thật đáng tiếc." Tiêu Ngô Đồng quay đầu lại nhìn nhà cũ Tiêu gia đã biến mất sau rừng cây rậm rạp, cười nói, "Ta còn tưởng rằng người tiếp nhận vị trí hôn phu của nguyên soái sẽ là Tiêu Kỳ Mân chứ."

"Nhưng dù sao đây đều là việc bên trong dự kiến."

Tiêu Kỳ Thụ cùng Tiêu Kỳ Mân đều là con trai của gia chủ Tiêu gia, luận về quan hệ huyết thống, ba người bọn họ có thể nói là trên đời nhất tiếp cận người, Tiêu Ngô Đồng cùng nguyên soái có độ gen xứng đôi cực kỳ cao, độ gen xứng đôi của hai người này cũng tuyệt đối không thấp, bởi vậy sau khi Tiêu Ngô Đồng rời khỏi trận chiến tranh đoạt gen này, nghĩ rằng vị hôn phu của nguyên soái sẽ từ hai người kia mà chọn ra.

Chẳng qua Tiêu Ngô Đồng vẫn luôn cho rằng người này sẽ là Tiêu Kỳ Mân, không phải là con trai trưởng Tiêu Kỳ Thụ.

Trở thành vị hôn phu của nguyên soái, liền tương đương với việc có được quyền lợi lớn nhất, đối với Tiêu Kỳ Thụ mà nói, đuổi Tiêu Ngô Đồng đi chẳng qua chỉ là việc nhỏ, đương nhiên, hành động của hắn cũng tuyệt đối không giới hạn trong việc đuổi người ra khỏi nhà.

Chẳng qua hiện tại y còn chưa biết đối phương sẽ bày ra trò gì tiếp theo mà thôi.

Gia chủ Tiêu gia tinh cầu Frost cùng chủ mẫu có hai đứa con, con trưởng Tiêu Kỳ Thụ, con thứ Tiêu Kỳ Mân. Dựa theo truyền thống mà nói, Tiêu Kỳ Thụ hẳn là người thừa kế Tiêu gia, nhưng hắn lại bảo thủ tự phụ, ngu dốt dễ giận. Mà con thứ Tiêu Kỳ Mân thông tuệ đáng yêu, tính kế khôn khéo, có khí chất lãnh tụ khó tìm. Bởi vậy, quyền kế thừa thế hệ này đã sớm dừng trên người Tiêu Kỳ Mân.

Không biết chừng là bởi vì không quen nhìn mình thân là trưởng tử của gia tộc, so với Tiêu Ngô Đồng chi thứ lại kém hơn, Tiêu Kỳ Thụ cho tới nay đều cực kỳ căm thù y, loại căm thù ngày qua ngày giữa hai bên càng lúc càng lớn, gia tăng thành thù hận.

Tương đối mà nói, Tiêu Ngô Đồng càng thích Tiêu Kỳ Mân hơn.

"Nhưng Tiêu gia có quan hệ gì với ta đâu." Tiêu Ngô Đồng ngâm nga một đoạn nhạc, làn điệu quái dị, đứt quãng, quanh quẩn trong rừng. Thái độ khi y nói đến Tiêu gia, không giống một gia tộc nuôi dạy y mười mấy năm, mà giống một người xa lạ chưa từng gặp mặt hơn.

Lạnh nhạt đến mức không muốn tiêu phí một chút tinh lực nào vào Tiêu gia.

Người tu chân lấy vạn vật là hư vô làm ngạo mạn, điều này lộ ra trên người y rất rõ.

Hệ thống trong lòng run lên.

Nó bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay tuy Tiêu Ngô Đồng là bởi vì chuyện gen xứng đôi mà mở phát sóng trực tiếp, nhưng trên thực tế, thời gian Phượng tiên sinh dự định ca hát thật tốt cũng sắp tới.

"Ký chủ, ngươi có muốn đi núi sâu rừng già gì gì đó du lịch giải sầu không, ta có đề cử rất được!" Hệ thống lập tức đề nghị nói.

Ở nơi ít người cũng không đến mức làm cho Tiêu Ngô Đồng gây ra động tĩnh lớn gì.

