Nam Cung Hàn Dương: "..."
Diệp Thanh An: "..."
Mọi người: "..."
Tất cả mọi người đều im lặng khi nhìn thấy mấy đoạn dây leo màu tím đứt lìa, nằm vương vãi trên mặt đất. Mãi một lúc lâu sau, có lẽ là đang tiêu hoa hiện thực đau khổ này mọi người mới nghe được tiếng gào thê lương của Giang lão gia tử.1
Nam Cung Hàn Dương không dám ở lại quá lâu, cũng không dám rời đi trước, xoắn xuýt đứng ở vị trí không xa không gần Giang lão. Cảm giác tội lỗi không ngừng dâng lên trong lòng như muốn đè chết hắn.
Một lúc lâu sau Giang Lão gia tử mới bình tĩnh lại được sau cú sốc đó, ông đứng dậy, bật quang não lên, quyết phải tìm cho bằng được thủ phạm đã hãm hại nhánh dây leo yêu quý của ông. Nam Cung lão vì để an ủi bạn tốt cũng đứng một bên không ngừng phụ họa.
Mỗi câu mỗi chữ Nam Cung lão đều mắng vô cùng hùng hồn, ông hoàn toàn không biết rằng thủ phạm đang đứng ở phía sau ông sau lưng đã toàn là mồ hôi hột.
Cũng may cho hắn, vị trí này lúc đó vừa vặn không có camera côn trùng nào bay qua cho nên dù có kiểm tra thêm mấy lần nữa thì cũng không tìm ra được gì.
Việc này cứ như vậy mà kết thúc trong sự tức giận của ông Giang.
**
Sau bữa ăn tối hôm đó đến này đã qua hai ngày. Diệp Thanh An vẫn như trước khảo hạch, mỗi ngày đều tập luyện với Bánh Bao Nhỏ ở dưới tầng hầm, chỉ là hôm nay lịch trình có hơi thay đổi, cậu phải cùng Giang Vân và Giang Tần đi trung tâm thương mại mua sắm cho học kỳ mới.
Hai hôm trước thông báo chính thức của trường quân đội Liên Bang đã ra, tất cả nội dung đều giống như những gì mà Nam Cung Hàn Dương đã nói trước đó. Tất nhiên là việc nhận hết hơn ba ngàn tân sinh cũng vấp phải vô số chỉ trích từ những viện sinh năm hai, năm ba nhưng những chuyện này để sau lại nói.
Diệp Thanh An khoác áo ngoài vào, vừa vặn người máy trí năng cũng đến gõ cửa phòng gọi cậu: "Cậu chủ, phi hành khí đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát."
"Được!".
Phi hành khí hôm nay Giang Vân sử dụng chỉ là loại phi hành khí phổ thông, dù sao chỉ là đi mua một ít đồ mà thôi, bà cũng không muốn phải thu hút quá nhiều sự chú ý.
Khoảng 5 phút sau, phi hành khí đáp vào khu vực đỗ, Diệp Thanh An cùng mẹ và cậu đi vào trung tâm mua sắm.
Trường học quân đội tất cả đều là học nội trú để rèn luyện tính kỷ luật, không cho phép trường hợp học ngoại trú, cho nên đồ đạc cần chuẩn bị cũng không ít.
Đến khi vào bên trong, Diệp Thanh An thì muốn đi mua đồ dùng thường ngày, còn Giang Vân thì lại muốn đi mua vài chiếc túi mới, cho nên hai người tách ra, Giang Tần đi cùng với Diệp Thanh An dạo quanh một hồi.
Đối diện với người cậu này, Diệp Thanh An vẫn có phần không được tự nhiên cho lắm, dọc đường đi hai người cũng không có nói gì với nhau cả. Giang Tần thì đẩy giỏ hàng còn Diệp Thanh An thì đi ở phía trước bỏ đồ vào giỏ.
Đi được một lúc, Diệp Thanh An mới hỏi hắn: "Cậu có muốn mua gì không?"
"Hiện tại thì không, sao vậy?". Giang Tần hỏi lại.
"À, không có gì, chỉ là nếu cậu muốn mua đồ thì có thể nói với cháu để cháu lấy cho cậu."
"Ừm."
Hai người đi được một lúc nữa thì đột nhiên Giang Tần không biết lại suy nghĩ gì mà hỏi cậu: "Nghe nói con cùng thằng bé Lăng Thần kia ly hôn rồi?".
Diệp Thanh An sửng sốt một chút, xuýt chút nữa cậu đã quên mất Lăng Thần là ai rồi. Sau khi nhớ ra hắn là ai, vừa vặn cậu cũng nhớ lại mối thù tiền kiếp của mình, mày không kìm chế được mà nhíu chặt lại.1
Vốn Diệp Thanh An muốn gửi quyết người này càng sớm càng tốt, nhưng hiện tại việc này là bất khả thi, cậu còn phải học nội trú trong trường việc này chắc hẳn sẽ rất khó khăn, đành phải để hắn thong thả thêm vài năm nữa.
"Vâng ạ." Diệp Thanh An trả lời câu hỏi của Giang Tần.
Giang Tần không nói gì nữa giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi, lúc này quang não trên tay hắn lại vang lên. . đam mỹ hài
Hai ngày ở nhà, Diệp Thanh An dường như đã vô cùng quen thuộc với tiếng tích tích này. Một ngày hai mươi bốn giờ quang não của Giang Tần có thể kêu đủ hai mươi bốn giờ.
Lượng công việc phải nói là vô cùng khổng lồ.
Giang Tần cười khổ với cậu một tiếng, rồi đi đến chỗ vắng người nghe quang não.
Một lúc sau thì Diệp Thanh An nhận được tin nhắn rằng Giang Tần đã về trong phi hành khí sau khi cậu mua sắm xong trực tiếp đến bãi đỗ phi hành khí là được.
Diệp Thanh An nhấn trả lời tin nhắn: [Đã biết], rồi tắt đi.
Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu đã nhanh chóng bắt được một bóng lưng cô cùng quen mắt.
"Chổ này, chổ này, chổ này nữa, gói hết lại cho tôi đi!". Một giọng nói quen thuộc theo làn gió mà vang bên tai Diệp Thanh An.1
Quả nhiên, lúc nhìn kỹ lại, thực sự là người quen.
Cô gái bên cạnh Ngoãn Bích Dao sau khi nghe thấy lời cô nói thì hơi chần chừ kéo tay cô: "Bích Dao à, mua như vậy có phải là nhiều quá hay không?"
" y da, cô lo gì chứ dùng không hết cứ đi tặng lại là được mà." Ngoãn Bích Dao hiển nhiên không đặt việc lãng phí vào trong mắt.
Diệp Thanh An không ngờ chỉ đi mua sắm bình thường thôi mà cậu cũng gặp được người quen như thế này, thật sự phải cảm ơn vận may của mình rồi!
Diệp Thanh An sắp nhập học, cũng không muốn gây rắc rối, xem như chưa thấy Ngoãn Bích Dao xoay người đi sang quầy khác.