Đôi bàn tay Nhã Tịnh di chuyển qua di chuyển lại lau hết chỗ này đến cho khác
Trên vầng trán cũng đã có lớp mồ hôi mỏng
Phía trong bếp bố Chu cũng đang tất bật lau dọn
"Mệt chết mất Nhã Nhã mẹ con cũng thật là bỏ lại bao nhiêu công việc cho bố con mình dẫn Tiểu Bảo ra ngoài mua đồ thật là thật là "
Tiếng than ngắn thở dài của bố Nhã Tịnh đã quá quen thuộc năm nào cũng vậy nhưng bố cũng chỉ than với cô chứ không bao giờ nói trước mặt mẹ
Cô cười nhìn bố dù bố nói vậy nhưng tay chân vẫy lau nhà rồi lại lau ghế một cách bình thường
Nhìn quanh nhà bây giờ đã gọn gàng hơn bao là nhiêu ở bàn trà ngoài phòng khách còn có cành hoa đào mùi thơm thoang thoảng bay khắp nơi
" Bố con xong nhiệm vụ mẹ giao rồi bố làm tiếp đi nhé "
"Nhã Nhã con cũng thật là phụ giúp bố một tý xem nào mau lại đây lau giúp bố "
" Bố mẹ bảo bố làm mà bố không làm con nói với mẹ đấy "
Nhìn vẻ mặt không cam chịu của bố Chu cô cũng phải bật cười
Sáng hôm đã là ba mươi hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ chuẩn bị đã bước sang một năm mới
Nhã Tịnh đi từ trên nhà xuống cô đứng trên vài bậc thang cảm giác thật tuyệt vời..
Ngôi nhà ấm cùng thường ngày bây giờ lại càng trở lên đẹp đẽ hơn bao giờ hết
Ánh đỏ ở khắp nơi từ trên tường đến bàn trà...
Tiếng tivi đang phát trương trình đều đặn vang lên, tiếng nước chảy lẫn tiếng làm đồ ăn trong căn bếp cũng len lói theo..
Bước ra phía cổng cả khu phố nhỏ trông thật nhộn nhịp
Tiểu Bảo cùng vài đứa trẻ trong xóm đang cười nói nô đùa chạy theo dọc con ngõ
Nhìn thấy cô Tiểu Bảo còn vẫy vẫy cánh tay nhỏ
Cô thì cười.
" Nhã Nhã lớn nhanh quá ra dáng thiếu nữ rồi"
Một cô hàng xóm đi ngang qua trên tay đang cầm theo ít đồ nhìn cô cười nói
Nhã Tịnh cũng gật đầu nhẹ rồi cuời chứ không nói gì thêm
•••
Đêm giao thừa bầu trời đêm khoác lên mình một tấm áo đen tuyền, lấp lánh những ngôi sao nhỏ síu như những viên ngọc quý
Trên phố những chiếc đèn lồng đỏ rực treo khắp nơi, tỏả sáng lung linh, biến cả thị trấn thành một bức tranh sống động đầy màu sắc
Tiếng cười nói vui vẻ lẫn cả tiếng pháo hoa nổ đôm đốp hòa quyện thành một bài hòa âm tuyệt diệu, ngân vang khắp không gian..
Bên trong ngôi nhà ấm áp mẹ Chu đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn tiếng xèo xèo trong bếp cũng không làm tan tiếng cười của bố Chu
Nhã Tịnh thì đang bận rộn nhào nặn bột mì để làm há cảo
"Chị chị nhìn này em cũng giúp mẹ"
Bàn tay nhỏ của Tiểu Bảo bị bột mì làm cho lấm lem trên mặt cũng không khá
"Bảo Bảo em không được cho tay lên mặt bột mì dính vào mặt nữa rồi kìa "
" Dạ..."
" Nào nào Tiểu Bảo con mau bê đồ ăn ra bàn đi nhớ cẩn thận nhé "
" Để anh cho ở bên ngoài phòng khách thôi đã thấy mùi thơm rồi vợ anh đúng là đỉnh nhất "
"Bố thật là "
Trong gian bếp nhỏ tiếng cười xen lẫn nhau làm căn bếp trở lên ấm áp vô cùng...
Không khí Tết Nguyên Đán tràn ngập từng ngóc ngách trên bàn ăn, mâm cơm Tết được mẹ Chu làm một cách công phu, rực rỡ hệt như một bức tranh sống động..
