Nguyên Thủy Thời Đại

Chương 138: Bao Vây




Con trâu xấu số bị cắn thủng cổ họng, máu tươi phún ra như máu, liên tiếp có 5 con sói lao tới tấn công từ nhiều hướng. cho dù thế con trâu vẫn cố gắng vùng vẫy. Mặc cho cái cổ đang phún máu tươi, nó húc một cái thật mạnh xuống dưới đấu, con Sói đang ôm đầu nó bị nện xuống đất thật mạnh. Có thể tiếng xương vỡ nát rôm rốp.



Máu trâu điên nổi lên, lúc này nó đã không còn cảm giác đau nữa rồi, mặc kệ những con sói đang đu bám khắp người nó. Nó điên loạn xuông thẳng vào khu rừng.



Một con thú đi bị thương khắp nơi trở thành tên điểm của bầy sói, có ít nhất 1/3 sự tập trung của bầy sói về hướng kia.



Rất nhanh có khoảng 30 con sói lớn bắt đầu vây đánh. Tạo một lổ hổng lớn cho đám người Klu.



U’Ker thoát khỏi một mạng, cơ thể hắn vẩn còn run rẩy, mà ngồi trước hắn Ex’Cer không ngừng múa giáo đâm chết nhiều con sói đến.



Hắn cũng không có cơ hội thở dốc vì phía sau đã có một con sói lao tới, ánh mắt sắc bén khóa chặt vào phẩn gáy của hắn.



Cảm nhận một tia cuồng phong đập vào sau gáy, như một cái bản năng, U’Ker rút thanh dao đồng bên hông ra, một dao chém tới.



“ uông!” Con sói dính đòn, một dao chẻ thẳng vào đỉnh đầu nó, lưỡi dao đâm sao vào tận gốc, một dao đoạt mạng, máu tươi cùng dịch não tràn ra. Trên người U’Ker cũng đã dính đầy máu tươi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cái xác con sói đang rơi xuống.



Lúc này hắn đã không còn bình tĩnh nữa rồi, máu nóng tuông trào trong khí quảng “ Giết!” trong đầu hắn chỉ còn mỗi một từ này. Đôi mắt đỏ ngầu những con sói đang có ý định xông lên. Một tay cầm giáo, một tay cầm dao, song kiếm hợp bích quyết thủ vững trên lưng con trâu.



Đứng mũi chịu sao Klu và Chok hai chiến binh kiên cường xông pha trận mạc, Klu có kinh nghiệm chiến đấu trên lưng thú cưỡi là lâu nhất, sự dũng mạnh thiện chiế của hắn đã không chê vào đâu được, mộ người, một thú, một giáo xung phong lên tuyến đầu, không có bất kỳ con sói nào có cơ hội tấn công hắn cả.



Chok luôn theo sau Klu, ánh mắt hắn lấp lóe khi thấy cách chiến đầu điên cuồng kia của Klu, lúc này hắn mới biết rằng bộ lạc rất là mạnh, mạnh đến nỗi hắn không thể tưởng tượng được. hắn tin chắc rằng, nếu như bộ lạc Linh Cẩu có người như Klu thì bộ Lạc Báo Đen sẽ không có cơ hội tiêu diệt bọn họ.



Chok luôn tự tin về kỹ năng chiến đấu của bản thân, nhưng khi chiến đấu với bộ lạc Báo Đen, đối đầu với những kẽ mặc áo bằng cây gỗ, niềm tin của hắn đã có chút bào mòn. Cho đến khi hắn lưu lạc gặp bộ lạc Đại Việt, cùng họ chiến đầu thì hắn mới biết mình đã lầm khi cho là bàn thân có chiến đấu rất mạnh.



Khi học tập và tiếp thu sử dụng Cung tên cùng Đồ Đồng, niềm tin của hắn đã trở lại. nhưng lúc này đây, hắn so với Klu là không thể với tới. và Klu lúc này chính là mục tiêu hướng tới cả đời của hắn.



