Nguyên Tố Thao Khống Sư

Nguyên Tố Thao Khống Sư - Chương 78: Thuê làm việc




Thịt chân của phong linh hồ: phần thịt tươi mới nhất ở chân của phong linh hồ còn non, phẩm chất 10, cửa hàng bán ra với giá 100 đồng bạc.



Mấy người chơi nam nữ đứng cạnh đấy sau khi nhìn thấy thứ mà ông chủ cửa hàng gọi là ‘thứ tốt’ thực ra chỉ là mấy khối thịt có màu sắc không tệ này, đều phì cười - mới rồi còn cho rằng tên khống nước bậc ba này là nhân vật cấp nặng nào đó, hóa ra chỉ là một người chơi bình thường cung cấp nguyên liệu cho ‘ông chủ tham ăn’ này thôi...



Nhìn nhau lắc lắc đầu, sau đó mấy người chơi này mất đi hứng thú nghe ngóng tiếp, cùng đưa ánh mắt trở lại xem xét đám trang bị trên quầy.



Đôi với đám thịt chân phong linh hồ mà Tần Nhược đặt lên trên quầy, ông chủ cửa hàng cũng rất động tâm, lão thuần thục ấn ấn một khối thịt, sau đó hơi cúi người tới gần, co co mũi ngửi, rồi ngẩng đầu lên:



“Chỗ này làm sao cậu lấy được vậy? Tôi tung hoành giới rượu thịt đã nhiều tháng như vậy rồi, còn chưa từng nghe thịt phong linh hồ cũng có thể thu thập được đấy!” Trong khi nói chuyện, lão còn nuốt một ngụm nước miếng, rồi hấp tấp hỏi tiếp: “Hương vị của loại thịt này chắc chắn sẽ không tệ đâu, tổ cha, tôi nói cái gì thế, thịt vừa mềm lại vừa dai như thế này, hương vị nhất định phải rất ngon mới đúng thứ. Giá thế nào?”



Thật không hổ là lão làng lăn lộn trong giới rượu thịt nhiều năm đấy, không cần do dự đã tỏ ý rằng nhất định phải mua bằng được chỗ thịt này rồi, nhìn lão thực là nóng vội đến mức hận không thể lập tức túm lấy chúng đưa ra sau nhà nướng nhắm rượu mới thỏa.



Tần Nhược lắc đầu cười, sau đó đặt đám cỏ hắc diên lên quầy, nói:



“Chỗ thịt này cũng không khó lấy, xem như cháu tặng cho chú đi. Cháu đang có một ít dược liệu, chú xem rồi cho cái giá thích hợp với.”



Cỏ hắc diên và thổ linh ma tinh vừa xuất hiện, ông chủ cửa hàng lập tức bị hấp dẫn, đưa ánh mắt sang ngay. Lão nhìn đám dược liệu trên quầy với một biểu tình quái dị, rồi nhìn nhìn Tần Nhược, ngạc nhiên hỏi:



“Mới một ngày không gặp, cậu đổi nghề rồi à?” Ngữ khí lão rất có vẻ ‘cách nhau ba ngày, nhìn lại đã khác’ vậy.



Thực ra lão sửng sốt cũng không trách được, thời gian một tháng vừa qua, Tần Nhược vẫn luôn dựa vào việc thu thập nguyên liệu trên thân tật liệt phong lang để làm kế sinh nhai, thật sự là quá vô danh lặng lẽ, nhưng ngày hôm qua vừa đụng số may lấy được một bộ lông và một viên hạt nhân của Vua tật liệt phong lang, hôm nay lại kiếm được số dược liệu cao cấp mà rất nhiều những người chơi bậc bốn đều tìm không nổi như thế này... Tuy vẫn chỉ là làm nghề thu thập nguyên vật liệu thôi, nhưng cấp bậc đã tăng lên không biết bao nhiêu lần rồi đấy!





Hơn nữa, trước mắt Tần Nhược vẫn mới chỉ là bậc ba, điều này khiến lão ngạc nhiên thật nhiều.



Nhìn ánh mắt tò mò của ông chủ cửa hàng, Tần Nhược vẫn không định kể lại chuyện trong hang rết của mình, chỉ cười cười, sau đó giải thích đơn giản với ý là trên đường đi mình ‘rất đột nhiên’ nhìn thấy đám dược liệu này, sau đó thuận tay thu thập...



Cái nghênh đón hắn chính là ánh mắt xem thường và như có phần hiểu của ông chủ ấy, tựa như đang cười nhạo khả năng nói dối kém cỏi của hắn vậy.



“Được rồi, không chịu nói thì thôi vậy, cứ coi như cậu thuận đường thu thập được đi. Ừm, nể đám thịt này của cậu, những thứ này đều theo giá thị trường mua sạch cho cậu đấy. Cỏ hắc diên sáu trăm năm mươi đồng vàng một cây, thổ linh ma tinh một ngàn hai trăm đồng vàng một khối. Thế nào?”



Tần Nhược nghe mà trong lòng chấn động thật mạnh, vội vàng đồng ý cấp tốc - không ngờ mấy miếng thịt mình tặng đi lại khiến mình được lợi lớn như thế đấy. Ha ha, hôm nay bớt ăn đi một miếng cũng đáng mà!



Hí hửng nhận 7.600 đồng vàng do ông chủ cửa hàng giao dịch qua, Tần Nhược suýt chút nữa đã xúc động lấy đám quả Tử Quỳnh ra bán cho lão luôn rồi...



