Cô và cậu đứng dưới ánh đèn vàng ấp ám của buổi tối..
Ánh sáng rải rác nhảy nhót trên khuôn mặt hai người càng làm nổi bật lên đường nét của cậu và cô..
Cơn gió đông thổi mạnh, mang theo một luồng hơi lạnh, xoa dịu nỗi âu lo trong lòng mỗi người.
Cậu lên tiếng
"Nhã Tịnh "
"Ừm. tớ nghe"
"Gattshy vĩ đại đã từng nói tôi không muốn sống trong một thế giới không có em."
"..."
"Và tớ cũng thế!! "
Tuy cậu không rõ trong khoảng thời gian ngắn qua có chuyện gì đã xảy ra với gia đình cô nhưng trong khoảng thời gian đó cậu đã nhận ra một điều cô chính là mùa xuân của cậu chỉ khi có cô cậu mới cảm giác được thế giới này đầy màu sắc cậu không muốn tuột mất cô..
Trong một khoảng khắc nào đó, cậu đã biết âm thanh đẹp đẽ nhất của cuộc sống là tiếng của một người nói yêu một người.
Nhã Tịnh ngây người khi nghe những lời nói đó trái tim cô đập rộn ràng khuôn mặt thì hơi phiếm hồng..
Cô mỉm cười đôi mắt chứa đựng toàn nước
"Tớ cũng vậy.."
Giọng nói của cô có vài phần nghẹn ngào nhưng lần này cô đã nhìn thẳng vào đôi mắt kia của cậu rồi
Lúc bấy giờ cô mới nhận ra đôi mắt kia của cậu đẹp biết bao nhiêu mãi về sau khi gặp lại khi nhìn vào nó một lần nữa cô vẫn đau lòng như ngày nào
Ngày hôm ấy cô đứng ở đầu ngõ rất lâu cô và cậu như quên đi khái niệm về thời gian..
Sáng hôm sau Nhã Tịnh vẫn đến trường như thường lệ chỉ khác một chỗ cô phải xuống lớp A5 học mà không phải A1 lý do thì rất đơn giản vì trong kỳ thi tháng vừa qua cô không có mặt để làm bài thi lên điều này cũng rất dễ hiểu
Nhà trường đã đặt cách cho cô xuống lớp A5 chứ không phải là A10 cô đã thấy may mắn lắm rồi...
"Đừng lo tớ đi đây cậu mau vào lớp đi gặp lại sau nhé "
Nhã Tịnh vẫy vẫy tay với cậu rồi tiến về hướng ngược lại
Bước vào lớp A5 bầu không khí nhộn nhịp vô cùng tiếng cười nói khắp nơi khác hoàn toàn với cái bầu không khí ngột ngạt của A1
Nơi đây hầu hết toàn những gương mặt xa lạ đối với cô, cô cũng chẳng bận tâm lắm
Về chuyện nghỉ học một tuần qua Nhã Tịnh cũng đã gặp thầy giáo và trao đổi về vấn đề này nên khi các bạn cùng lớp thấy cô cũng không ngạc nhiên quá mức
Họ chỉ thấy cô quá xinh đẹp ánh hào quang được phủ lên người cô quá đỗi chói mắt
Cô cũng đã hỏi qua thầy chủ nhiệm vị trí nào còn trống lên khi vào lớp cô cũng rất nhanh tìm được ghế ngồi
Nhã Tịnh ngồi bàn thứ năm cạnh cửa sổ
Tiết học đầu tiên rất nhanh chóng được bắt đầu là tiết toán
Nhịp dạy của A5 tương đối chậm hơn A1 lên những kiến thức đã được dạy khi cô vắng mặt cũng rất nhanh chóng được lấp vào
Các bạn học lớp A5 cũng biết cô là người xếp trong top5 của khối một vài lý do lên cô mới học ở nơi đây mà thôi
Trong tiết học này cũng không tránh khỏi những ánh mắt của các bạn nữ lẫn nam nhìn trộm cô
Bạn cùng bàn của cô là một nam sinh cũng là lớp trưởng của lớp A5
Nhã Tịnh cũng không phải người quá để ý lên cũng không bận tâm cô chỉ im lặng cúi đầu làm bài vở
Khác hẳn với cô lớp trưởng lớp A5 cảm giác như tim mình sắp rơi ra ngoài cơ thể cậu cứng ngắc hơi thở cũng không khá khẩm hơn
Cô chắc quên cậu rồi nhưng cậu thì vẫn nhớ rõ mồn một kìa cậu là người xin thông tin liên lạc của cô lúc ở thư
viện cách đây không lâu
Cậu nghĩ chắc kiếp trước cậu tích đức ba đời lên bây giờ lại có được cái may mắn ngồi cạnh cô như thế này đây...