Nối theo bước chân của Klu, đoàn người nhanh chóng thoát khỏi vòng vây. Phía trước mặt bọn họ là một dòng suối chảy qua, đây là một nhánh suối khác chếch về hướng Đông Nam chảy về vùng đồng cỏ phía nam.





Lòng suối khá sâu, khoảng chừng 2 – 3 mét. Klu không ngần ngại mà phóng người xuông dòng suối.



“ ầm! ầm! Ầm!



Bọt nước văng tung tóe, máu tươi không ngừng loang lỗ khắp mặt nước, máu từ vết thương tuông ra, máu sói cũng có, rất nhanh một vũng nước đã hóa hồng.



Cả đám người thở hồng hộc như trâu đực vừa mới húc nhau, lúc này mọ người mới có cơ hội thở ra một hơi nhẹ nhỏm.



Kiểm kê lại nhân số, Klu nét mặt có chút sa sầm, 10 người chỉ còn lại 8, mà trâu chỉ còn lại 7 con. Như thế đã có hai tộc nhân bỏ mạng cùng 2 con trâu. Đó là một sự tổn thất rất lớn cho đám người.



Mà lúc này trên bờ, bầy sói cũng đã tụ lại một chỗ. Bọn chúng không ngừng cuồng hú, gào thét trên bờ. bọn chúng không dám xuống nước, với loài sói đây chính là một úy kỵ khó mà vượt qua.



Trên cạn chúng có thể là hùng phong, bá chủ một phương, bọn chúng có thễ lấy tốc độ mà xưng bá. Nhưng dưới nước lại là một câu chuyện khác. Những chiếc móc vuốc sắc bén không hề có lấy một chút tác dụng dưới mặt nước.



Mà cho dù chúng có thể bơi được dước nước, thì cái kiểu bơi chó kia chỉ tổ làm bia bắn sống cho đám người Klu mà thôi.



Trãi qua một hồi kịch chiến, lúc này mặt trời đã lên cao, nhưng tia nắn ban mai đã soi sáng khắp khu rừng, sương mù cũng tan dần để lộ ra hình dạng của hai bên.



Trên bờ có khoảng 200 con sói đang đứng lít nha lít nhít, trên thân hình chúng cũng nhuốm không ít máu, khả năng rất cao là do bị thương trong trận chiến này, từ khoảng cách xa cũng có thể nhìn thấy những lỗ máu do mũi giáo gây ra. Nhưng những vết thương đó không đủ chí mạng để giết chúng trong một đòn.



Klu ở bên dưới nước, âm thầm ghi nhớ bầy soi này, sau này có cơ hội hắn sẽ tự tay giết sạch bầy sói này để báo thù cho các tộc nhân đã chết.



Mọi người quan sát bầy sói, nhưng lũ sói phía trên cũng không có ý định bỏ qua cho nhóm người, con sói đầu đàn vẫn nhìn lăm lăm vào. Bọn chúng không hề có một chút dấu hiệu rút lui.



Con sói lớn không ngừng quanh quẩn bên bờ suối, dường như nó đang tính toán cái gì đó. Hai bên vẫn ở thế giằng co, không một chút thay đổi gì cả, chỉ từ địa hình hẻm núi sang dòng suối mà thôi.




……………………………………………………



Nhóm người Minh Vũ sau một đêm không ngủ đã đi được một quảng đường khá xa, dọc theo tuyến đường mà K’ku chỉ dẫn, mọi người nhanh chóng tới nơi đóng trại lền trước của bọn họ.



Thế nhưng lúc này tại nơi đó đã không còn một bóng người, chỉ còn lại một chút dấu tích của tro bếp và than củi đang cháy dỡ mà thôi.



Minh Vũ trầm mặc, sắc mặt không được tốt cho lắm, thứ nhất là do cả đêm không ngủ, thứ hai đó chính vế thương còn chưa được tốt, hắn vẫn còn sốt nhẹ.



