Bước chân Nhã Tịnh dần già chậm lại trên trán cô đã thấm đẫm mồ hôi, nhưng cô không muốn dừng lại ( 2)
Đến trước cửa bệnh viện cô lao như bay vào quầy lễ tân
" Chị cho em hỏi phòng phẫu thuật ở đâu vậy ạ "
Giọng cô rất gấp gáp lễ tân nhìn thấy bộ dạng này của cô thì liền nói
" Em đi thẳng rẽ trái là tới '
Còn chưa nói xong cô đã chạy đi..
Lúc đến trước phòng phẫu thuật tim cô như dừng lại
Khung cảnh quen thuộc lại hiện về đó là khi bà ngoại cô mất mọi thứ giống y như trong trí nhớ của cô
Cô như người vô hồn hai bàn tay buông thõng lặng người đứng nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang sáng đèn kia 2
"Me.."
Mẹ Chu đang thẫn thờ ngồi ở ghế khi nghe được tiếng gọi của cô bà mới quay đầu lại
" Nhã Nhã...bố con
Chưa nói hết câu bà đã chạy lại ôm lấy cô từng giọt nước mắt bà rơi lã chã bà cô ôm cô rất chặt cơ thể bà run bần bật
' Mẹ bố." Cô không còn tâm trí để nói chuyện nữa lời nói nghẹn ứ ở cổ
Trên khuôn mặt thanh tú kia đã đầy nước mắt cô không kìm nổi nước mắt nữa cô sợ cô rất sợ
Sợ rằng mọi chuyện sẽ không xuông sẻ chuyện xấu nhất sẽ xảy ra đến lúc đó cô phải làm sao đây..cô sợ bố lại ra đi giống bà ngoại mình (2
Vừa nghĩ đến đó trái tim cô thắt lại cô cố hít lấy không khí cô khóc hệt như đứa trẻ 2
Bố sẽ không sao chứ mẹ..mọi thứ sẽ tốt đẹp phải không? "
Mẹ Chu nghe những lời này thì càng ôm cô chặt hơn chặt đến nỗi như muốn khảm cô vào làm một với cơ thể của bà vậy
Bàn tay bà run rẩy nước mắt giờ cũng đã thấm đẫm vai áo Nhã Tịnh
Mẹ mẹ nói gì đi mẹ đừng làm con sợ
" M..mẹ không biết mẹ xin lỗi "
Mẹ Chu nghẹn ngào nói nhìn bà phờ phạc một cách đáng thương
Nhã Tịnh ngồi bịch xuống hàng ghế lạnh lẽo đầu óc cô trống rỗng
Mùi thuốc khử trùng khắp bệnh viện khiến cô khó chịu giờ cô cũng không để ý nữa
Tiếng bước chân của các bác sĩ qua lại cô cũng không thu vào mắt
Thoáng cái đã đến gần khuya bệnh viện ồn ào bây giờ đã yên lặng hẳn cô còn nghe được hơi thở của mình nữa kìa..
Đôi mắt hạnh của cô bây giờ còn sót lại một mảng vô hồn cô cứ nhìn vào cánh cửa kia 2
Ánh đèn đỏ chói bấy giờ bỗng chuyển xanh
" Mẹ"
Mẹ Chu thấy đèn chuyển xanh liền đứng giậy
Cùng lúc đó một bác sĩ trẻ ra nhìn thoáng qua có vài phần mệt mỏi
" B..bác sĩ chồng tôi sao rồi
" Bác sĩ bố cháu sao rồi ông ấy sao rồi
Gương mặt cô và mẹ đầy ấp sự lo lắng khoé mắt cô giờ này đã đỏ hoe
'Xin hai người bình tĩnh "
Lời nói của vị bác sĩ như nhát giao chọc thủng hàng phòng vệ cuối cùng trong lòng cô
Mẹ cô nghe xong thật sự đứng không nổi nữa bà sợ điều đó sẽ xảy ra..
" B..bác sĩ bố cháu sao rồi..có phải ông ấy ổn rồi không ông ấy không sao đúng không? "
" Xin bác sĩ hãy nói gì đó đi chồng tôi sao rồi ông ấy sao rồi bác nói gì đi chứ "
Người bác sĩ trẻ nhìn cô rồi nhìn mẹ Chu trong lòng không khỏi chua sót cảnh tưởng này anh ta đã nhìn thấy quá nhiều đi
Chúng tôi..đã cố gắng hết sức nhưng do bệnh nhân mất quá nhiều máu lên không qua khỏi."
Bác sĩ nói xong liền rời đi
Lời nói của bác sĩ kia như sé toang bầu trời đêm cô không nghe nổi nữa không nghe nổi nữa z
Nhã Tịnh như bị rút đi linh hồn cả người không sức lực mà ngã choàng xuống ghế
' Mẹ bác sĩ kia nói dối.. Không phải bố vẫn còn sống vẫn còn sống mà mẹ nói gì đi đừng làm con sợ"
Nước mắt cô giàn giụa mặt cô khóc như đứa trẻ đi lạc tiếng khóc của cô đến bầu trời đêm còn thấy đau lòng vài hạt mưa bị cơn gió tạt vào khung cửa sổ tia chớp thắp sáng bầu trời..
Trong bệnh viện yên tĩnh tiếng khóc của cô đúng là rất chói tai
" Nhã Tịnh không phải đâu bố con chỉ đi chơi một chuyến rồi sẽ về không phải đâu"
Mẹ Chu khóc nấc lên ôm lấy lồng ngực mình cơn đau thể xác lẫn tinh thần như giết chết bà
Bà không muốn tin vào thực tại tàn khốc này..
Sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy được bà không tin không bao giờ muốn tin
Bàn tay cô bấu chặt vào áo bà chặt đến nỗi tay còn bật máu cô mong mình không thấy đau để có thể coi như đây là một cơn ác mộng
Nhưng không hiện thực tàn tạt cho cô một gáo nước lạnh..đây mới là hiện thực
Bên trong căn phòng lạnh lẽo người bố yêu quý của cô đang yên lặng nằm đó
Nhã Tịnh đứng chôn chân ở đó nhìn bố từ gò má đến khuôn miệng rồi sang cặp lông mày còn cả chiếc mũi cao kia nữa..cô không bỏ sót thứ gì
Bố vẫn vậy gương mặt vẫn hiền hậu chỉ khác là bây giờ bố cô lại im lặng đến thế ông bắt đầu ngủ một giấc rất say rất say
Mẹ Chu bên cạnh vuốt ve gương mặt ông ánh mắt bà chứa đầy sự lưu luyến sự tiếc thương sự đau buồn sự oán trách do số phận quá nghiệt ngã bà thì thầm
Anh này buồn ngủ rồi thì cứ ngủ đi anh không phải lo lắng cho em và con đâu..e..em sẽ chăm sóc tốt cho hai đứa.. "Câu nói bà còn chưa dứt cơ thể bà đã run rẩy từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay bà
Nhìn sang Nhã Tịnh mà xem cô chẳng khác gì cái xác không hồn đôi mắt cô cứ nhìn bố
Cô vạn lần oán trách bố mình sao bố nỡ lòng bỏ lại mẹ và cả gia đình mà đi như vậy chứ
Mới hôm qua bố còn đang cười nói còn tặng quà cho cô nữa cơ mà sao có thể chứ
Bố cô luôn nói cười cơ mà làm sao có thể im lặng như thế được không..
Cô ghét bỏ số phận này sao cái gọi là sinh lão bệnh tử lại đến sớm với gia đình cô như vậy
Gia đình cô đâu làm gì sai đâu chứ..