Nguyên Thủy Thời Đại

Chương 168: An Toàn Rút Lui.




Chẳng mấy chốc khi bầy Linh Cẩu rút lui thì cũng là lúc bọn Vượn Người ập đến, lần này bọn chúng không có hùng hổ xông vào giống như lần trước tranh thức ăn với đám Linh Cẩu.

Bọn chúng vô cùng thận trọng, những con đực to lớn trên tay là một khúc gỗ lớn, ánh mắt lăm le nhìn chòng chọc đám người Minh Vũ đang ở trên cây.

Minh Vũ cũng đang quan sát bầy Vượn Người này, ở cự ly gần khoảng chừng 100 mét. Minh Vũ có thể quan sát rõ hình thể cũng những đặc điểm giống loài của bầy Vượn Người kia.

Bọn chúng có hình thể khá to lớn, nếu chúng đứng thẳng có thể đạt đến độ cao khoảng 1.8m, thế nhưng bọn chúng lại rất ít đứng thẳng như con người mà. Mà lại có bộ dạng như những con tinh tinh thời hiện đại.

Những con đực to lớn nặng khoảng chừng 300 kg, cơ ngực, cơ tay, cơ đùi cực kỳ phát triển, đặc biệt là đôi bàn tay có cấu tạo gần giống như tay người có ngón tay cái, điều đó giúp chúng có thể thuận tiện cầm nắm.

Đồng thời từ bộ dạng của bọn chúng, Minh Vũ có thể nhận ra, đám vượn người này có một mức độ thông minh nhất định, ít nhất là cao hơn so với những loài động vật khác mà Minh Vũ từng gặp.

Bầy vượn người này cũng có không ít con cái, nhìn bộ dáng của bọn chúng một số có khả năng đang mang bầu vì bụng khá to, một số dường như là đang nuôi con, vì Minh Vũ có thể nhìn thấy mấy con cái phía sau trước ngực đòi có đeo theo một con nhỏ.

Quan sát thấy bầy Vượn Người áp sát ngày càng gần, nội tâm Minh Vũ cùng tộc nhân đã có một chút bất an, đặc biệt là những con thú đang bị cột phía dưới tâm thần càng hoảng sợ, không ngừng nhảy dựng lên muốn thoát khỏi nơi này.

“ Khộc! Khộc! Hoook!” không ngừng có những âm thanh của một con Vượn Đực to lớn nhất vang lên.

Ngay sau đó cả bầy Vượn Người dừng lại không có ý định đi tới nữa, sau đó bọn chúng chia ta tứ phía tìm kiếm những cái xác Linh Cẩu, thu gom rồi lôi đi về phương xa.

Nhìn thấy hành động kia của bầy Vượn Người, Minh Vũ cũng khá là bất ngờ, hắn tưởng rằng sẽ có một trận kích chiến xảy ra, thế nhưng bầy Vượn Người Kia đã rút lui với thật nhiều xác Linh Cẩu.

“ Thủ Lĩnh! Thịt! thịt của ta! Lâu rồi ta chưa ăn thịt Chó!” Orc nhìn thấy chiến lợi phẩm của mình bị cướp đi không cam lòng liền cáo trạng.

“ mặc chúng đi! Chúng rất mạnh! Tránh chiến đấu thì tránh chiến đấu!” Minh Vũ trấn an mọi người rồi nhanh chóng ra lệnh cho mọi người thu dọn đồ đạt phải nhanh chóng rồi khỏi khu vực này. Bởi vì mùi máu tươi nơi này rất là nồng nặc, nếu tiếp tục ở lại sẽ thu hút rất nhiều động vật ăn thịt khác, điều như thế sẽ rất không may cho bộ lạc.

Chừng nửa giờ sau, mọi thứ đã được thu dọn sạch sẽ, sau đó Minh Vũ cùng đồng bọn rồi khỏi khu thị phi này.

Mà điều Minh Vũ không ngờ tới là tại một phương xa, hang ổ của bầy Vượn Người, có một ánh mắt không ngừng chăm chú quan sát hành động của nhóm người Minh Vũ, đôi mắt thâm thú đen láy như có thần, không ai biết nó đang nghĩ điều gì, nó chỉ lặng im quan sát mà thôi.

Nhóm người Minh Vũ tiếp tục chuyến hành trình của mình, dọc theo tuyền đường, Minh Vũ càng phát hiện ra được nhiều điều mới lại từ vùng đồng cỏ, đầu tiên là một giống cây có dạng như bụi dây leo, dây của chúng phủ đầy trên mặt đất, trông có vẽ rất là bính thường, nhưng sau đó Chok phát hiện liền dấy dao ra đào, thì phát hiện bên dưới là một loại củ có hình bầu dục màu trắng, lớp vỏ khá là dẻo dao, nhưng ẩn bên trong đó là một loại củ mọng nước ăn lại có vị ngòn ngọt.

Minh Vũ nhìn qua có mấy phần giống như của sắn, hắn cũng không có xác định là loại cây gì, nhưng theo lời Chok nói thì dân cư vùng đồng cỏ gọi chúng là quả nước.

Thông thường lúc đi săn, bọn họ sẽn tìm những quả này trở về cung cấp nước đồng thời ăn cũng rất no bụng.

Thế là Minh Vũ đặt cho loại cây này là cây sắn dây, hắn cho người thu gon không ít dây săn vào trong túi, nếu may nắm hắn có thể trồng loại cây này tại bộ lạc, đến lúc đó bộ lạc lại có thêm một thứ tốt để ăn.

Thời gian rất nhanh trôi qua, cứ ngày nghĩ đêm đi,chừng 10 ngày sau bọn họ đã băng ngan một nữa vùng đồng cỏ, tiến nhập phụ cần đầm lầy trung tâm.

