Nguyện Ý Cả Đời Bên Em

Chương 9: Tôi bị bắt nạt




Nhìn thấy Đoàn Tiểu Hy có vẻ đang rất khó chịu, Dương Vỹ Thành cũng chẳng thể làm gì được cả nhưng với cương vị là một người ngoài cuộc khi nghe những lời chế giễu, cười cợt về điểm số Dương Vỹ Thành cũng không thể chịu nổi sức ép nặng nề như thế này.

Giáo sư Trần đưa mắt nhìn về phía Dương Vỹ Thành và Đoàn Tiểu Hy với một sự thắc mắc, khó hiểu.

“Hai em còn điều gì cần nói trước lớp sao? Không vào chỗ ngồi để tiếp tục buổi học à?”

Giáo sư Trần vừa nói xong Đoàn Tiểu Hy liền lập tức tìm một vị trí trống ngồi vào. Cô cúi gằm mặt xuống bàn không muốn để cho các bạn học khác nhìn thấy vẻ mặt tồi tệ của mình dù chỉ một chút.

“Dương Vỹ Thành! Tớ ngồi ở đây!”

Trương Thanh Vũ vẩy tay ra dấu hiệu gọi Dương Vỹ Thành đến chỗ mình ngồi.

Nhìn thấy Trương Thanh Vũ ngồi ở bàn trên Dương Vỹ Thành cũng lập tức ngồi chung bàn. Cả hai là bạn học chung trường THPT bây giờ lên đại học lại tiếp tục được học cùng nhau thì thật sự quá tốt rồi.

“Sao cậu đến lớp trễ vậy? Bình thường cậu đâu có đến trễ như vậy đâu?” Trương Thanh Vũ thắc mắc hỏi.

Dương Vỹ Thành vừa đặt mông xuống ghế liền lập tức lấy tập vở ở cặp xách đặt lên bàn. Mắt liếc vội nhìn lên trên bục giảng rồi chuyển về phía Trương Thanh Vũ.

“Tớ không tìm được phòng học ở đâu cả.”

“Ai bảo cậu không đến buổi lễ chào đón tân sinh viên cơ chứ? Nếu không thì bây giờ mọi chuyện đã khác rồi. Đáng đời!”

Dương Vỹ Thành nghe được những lời mắng nhiếc từ Trương Thanh Vũ bỗng nổi cơn thịnh nộ nhưng cậu ta vẫn cố nói thật nhỏ để tránh bị giáo sư phát hiện.

“Cậu nói ai đáng đời hả? Có muốn tớ cho cậu ăn đòn không hả?”

“Này, ở đây là trường học, câu không được đánh người đâu đấy! Tớ mách giáo sư bây giờ đó. Có bỏ ra không hả?”



“Lần này tạm tha cho cậu vậy!” Dương Vỹ Thành bỏ tay ra khỏi người Trương Thanh Vũ rồi lặng lẽ ngồi ngay ngắn vào bàn học nghe giáo sư giảng bài.

Dương Vỹ Thành bỗng nhiên lén lút quay mặt xuống dưới nhìn Đoàn Tiểu Hy.

Lúc nãy, khi cả hai bị giáo sư Trần khiển trách Dương Vỹ Thành đã vô tình nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc của Đoàn Tiểu Hy. Nhưng trong tình huống ấy, Dương Vỹ Thành lại chẳng thể làm gì khác.

Trông Đoàn Tiểu Hy bây giờ rất mệt mỏi khi cô liên tục phải nghe những lời dè bỉu từ bạn học xung quanh.

Ở bàn kế bên Dương Vân Tuyền và Gia Linh đang để ý đến Dương Vỹ Thành.

Gia Linh ghé sát vào tai của Dương Vân Tuyền.

“Này, cậu ta thật sự là Dương Vỹ Thành sao?”

Dương Vân Tuyền gật đầu:

“Ừm! Đúng là tớ không nhìn sai người mà!”

“Nhưng mà! Tại sao Dương Vỹ Thành lại đến lớp cùng với Đoàn Tiểu Hy vậy? Cậu có thấy điều gì đó kỳ lạ không?”

Dương Vân Tuyền suy nghĩ một lúc rồi thì thầm nói với Gia Linh.

“Cậu quên rằng Đoàn Tiểu Hy là người rất có tài quyến rũ bạn học khác giới sao? Giống như trước đây ở trường cấp 3 cậu ta cũng như vậy mà.”

Gia Linh trừng mắt nhìn về phía Đoàn Tiểu Hy.



“Đúng là hồ ly tinh mà!”

20 phút trôi qua

Giờ học kết thúc, tất cả sinh viên trong lớp tất bật thu dọn đồ đạc để ra về. Ai nấy đều rất háo hức, miệng nói cười rạng rỡ làm cho không khí sôi động hẳn lên.

Giáo sư Trần cầm chặt micro trên tay rồi thông báo:

“Các bạn học! Nghe tôi thông báo một việc quan trọng cho môn học của chúng ta rồi hãy ra về được không?”

“Vâng ạ!” Cả lớp đồng thanh hô to.

“Tôi cần lớp chúng ta thành lập nhóm để làm bài tiểu luận, mỗi nhóm tầm dưới 5 bạn. Các bạn có thể làm quen với nhau rồi thành lập nhóm, buổi học hôm sau tôi sẽ chốt danh sách. Có được không?”

“Đã rõ ạ!” Cả lớp nhốn nháo hô to.

Trương Thanh Vũ sau khi nghe thông báo từ giáo sư Trần liền quay sang hỏi ý Dương Vỹ Thành.

“Vỹ Thành! Cậu nghĩ xem chúng ta nên chọn ai để vào nhóm đây.”

“Ai cũng được. Miễn sao đủ số lượng thành viên của nhóm là được rồi!” Dương Vỹ Thành vừa bỏ sách vở vào cặp vừa nói.

“Sao có thể như vậy cơ chứ? Tớ nghe nói bài tiểu luận này sẽ lấy điểm cuối kỳ đó nếu như chúng ta không tuyển chọn thành viên kỹ càng thì sẽ toang cả đám bây giờ. Cậu có biết giáo sư Trần rất khó tính không hả?”

Dương Vỹ Thành đặt tay lên vai của Trương Thanh Vũ.

“Miễn sao cậu làm hết sức mình thì sẽ được giáo sư công nhận thôi mà! Yên tâm đi!”