"Không không không! Ta đã quyết định tìm một chỗ hưởng thụ cuộc sống về hưu" lạnh nhạt trên mặt Tiêu Ngô Đồng nháy mắt biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện. Y nổi hứng phấn chấn trình bày lý tưởng của mình: "Tinh cầu Frost này cũng không tệ lắm, tiền trên người ta cũng đủ đi chỗ nào đó bán căn hộ cũ, không cần ngươi phải cách một đoạn thời gian lại mang ta đi ra ngoài du lịch nữa!"

Hệ thống khuyên bảo không có hiệu quả, thở ngắn than dài nhìn Tiêu Ngô Đồng bận rộn, trong một góc nhẫn trữ vật lấy ra mấy xấp tiền lẻ căng phồng, vui vẻ chạy tới gần tiệm cơm, gọi một bát mì nóng hôi hổi.

Tiêu gia cũng chỉ là nhà ăn của y, đã có tiền có thể mua phòng ở, vậy thì Tiêu gia có quan hệ gì với y đâu?

Cái nơi kia lại không phải là nhà.

Hệ thống thật vất vả điều chỉnh tốt tâm tình, dốc sức làm lại, suy tính định giáo dục ký chủ đang vùi đầu ăn mì, liền thấy một thanh âm vang lên trên bàn cơm, nhảy ra chữ dùng cơm xong, ngay sau đó trên bàn cơm hiện ra một cái động, nửa bát mì suýt nữa rơi xuống.

Tiêu Ngô Đồng luống cuống tay chân đoạt lấy cơm trưa của mình, đang muốn khoe tốc độ tay của mình một chút thì thấy người máy bảo an của nhà ăn từ bốn phía vây quanh hướng về chỗ mình, y vội vàng hai ba miếng giải quyết hết cơm trưa, ném bát không vào trong động, tay chân lanh lẹ chạy khỏi nhà ăn trước khi người máy bảo an xông tới.

Khi y rời khỏi phạm vi nhà ăn, những người máy bảo an đó ngừng đi tiếp, quay trở lại vị trí ban đầu.

"Ồ ~ ngươi bị đuổi đi." Hệ thống ở trong óc y kéo dài thanh âm, "Cái này cũng nằm trong dự kiến của ngươi?"

Lệnh đuổi đi là lệnh thuộc về đại gia tộc quan trọng nhất, cũng là đòn sát thủ hữu hiệu nhất.

Một người chỉ cần còn sống, thì nhất định phải ăn cơm, ngủ, có đủ loại nhu cầu. Mà nếu đắc tội Tiêu gia, bị Tiêu gia đuổi đi, thì khi ở trong phạm vi thế lực của Tiêu gia, không ai sẽ tiến hành giao dịch bất cứ cái gì với người bị đuổi đi.

Thực bất hạnh, toàn bộ tinh cầu Frost đều là phạm vi thế lực của Tiêu gia. Nói cách khác, từ giờ trở đi, Tiêu Ngô Đồng không thể lấy được bất cứ thứ gì từ trên tinh cầu này được nữa.

"Đương......Đương nhiên!" Tiêu Ngô Đồng ngoài miệng nói như vậy, nhưng gương mặt tinh xảo đều nhíu cả lại.

Y vừa mới mặc sức tưởng tượng xong cuộc sống dưỡng lão, đảo mắt cái đã tan biến.

Không đúng không đúng, hiện tại quan trọng là phải rời khỏi tinh cầu Frost, nếu bị đuổi đi, vậy thì ở cái nơi này y hẳn là sống không nổi!

Tiêu Ngô Đồng suy nghĩ rất nhanh rồi dốc sức hành động, vọt tới bên đường nhìn xe taxi, tìm một chiếc rồi ngồi lên. Loại xe taxi này có thể tự tay điều khiển, sau khi hệ thống sửa chữa số liệu, tạm thời trở thành phương tiện giao thông duy nhất của Tiêu Ngô Đồng.

"Đi thôi! Đi cảng tinh tế!" Y hung hăng dẫm chân ga, đôi mắt vương đầy ánh mặt trời lấp lánh, "Mặc kệ thế nào, trước tiên phải rời khỏi cái nơi rách nát này!"