Cũng may Tần Nhược vẫn không dốt. Loại dược liệu này thậm chí còn chưa từng lộ mặt ra trên thị trường, hẳn phải thuộc vòng khống chế của một số gia tộc cực kỳ ít ỏi, số người cần cũng ít, mà số người có thể sử dụng cũng ít nữa, trước khi biết công dụng của nó mà tùy tiện bán ra thì chắc chắn giá sẽ không cao.



Chi bằng cứ chờ đến khi giá trị của nó hoàn toàn được biết rõ một cách rộng rãi, nhiều người tranh mua thì mới đem ra bán kiếm lời đi...



Ý tưởng ‘tăng giá trị’ đó cấp tốc nảy mầm đâm rễ trong lòng Tần Nhược. Sau khi quyết định rồi, hắn chào tạm biệt ông chủ cửa hàng, rồi quay người định rời đi, dự định bỏ đám quả Tử Quỳnh vào trong ngân hàng, chờ ngày sau biết rõ ràng rồi hẵng chào giá cao.



Nào ngờ vừa đi ra chưa được bao lâu, từ trong cửa hàng đã có mấy người đuổi theo hắn. Mấy người này chính là đám nam nữ vừa xem xét trang bị khi nãy, cấp cũng không cao, nhưng trang bị lại không tệ - trong trò chơi này, muốn tìm ra mấy người có trang bị kém hơn Tần Nhược, quả thật là rất khó.




Nghe thấy người gọi, Tần Nhược quay lại, nhìn hai nam hai nữ trước mắt mình. Trên thân bốn người này không có huy chương của gia tộc hay chiến minh, hiển nhiên cũng đều giống như hắn, đều là những người chơi ‘không có rễ’ cả. Trong hai người chơi nam, một người là cung tiễn thủ, hướng phát triển không nhìn ra được; người còn lại là một kiếm sĩ, khi đến gần có thể cảm nhận được có một khí vị khá nhẹ của lửa cháy, hẳn phải là kiếm sĩ hỏa long, một trong bảy đại phái kiếm sĩ.



Hai cô gái thì bộ dạng khá thanh tú, đang hiếu kỳ đánh giá mình từ trên xuống dưới... Khụ khụ, hình như đây là căn bệnh chung của nam giới rồi - không mấy hứng thú gì đi đánh giá diện mạo của đồng bào nam giới, chỉ cực kỳ để ý tới hình dung của người khác phái với mình.



Hai cô gái này, một người là khống gió, một người là mục sư ánh sáng, tổ hợp này coi như tạm hài lòng được...



“Tìm tôi có việc?”



Tần Nhược nhìn bốn người này.



“Ừm. Vừa rồi ở trong cửa hàng có nghe anh nói mấy dược phẩm bậc năm, bậc sáu kia đều là do bản thân anh thu thập được, bởi vậy tôi mạo muội hỏi, thuật Thu Thập của anh... Nhất định là đến cấp cao rồi chứ?”



Người nói chuyện là kiếm sĩ hỏa long.




Tần Nhược gật gật đầu, trong lòng thì nghĩ, thuật Thu Thập của mình đã đến cấp đỉnh điểm, cũng có thể coi như là cấp cao vậy...



“Thật tốt quá!”



Nghe Tần Nhược khẳng định, kiếm sĩ hỏa long kia vô cùng vui mừng, chìa tay ra, nói: “Làm quen chút nhé, tôi là Vu Hồng, bọn họ là đội hữu của tôi, đều bậc bốn rồi. Chuyện là như vầy, chúng tôi muốn mời một người nào đó có thuật Thu Thập bậc cao giúp chúng tôi một chút.”




Tần Nhược không chút biểu cảm bắt tay với y một cái:



“Đầu tiên phải nói rõ, lời mời của các anh tôi chưa chắc sẽ đáp ứng, còn phải xem các anh ra tiền thuê bao nhiêu nữa.”



Hắn vừa nói xong, có một nam một nữ trong đội nọ ra chiều kinh ngạc, sau đó trên mặt có một vẻ khinh thường nhè nhẹ xuất hiện.



Vu Hồng thì lại không để bụng chút nào:



“Ha ha, đây là đương nhiên thôi!”



Tiếp đó, y nói rõ ràng sự tình.



Hóa ra, khi bốn người bọn họ luyện cấp ở vùng đất tuyết xong, lúc nghỉ ngơi thì phát hiện được mấy cây băng tuyết liên – một loại dược liệu bậc năm - ở trong một góc rất bí ẩn. Lúc đó, bởi vì kỹ năng sinh hoạt của cả bốn người đều không phải thuật Thu Thập, hơn nữa cũng không có bạn bè nào tinh thông thuật này, cho nên tạm thời không cách nào lấy được, mà đến công hội Dong Binh công bố nhiệm vụ thì lại sợ bị người ta giành trước lấy mất, cho nên đành đến trung tâm thua mua nguyên vật liệu rất nổi danh này để chờ người thích hợp.



Nghe vậy, Tần Nhược bất giác trợn tròn mắt: xem ra, một tên khống nước bậc ba không có chỗ dựa sau lưng, trong mắt người khác thì khá là vô hại đó...



*** Vu Hồng: vu = thầy mo, phù thủy; hồng = chim nhạn, thư từ, to lớn.



*** Băng tuyết liên: liên = cây hoa sen.