"C..cậu có bài nào không hiểu không?"
Cô hết sức ngạc nhiên với câu hỏi này không phải vì lý do gì quá to tác mà là do cô thấy bạn học ngồi cạnh mình khá lạnh lùng mà thôi
" Cảm ơn cậu tớ hiểu bài rồi thầy giáo giảng rất kĩ "
Cô vừa nói vừa cười đôi mắt hạnh cong nhẹ giọng nói của cô khiến cậu như muốn tan chảy
Vành tai cũng đã đỏ lên rồi
" Bài...bài nào..không hiểu có thể hỏi tớ "
" Được cảm ơn cậu "
Cậu không biết tại sao mình lại hỏi cô câu này được nữa cậu quên mất cô rất giỏi có khi còn giỏi hơn cậu cô đáng lẽ học ở A1 kia kìa cậu thấy bản thân mình thật ngốc nghếch
Sau đó hai người cũng không nói gì thêm ai làm việc người nấy
" Nào bài này ai lên làm được "
Giọng nói uy nghiêm của thầy giáo khiến học sinh phía dưới có vài phần e dè
"Không ai chịu dơ tay tôi đã giảng lại một lần nữa rồi thật là bài khó hơn chút đã không làm được rồi các anh chị học cái gì vậy không biết nữa "
Giọng thầy có vài phần oán trách
Học sinh ngồi ở dưới thì khóc thét trong lòng vì bài này đâu có phải dễ đâu khó chết đi được
"Nhã Tịnh lên bảng đi "
Cô khi nghe được lời nói này không có gì là hoảng hốt bài này tuy khó nhưng trong khả năng của cô
Thầy dạy toán cũng rất bất lực lấy tay xoa xoa mi tâm
Cô từ phía dưới bước lên bục giảng thu hút được bao nhiêu ánh nhìn dõi theo
Nhã Tịnh cầm phấn trắng bắt đầu viết lời giải còn ở phái dưới ánh mắt ngưỡng mộ lẫn tán dương đã đầy rẫy tiếng xì xào bàn tán về cô đã bắt đầu nối lên
Chuông báo ra chơi đã vang lên được vài phút nhưng thầy dạy toán giữ lớp lại
Phía bên ngoài đám Kính Minh và cả cô bạn Uyển Uyển đã đợi sẵn
Cậu lười biếng dựa vào tường đôi mắt vẫn hướng về phía cô tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng vậy cũng đủ rồi
Đám người Phùng Hằng ở một bên tán gẫu cậu cũng không quan tâm
"Nhìn kìa ngoài cửa lớp mình có phải là Kính Minh không cậu ấy ở đây đợi ai vậy?"
" Không những là Kính Minh đâu mà cả đám bạn của cậu ấy nữa kìa cậu nghĩ còn đợi ai nữa đợi Nhã Tịnh đấy "
"Ừm. ừm tớ nghe nói hai người này hình như đang yêu nhau đúng là một cặp trời sinh trai tài gái sắc mà "
Lớp trưởng lớp A5 tên là Hàn Lâm khi nghe được những lời này bất giác mà siết chặt bút tâm tình cũng khó chịu đi vài phần
"Các cậu đợi lâu chưa? "
" Nhã Nhã bảo bối của tớ một tuần qua cậu làm gì vậy làm tớ lo chết đi được gọi cậu cũng không nghe "
"À..tớ có chút việc bận cậu điện thoại tớ bị hỏng lên không nghe được "
" May mà cậu không sao làm tớ lo chết mất "
Vũ Đình ở một bên chứng kiến cảnh tình thương này thì có chút không nhìn nổi liền cốc vào đầu Uyển Uyển một cái (2
"Mau đi thôi nha đầu ngốc này "
"Cậu.."
Tiếng cười nói bao trùm cả hành lang dài
Cô và cậu yên lặng nhìn nhau cười...