Khi vòa khu vực này, khí hậu càng khắc nghiệt rõ ràng hơn rất nhiều, gió thổi rất mạnh,mang theo một cảm giác khó chịu.

ấy vậy mà phía xa đằng trước đó là vùng đầm lầy lại là một vùng đất xanh tốt, khi nhìn thấy mục tiêu, nhóm người càng đầy nhanh tốc độ, trong nhưng ngày qua bọn họ đã ăn đủ khổ, đầu tiên là việc thiếu nước uống, tiếp đó là cái nắng cùng cái lạnh xem kẻ,khiến cho thề lực bọn họ ngày càng suy kiệt.

vì không có nguồn nước tiếp ứng, thế nên chuyện không tắm là chuyện bình thường, đàn ông trong bộ lạc thì còn đở, thế nhưng phụ nữ thì đó là một tai họa, tóc bọn họ đã bị bệt dính thành từng mảng, còn bốc ra mùi hôi nữa chứ, ngay cả Melly cũng không thể tránh thoát khỏi tình trạng này.

Khi thấy vùng đất xanh tốt ở phía xa, dường như nó đã tạo động lực cho mọi người tăng tốc.

Chừng 1 ngày sau đó, khi mặt trời sắp tắt thì đám người Minh Vũ đã tiến nhập phụ cận vùng đầm lấy trung tâm.

Quả thật khi có cây cỏ xanh tươi nhiệt độ trở nên mát mẽ rất nhiều, dưới ánh mặt trời sắp tặc mọi người nhanh chóng dựng lều đóng trại.

Chuẫn bị cho những ngày dài tiếp tiếp, Minh Vũ đã có dự định ở lại nơi này một thời gian để tìm hiểu, đồng thời cũng tìm tài nguyên mới cho bộ lạc.

Phía trước là một con sông lớn,mà cư dân vùng đồng cỏ gọi nó là Raiquada, một con sông chia đồng vùng đồng cỏ thành hai miền.

Mà phụ lưu dòng sông lại hình thành một vùng đầm lầy rộng lớn, Minh Vũ cũng không thể xác định nó lớn bao nhiêu, thế nhưng nó ân chứ bên trong rất nhiều tài quyên quý báu.

Cái đầm lầy này rất là kỳ lạ, theo lời Chok kể thì vào mùa này, nước tại con sông Raiquada cùng đầm lầy sẽ không uống được, nước mặt càng uống càng khát, nhưng vào mùa mưa thì nước có thể uống được.

Nhưng trong mắt Minh Vũ thì đây là một hiện tượng bình thường của tự nhiên, nước chảy từ thượng nguồng xuống hạ nguồn, từ sông đổ ra biển.

Nhưng vòa mùa không hạn, lượng nước từ thượng lưu đổ xuống quá ít,không áp chế nổi nước biển tràn vào và dung hòa với nước ngọt, sẽ dẫn đến hiện tượng xâm nhập mặn, bị mặn hóa, thì thành vùng đất ngập mặn và bán ngập mặn.

Quả thật không sai như những gì Minh Vũ dự đoán, nước tại đây lúc này khá là mặn, nếu sử dụng trực tiếp để ăn uống như thế mọi người sẽ rất nhanh bị mất nước và dẫn đến cái chết.

“ Thủ Lĩnh! Nước có muối! không uống được! ta đi tìm nguồn nước!” rất nhanh Klu đã tìm đến Minh Vũ nói chuyện.

“ Klu! Không cần tìm! Phụ cận không có nước uống được! tất cả đều nước mặn!” Chok rầu rĩ nói.

Trên đường đi hắn ta đã nhiều lần nhắc nhở Minh Vũ là tại đầm lầy không có nước uống, vậy là Minh Vũ lại bỏ ngoài tai, không để ý tới, một mực đi đến đây, và giờ đây không có nước.

“ không sao! Ta làm được nước ngọt!” Minh Vũ ánh mắt thâm thúy nhìn Chok cười ta nói.

Cả một đám người ngơ khác không hiểu ý tứ của Minh Vũ ra sao, nhưng bọn họ luôn tin tưởng thủ lĩnh sẽ làm được điều này.

Quả thật đối với người nguyên thủy, việc chuyển đổi từ nước mặn sang nước ngọt là một chuyện không thể, nhưng đối với Minh Vũ thì đây là chuyện khá là dể dàng, thậm chí việc này còn thuận tiện cả đôi đường nữa, bởi vì nhu yếu phẩm quan trọng nhất sắp hết. đó là muối.

Dưới sự chỉ huy của Minh Vũ, mọi vật liệu cần đã chuẩn bị tốt. ý định của Minh Vũ là chuyển hóa nước mặn thành hơi nước, sau đó nhưng tụ lại thành nước cất.

Để làm được hệ thống này cần phải sử dụng đến hai chiếc nồi cùng một tấm da thú lớn.

Đầu tiên là xây một cái bếp lò chắc chắc có thể chịu được sức nặng lớn. tiếp theo đó là dựng một cái giàn cứng cáp có thể treo một cái nồi nhỏ hơn phía trên. Cái nồi nhỏ này có chức năng thu gom nước.

Còn chiếc tấm da thú lớn thì được xếp thành hình nón núp ngược, cái phểu này có tác dụng là chắn hơi nước thoát ra từ cái nồi lớn rồi thu gom tích tụ hơi nước thành từng giọt, sau đó nước sẽ chảy xuống cái nồi nhỏ phía dưới.

“ Thủ Lĩnh đang làm muôi!” Klu khó hiểu liền thắc mắc hỏi.

“ Đúng! Ta vừa làm muốn vừa làm nước uống!” Minh Vũ rất là hăn hái.