Cả gia đình cười nói bên nhau nâng ly chúc mừng năm mớ...
Kim đồng hồ không nhanh không chậm chạm đến nửa đêm, bầu trời bừng sáng rực rỡ với những chùm pháo hoa nối đuôi nhau làm sáng rực nguyên một vùng trời
Những tia lửa pháo bay vút lên cao rồi bung toả tạo lên những bông hoa lộng lẩy trên bầu trời đêm
Tiếng reo hò ở bên ngoài ánh sáng chập chờn đủ màu sắc nhấp nháy bên ngoài cửa sổ
"Chúc Mừng Năm Mới"
Tiếng nói của bố mẹ Chu khiến Tiểu Bảo cười phá lên đôi mắt ai cũng đong đầy cười..
Nhã Tịnh nhẹ nhàng rời bàn ăn đi vào trong bếp nhỏ
Cô mở màn hình điện thoại lên nhấn vào khung chat của Kính Minh
" Kính Minh chúc cậu năm mới vui vẻ "
Tin nhắn thoại được gửi đi nhưng vẫn chưa được đọc không cho cô nhiều thời gian tiếng mẹ Chu đã cất lên
"Nhã Nhã con trong đấy làm gì vậy mau ra đây nhanh lên "
" Dạ con ra ngay "
Cô vội vàng chạy ra bên chiếc điện thoại nằm gọn trên mặt bàn bếp
"Bố đã nói rõ rồi nếu con mà không nghe lời thì đừng có trách "
Tiếng nói giận giữ vang lên trong căn phòng rộng lớn
đồ đạc vỡ vụn đang nằm im lặng trên mặt đất ngổn ngang khắp nơi
" Hừm. ông có tư cách để ra lệnh cho tôi à? "
Kính Minh đứng im trong góc ánh sáng mập mờ chiếu lên khuôn mặt của cậu đôi mắt cậu ngút trời sát khí
Đôi bàn tay đã cuộn thành quyền ánh mắt ghét bỏ trộn lẫn kinh tởm nằm trên khuôn mặt cậu..
"Mày...đáng lẽ lúc đấy mày lên là người chết thay mẹ mày cái loại hỗn hào "
Nghe được những lời nói này đáy mặt Kính Minh cũng chẳng còn sót lại một tia sáng nào
"Ai cho phép ông động đến mẹ tôi loại người như ông tên bà ấy cũng không được nhắc đến năm đó chẳng phải do ông lên bà ấy mới chết à "
Cậu lao lên túm lấy cổ áo của người phía đối diện và cũng là bố của cậu
Đôi mắt hằn lên tia máu..
" Mày loại súc sinh.. "
Màn đêm tĩnh mịch phía ngoài ban công của một căn phòng sang trọng
Đưa mắt nhìn ra phía xa những tòà nhà cao tầng thi nhau sáng đèn từng đợt sáng thoát ẩn thoát hiện
" Kính Minh chúc cậu năm mới vui vẻ "
" Kính Minh chúc cậu năm mới vui vẻ "
Cậu không biết đã nghe đi nghe lại câu nói này của cô bao nhiêu lần
Giọng nói cô vẫn vậy như đang xoa dịu nỗi tức giận trong lòng cậu...
Đôi bàn tay kia của cậu nhấn vào nút gọi
Một hồi chuông vang lên nó thật khó nghe làm sao
Tiếng chuông kéo dài mãi tiếp nối là tiếng nói thuê bao của tổng đài viên không chút cảm xúc
Đáy mắt Kính Minh dâng lên từng đợt sóng
"Nhã Tịnh năm mới vui vẻ.. "
...
"Cạch "
Tiếng bước chân nhẹ nhàng của Nhã Tịnh di chuyển trên sàn nhà cô mệt mỏi nằm xuống giường đôi mắt thì nặng trĩu
Dưới nhà tiếng cười nói vẫn còn nghe được lờ mờ
Lúc bật điện thoại lên lần nữa cuộc gọi nhỡ đập vào mắt cô
Là của Kính Minh đôi bàn tay của Nhã Tịnh nhanh chóng nhấn gọi lại
Nhịp tim cô cũng tăng nhanh
" Mình thật là phải chú ý điện thoại hơn chứ "
Nhã Tịnh thấy cuộc điện thoại đổ chuông nhưng không có người nghe thì tự mắng bản thân...