Nguyện Ước Cuối Cùng

Nguyện Ước Cuối Cùng - Chương 24: Chương 24




Hàn Vũ Thanh đã sớm có mặt trò chuyện với cô út. Sảnh tiệc cũng là do cô một tay sắp xếp.

Các vị khách cũng dần đến đông đủ, đều là bạn bè của Hàn Tuyết Mai, Hàn Tuyết Mai nhìn xung quanh rồi nhìn cửa, một bộ chờ người tới.

Hàn Vũ Thanh vỗ vai cô út: "Cô còn chờ ai à?".

"Ừm một người bạn đặc biệt" Hàn Tuyết Mai cười cười, bạn của nàng là đại minh tinh nổi khắp cả nước nha. Nhìn xuống đồng hồ, bảy giờ kém mười phút.

'Ting' tiếng thang máy đột ngột vang lên, có tiếng giày cao gót rất nhỏ đang đến gần cửa sảnh tiệc. Thẩm Tri Du nâng mắt thấy Hàn Tuyết Mai đứng gần cửa, nhẹ giọng gọi: "Chị Tuyết Mai".

Ánh mắt Hàn Vũ Thanh kinh ngạc xoay người nhìn người rất quen thuộc kia, Hàn Tuyết Mai đã sớm nhào lên ôm người ta: "Tri Du, lâu rồi không gặp".

Đã quen với việc nhiệt tình của nàng, Thẩm Tri Du đối với sự xuất hiện của Hàn Vũ Thanh lại ngạc nhiên hơn, trước tiên vỗ lưng Hàn Tuyết Mai: "Đã lâu không gặp".

Hàn Tuyết Mai sáng lạn cười với lúm đồng tiền quen thuộc, nhìn cháu gái "lớn" của mình liền trước buông ra cái ôm, giới thiệu: "Giới thiệu với em, đây là cháu gái chị Hàn Vũ Thanh, còn đây là bạn của cô Thẩm Tri Du".

"Vũ Thanh" Thẩm Tri Du giờ mới rõ cười gật đầu. truyện kiếm hiệp hay

Nghe thấy tên mình được gọi thân thiết như thế, Hàn Vũ Thanh trong lòng lại lén dâng lên nhiệt khí: "Tri Du, thật trùng hợp".

Hàn Tuyết Mai nhướng mày bất ngờ nhìn hai người: "Hóa ra hai người biết nhau?".

Hàn Vũ Thanh cười gật đầu, bây giờ cô đang cảm thấy bữa tiệc này quả thực rất đáng để đi, có cơ hội được thấy nàng!

"Như vậy thực tốt, con thay cô trò chuyện với Tri Du, cô phải đi tiếp khách một chút" Hàn Tuyết Mai nhìn nhìn đồng hồ lại nhìn sang Thẩm Tri Du: "Một chút nữa chị trở lại, em đi theo A Thanh đi".

"Được, chị cứ đi đi"

Thế là đánh bậy đánh bạ hai người lại có dịp được ở riêng cùng nhau. Trong lòng Hàn Vũ Thanh sung sướng.

"Không ngờ em quen biết với cô út" Cô cười quay sang nhìn nàng.

"Tôi cũng không ngờ chị là người thân của chị ấy" Thẩm Tri Du cười cười lơ đãng nói.

"Chúng ta rất có duyên" Hàn Vũ Thanh nâng mắt nhìn nàng, cái nhìn lần này nghiêm túc trong giây lát rồi biến mất, rất khó mà phát hiện được.

Tuy nhiên, lời nói chuyên chú kia cũng không thể nào qua mắt được người tinh tế như nàng, Thẩm Tri Du yên lặng nhìn cô, lòng dâng lên cảm giác khác lạ, nàng thấy được tia chân thành và nghiêm túc trong ánh mắt ấy, dù chỉ là thoáng chốc. Lòng nàng hơi run lên, nhịn không được xoay sang chỗ khác tránh đi.

Đây là lần thứ hai nàng bối rối trước người này. Rất kỳ lạ.

Không khí bỗng chốc trở nên lúng túng. Thẩm Tri Du cũng hơi thất thần, rõ ràng lúc trước hai người ở chung rất tốt, sao bỗng dưng lại ngượng ngịu như thế này đây.

Hàn Tuyết Mai chạy qua lại tiếp khách bây giờ liền quay lạ, kịp thời phá vỡ bầu không khí trầm mặc. Nàng cũng nhận ra không khi không được tự nhiên, bất giác nghi hoặc liếc nhìn cả hai.

Nhờ có thêm người thứ ba, cục diện rối rắm được cứu rỗi phần nào. Trò chuyện trò chuyện, ăn uống vui vẻ, bất giác trôi qua 2 tiếng.

Rốt cục bữa tiệc kết thúc, Hàn Vũ Thanh được cô út giao nhiệm vụ đưa Thẩm Tri Du trở về. Một đường lái xe yên tĩnh, Thẩm Tri Du ngờ ngợ nhận ra điều khác lạ, chỉ là nàng không muốn suy nghĩ tiếp, nàng sẽ để thời gian quyết định.

Cuối cùng, đến nhà nàng, dưới ánh nhìn mong chờ của Hàn Vũ Thanh, trước khi vào cửa, Thẩm Tri Du mới mở miệng: "Tối mai đừng quên bữa hẹn".

Sau đó, nàng dứt khoát xoay người bước đi. Chỉ là một khắc trước khi vào cửa, mặc cho người kia sẽ không nghe thấy, nàng nhỏ giọng nói thầm: "Ngủ ngon".

Hàn Vũ Thanh đứng cạnh xe nhìn nàng bước vào đêm tối, ánh đèn dìu dịu hắt lên dáng người cao gầy của cô đặc biệt hút mắt. Trong đôi mắt cô hiện lên tia sáng lấp lánh, cảm nhận được ấm áp rót vào lòng. Cô biết, Thẩm Tri Du đã nhận ra điều gì đó nhưng cũng không vì thế từ chối hay xa lánh cô, đây là tín hiệu đáng mừng.