Mọi người tranh thủ dùng trại, bắt đầu dùng thức ăn sáng. Vì phần chuẩn bị có chút gấp, nên thức ăn không được tốt cho mấy, chỉ là những thức ăn tạm như thịt khô, bánh khoai hấp và uống nước mà thôi.



Melly với một bộ ngực vung cao, ẩn nấp bên trong tấm vải thô quấn quanh, phía dưới là một chiếc váy làm bằng da thú ôm sát người để lộ ra phần bụng rắn chắc tràn đầy độ dẽo dai và quyến rủ. làn da bánh mật càng làm cho nàng có thêm một vẻ đẹp hoang dại.



“ Vũ! có mùi máu!” Melly cũng đi quan sát cunh quanh, bất chợt cái mũi của nang ngưởi được mùi máu trong không khí.



“ mùi máu hướng nào!” Minh Vũ đang gặm bánh hấp thì ngay lập tức vung dậy.



Mùi máu có nghĩa là trong đêm qua đã có chiến đấu. tộc nhân bị tổn thất đó là điều hắn không mong muốn nhất, đặc biệt là 10 con trâu trường thành kia.




Trâu mang ý nghĩa rất lớn đối với bộ lạc, ngoài việc cày bừa, bọn chúng chính là những cỗ chiến xa di động, sức chiến đấu của một chiến bihn khi trên lưng một con quái thú sẽ kinh khủng đến mức nào, chúng có thể dễ dàng cày nát đội hình đối thủ.



Rất nhanh Minh Vũ, Melly, Orc, và đội chiến binh nhanh chóng đến nơi có mùi máu.



Nơi này cách chỗ cắm trại khoảng chừng 30 phút đi đường, khi càng đến gần mùi máu càng nồng đậm, làm cho tim Minh Vũ co thắt một cái.



Từ xa, Minh Vu có thể nhìn thấy vết tích chiến đấu, vết cào, vết máu xuất hiện khắp khu rừng. còn có những khối xương lớn cũng nằm rải rác khắp nơi.




“ Chuyện gì đã xảy ra!” dường như trong đầu mọi người lúc này đều có một câu hỏi như thế.



Mọi người theo dấu tích lần mò thoe, cuối cùng bọn họ cũng đã đến được cái hèm núi nhỏ. Lúc này trên trong hai đống lửa vẫn còn khói nghi ngút, xem ra đêm qua đám người Klu đã ẩn trú tại đây.



Nhưng nét mặt Minh Vũ cũng không có tốt lên chút nào, đó chính là hắn nhìn thấy xác sói,có ít nhất 10 con chết tại khu vực này. Điều này có nghĩa nhóm người Klu đụng phải bầy sói, hơn nữa rất nhiều sói.



“ Thủ Lĩnh!” lúc này một tên thợ săn chạy đến, sắc thái hắn lúc này không được tốt cho lắm.



“ Bên kia phát hiện! Pykr!”



“ Pykr?” hắn hỏi lại. Pykr chính là một trong những người cùng Klu đi về đồng cỏ.



“ Hắn đâu? Mau đến gặp ta!”



“ không được! Pykr không thể đến!”



“ hắn bị thương!” Minh Vũ có chút gấp, một khi bọn họ bị thương, như thế tình huống sẽ không ôn chút nào cả.



“ không! Hắn không bị thương! Hắn chỉ còn mỗi cái đầu!” tên kia thật thà nói.



Mặt Minh Vũ tái xanh, nhanh chóng theo hướng tên kia nói mà chạy tới.



Quả thật trong một bụi cây gần đó có một cái đầu, tràn đầy máu tươi, một phần đã bị cắn nát, phần còn lại cũng nhuốm mau, nhưng từ phần còn lại cũng có thể nhìn ra được đó là ai.



Một nỗi bị phẫn trong nội tâm Minh Vũ gào thét, đôi con ngươi của hắn đã dần trở nên đỏ ngày, cả một thân thể dường như phát ra một khí tức âm u, làm cho những người xung quanh phải rung sợ.