Xe taxi cọ cọ một chút rồi xông ra ngoài, hệ thống kêu lên sợ hãi: "Từ từ! Ngươi đi cảng tinh tế cũng không mua được phiếu đâu!"

"Ta nhớ rõ ngươi trộm ghi danh Học Viện Tổng Hợp Thủ Đô cho ta đúng không?" Tiêu Ngô Đồng đắc ý nở nụ cười: "Loại này học viện này, đều sẽ cấp phiếu mua sắm tàu bay cho học sinh ở tinh hệ xa xôi, phiếu tàu bay là mua sắm thông qua danh nghĩa của trường học, kể cả là ta cũng hoàn toàn có thể sử dụng."

"Nói đi, ta có trúng tuyển hay không?"

Hệ thống cảm thấy nó muốn xé khuôn mặt đáng giận kia của ký chủ. Đừng tưởng rằng nó không biết, chờ tới Thủ Đô Tinh rồi, ký chủ đáng chết tuyệt đối sẽ tiếp tục lý tưởng trước kia của y, tìm xong rồi sống thế đến chết.

Nhưng! Mà!

Cho dù cái con người này không có chí lớn, chỉ nghĩ sinh hoạt an tĩnh, nhưng tài hoa của y vĩnh viễn sẽ không bị mai một ở bên trong đám người.

Tuổi còn nhỏ đã có thể đắp nặn ra hình tượng Phượng tiên sinh truyền kỳ như vậy, cũng là truyền kỳ duy nhất thẳng đến bây giờ, Tiêu Ngô Đồng tuyệt đối không phải người có tư chất bình thường, tài hoa của y đủ khiến thế giới chú mục.

Phàm là một học viện tinh mắt, đều sẽ không bỏ qua học sinh ưu tú như vậy, làm học viện thủ đô đỉnh cấp tinh tế, Học Viện Tổng Hợp càng nên như thế.

"Ngươi trúng tuyển." Hệ thống không tình nguyện nói: "Chờ tới Thủ Đô Tinh rồi, ngươi ngoan ngoãn đóng phim cho ta! Ta là hệ thống dưỡng thành ảnh đế! Không phải hệ thống dưỡng thành ngôi sao ca nhạc! Càng không phải hệ thống sinh hoạt bình thường!"

"Biết rồi ~" Tiêu Ngô Đồng cười cong đôi mắt, nói rõ không để hệ thống vào mắt.

- -----------

"Nguyên soái, sắp tới tinh cầu Frost."

Thanh âm phó quan nhắc nhở đem người đàn ông từ trong trầm tư bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt lạnh băng lại cực kỳ anh tuấn: "Còn bao lâu?"

"Một giờ."

Hắn gật đầu, buông quyển sách trên tay xuống, từ cửa sổ mạn tàu nhìn về phía ngoại sườn, tinh cầu xanh thẳm trong tầm nhìn dần dần tới gần.

"Đồ vật kia thế nào rồi?"

Lời nói từ trong miệng hắn ra phảng phất như mang theo lạnh nhạt trời sinh.

Nhưng phó quan rất tự nhiên xem nhẹ loại lạnh nhạt này: "Qua hơn nửa tháng nữa là đến."

"Mẫu thân bảo tôi đi nhanh về nhanh." Người đàn ông lấy ngữ khí trần thuật mà nói, từ trong miệng hắn không nghe ra được chút tình cảm nào đối với cái từ mẫu thân này. "Đây là nhiệm vụ bà ấy cho tôi."

"Nhưng nhiệm vụ của Liên Minh mới là nhiệm vụ hàng đầu." Phó quan đã rất hiểu ý nghĩ của hắn, anh lập tức bổ sung nói, "Tôi nghĩ Tiêu gia cũng không muốn để ngài quay về vội vàng như vậy, định là muốn ở lại vài ngày, lúc đấy, cũng có thời gian để trò chuyện."

Tiêu gia...... Hắn đột ngột cảm thấy trong lòng khẽ run, hắn nhíu mày lại, nhưng cảm giác giây lát lướt qua kia, lại tìm không thấy tung tích, cũng chỉ có thể tạm thời đặt ở một bên.

