Đoàn Tiểu Hy từ từ mở mắt, cuối cùng thì cô cũng đã đến phòng học sau khi vượt qua nhiều chông gai, trắc trở.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Dương Vỹ Thành rồi nói với vẻ ngại ngùng, e ấp:
“Mau bỏ tớ xuống đi!”
Nghe Đoàn Tiểu Hy nói Dương Vỹ Thành mới nhanh chóng đặt cô xuống.
Ngay tại thời điểm này, Dương Vỹ Thành chợt cảm thấy bản thân mình hơi vội vàng thì phải. Vội vàng ở đây không phải vì thứ cảm xúc chớm nở lại tàn mà vội vàng ở đây chính là hành động xốt xoắn lo lắng cho ai đó khi giữa Dương Vỹ Thành và Đoàn Tiểu hy chỉ vừa là bạn học gặp mặt lần đầu tiên.
Đoàn Tiểu Hy gượng cười rồi nhìn Dương Vỹ Thành.
“Cảm ơn cậu vì chuyện hôm nay. Còn về chiếc áo hôm nay tớ sẽ mang về nhà giặt rồi trả lại cậu sau nhé!”
Dương Vỹ Thành vội khua tay trước mặt Đoàn Tiểu Hy.
“Khi nào cậu trả cũng được không nhất thiết phải là ngày mai đâu.”
Dương Vỹ Thành nói như vậy Đoàn Tiểu Hy cũng phần nào an tâm hơn. Cô gật đầu rồi lặng lẽ bước vào bên trong phòng học.
Chương 5: Cười nhạo
Cánh cửa phòng học từ từ mở ra. Ánh sáng từ máy chiếu trên bục giảng rọi sáng cả một vùng trời rộng lớn tràn ra ngoài cửa cộng với âm thanh cót két từ cánh cửa phát ra làm cho Đoàn Tiểu Hy trở thành nhân vật được mọi người quan tâm nhất lúc này.
Tiết học hôm nay chỉ diễn ra trong 60 phút nhưng hiện tại chỉ còn 30 phút nữa sẽ kết thúc giờ học.
Đoàn Tiểu Hy không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Giáo sư Trần. Cô bối rối không biết bản thân mình nên làm gì nữa. Một lời xin lỗi liệu có giúp giáo sư nguôi giận hay không?
Ánh mắt của tất cả bạn học trong kháng phòng bắt đầu đổ dồn về phía Đoàn Tiểu Hy cho đến khi xuất hiện thêm hình dáng của Dương Vỹ Thành mọi thứ càng trở nên rắc rối hơn.
Cả lớp vỡ oà đồng thanh hô to:
“Wow!”
Kể từ giây phút này Đoàn Tiểu chợt nhận ra mình sắp trở thành trò đùa trêu ghẹo của tất cả bạn học.
Các bạn học bắt đầu tụm vào nhau rồi bàn tán về Đoàn Tiểu Hy với nhiều câu chuyện khác nhau.
“Cậu ấy là Đoàn Tiểu Hy à?”
“Đúng vậy! Là tiểu thư họ Đoàn đấy!”
“Cậu ấy là người thi thấp điểm nhất Đại học Thiên Vương từ trước đến nay đúng không?
Nghe được mấy lời bàn tán như vậy Đoàn Tiểu Hy chỉ muốn độn thổ mà thôi. Tuy cô là người thấp điểm nhất nhưng số điểm đó hoàn toàn do cô tự chăm chỉ rèn luyện mới có được chứ không hề đi vào “ngõ sau” như các bạn học đồn đoán.
Đoàn Tiểu Hy bóp chặt nắm tay, cô vừa tức vừa giận nhưng cô không được để xảy ra hành động vô tri như thế này sẽ làm ảnh hướng đến cuộc sống sau này của cô.
Lớp học đang chăm chú nghe giảng chỉ vì Đoàn Tiểu Hy và Dương Vỹ Thành xuất hiện mà cả lớp đã bị phân tâm điều này đã khiến cho giáo sư Trần nổi trận lôi đình.
Giáo sư Trần tức giận lôi danh sách lớp học từ cặp xách ra.
“Hai bạn học hôm nay đi trễ cho tôi xin họ và tên để ghi vào sổ điểm danh nhé! Vắng 3 buổi học sẽ bị cấm thi ngay và vắng một buổi học sẽ đồng nghĩa với việc bị trừ 2 điểm chuyên cần. Điều này tôi đã thông báo ở đầu buổi vì hai bạn đến trễ nên tôi mới nhắc lại.”
Giá như không xảy ra sự cố thì bây giờ mọi chuyện đã khác. Đoàn Tiểu Hy có chút khó chịu trong lòng mặc dù chỉ vắng một buổi học không đáng là bao nhưng bị trừ tận 2 điểm chuyên cần thì có chút hơi ấm ức.
Giáo sư Trần đưa mắt nhìn chằm chằm Đoàn Tiểu Hy và Dương Vỹ Thành.
“Nào, nhanh lên! Hai bạn mau đọc tên của mình đi.”
Đoàn Tiểu Hy cảm thấy chỉ vì đến lớp trễ mà bị trừ tận 2 điểm chuyên cần thì thật sự có chút quá đáng. Vả lại, Đoàn Tiểu Hy đến lớp trễ vì sự cố tai nạn chứ cô không hề cố ý đến trễ.
Cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nhăn nheo, dữ tợn của giáo sư Trần, miệng bập bẹ nói lên quan điểm của mình.
“Thưa giáo sư, em nghĩ chỉ vì đến trễ mà bị trừ tận 2 điểm chuyên cần thì có hơi quá đáng ạ!”