Tùy tiện cởi quân trang thẳng thớm, thay áo sơmi, trang phục hưu nhàn thoáng che khuất khí thế lạnh thấu xương trên người, ngay sau đó hắn lại hỏi, "Đối tượng hệ thống xứng đôi gọi là gì?"

Khoang nội rất nhanh chiếu ra một tấm màn hình, gương mặt Tiêu Kỳ Thụ thình lình nhảy ra bên trên, âm thanh máy móc ở một bên giải thích: "Tiêu Kỳ Thụ, năm nay 18 tuổi......"

Ảnh chụp kia vừa xuất hiện, nguyên soái trẻ tuổi tùy ý xem qua, chỉ cảm thấy mặt người này thường thường chẳng có gì lạ, hậu thế tiền nhiệm gì một người cũng không có hai dạng, hắn rất nhanh mất đi hứng thú, tiếp nhận tư liệu về Tiêu gia đã chuẩn bị xong cho hắn, bay nhanh lật xem, chờ đến khi tàu bay rơi xuống đất, cũng vừa lúc xem xong một tờ cuối cùng.

Thấy vị hôn phu, với hắn mà nói không khác với bất kỳ công vụ nào, nhiều nhất là gặp người sắp sửa thường xuyên xuất hiện ở trong phòng hắn về sau kia.

Huống chi lần hắn này tới, vốn là có nhiệm vụ khác.

Thời điểm đi xuống tàu bay, người của Tiêu gia đã đón từ xa, cũng không biết tin tức lộ ra khi nào, chờ tới đại sảnh, đám người vây quanh đã là trong ba tầng ngoài ba tầng.

So với người chung quanh hoặc nóng nảy hoặc là khó nhịn, đám người nguyên soái đi ở giữa vẫn là biểu tình thanh lãnh hờ hững, trong đám người ầm ĩ bình tĩnh đi ra. Hắn chờ cấp dưới ở trong đám người thu xếp ổn thỏa, ngực lại đột nhiên giật một cái, cuộc đời không có cảm xúc kịch liệt trong phút chốc rót đầy tim, hắn không kìm nén được cảm xúc này, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía một sườn khác của đại sảnh.

Khu chờ tàu bay, một bóng hình vừa vặn vào chuyển qua góc vào lúc này, biến mất không thấy.

"Nguyên soái, chúng ta đi thôi?"

Thuộc hạ thúc giục, nguyên soái đành phải thu hồi ánh mắt, theo chỉ dẫn rời khỏi cảng.

"Ta nói này, sao phiếu đã mất đi hiệu lực, thật là!" Tiêu Ngô Đồng khí thế rào rạt đi ra ngoài, trong lòng chợt có cảm giác, bước chân đột ngột dừng lại, nghi hoặc đánh giá phía sau.

"Làm sao vậy?" Hệ thống kỳ quái hỏi.

Y mới vừa rồi đi qua chỗ rẽ ra ngoài xem, đám người vây quanh nhân vật nào đi ra đại sảnh, để lại hai ba người cũng không có gì đặc biệt.

"Đại khái là nhìn nhầm." Tiêu Ngô Đồng không suy nghĩ kĩ cảm giác vừa rồi, tiếp tục tức giận nói: "Ta cũng không tin cái phiếu này có thể mất hiệu lực! Hệ thống, liên hệ Học Viện Tổng Hợp Thủ Đô cho ta!"

"Cái này......" Hệ thống đột nhiên chậm rì rì nói: "Ta vừa mới nhận được một bưu kiện."

Tiêu Ngô Đồng chớp chớp mắt, sau đó y nghe được hệ thống tiếp tục nói.

"Thư thông báo trúng tuyển của ngươi bị thu hồi, lý do là 'Rất xin lỗi, ngành học này trước mắt chỉ người chiêu sinh có mặt mới có thể đăng ký."

(Không hiểu lắm huhu, ai cứu Lạc vớii: 'phi thường xin lỗi, nên ngành học trước mắt chỉ mặt hướng mới có thể xông ra người chiêu sinh')

"Từ từ --" Tiêu Ngô Đồng từ kẽ răng phun ra mấy chữ: "Thư thông báo trúng tuyển còn có thể bị thu hồi?!"