Ánh sáng dần buông xuống, sắc trời chuyển sang một màu đỏ rực của hoàng hôn chính là lúc chiều tà. Khoảng trời lúc này rất đẹp, không chói chang như nắng gắt ban trưa mà chỉ ấm áp dịu nhẹ, lá mùa thu màu như nào thì bầu trời lúc này cũng màu như nấy.
Lý Nhuyễn đưa tay chống cằm, ngồi hưởng thụ vẻ đẹp của hoàng hôn, ánh nắng nhè nhẹ chiếu rọi phớt ngang mặt Lý Nhuyễn.
- "Umm... hơi ấm này dễ chịu quá!"
//Cốc cốc// *tiếng gõ cửa*
Liễu Y cầm hai rổ hoa tươi các loại bước vào, hương hoa ngào ngạt lan tỏa khắp căn phòng.
Lý Nhuyễn nhìn những bông hoa đã được Liễu Y chọn lọc từ trước, ánh mắt ngơ ngác suy tư.
- "Oa... hoa tươi quá đi! Màu sắc và cả hương thơm này nếu làm ra chắc sẽ đẹp lắm nhỉ!?" Cô nhìn những bông hoa tươi sặc sỡ trước mắt mà lòng thầm cảm thán.
- "Công chúa, em đã thu hoạch hoa theo người căn dặn rồi ạ."
- "Được rồi, em cứ để lên bàn cho ta đi."
- "À đúng rồi, em lấy giúp ta hai cái chày tiêu vào đây."
- "Vâng."
(Nửa khắc sau)
- "Đây ạ."
- "Em lại đây, phụ ta một tay vả nhuyễn số hoa này."
- "Người định làm gì vậy ạ?"
- "Em không cần biết đâu, đây là bí mật, làm xong rồi em cũng có phần."
- Em cũng có phần ư?
- Ừm.
....
Ngoài trời bây giờ cũng tối hoàn toàn, do không còn ánh sáng nữa nên căn phòng lúc này cũng tối om, Liễu Y dừng tay đi đến thắp sáng nến trong phòng lên để tiện làm việc.
Sau khi thắp sáng nến rồi cô hỏi Lý Nhuyễn:
- "Công chúa, chắc người cũng đói rồi, để em bảo cung nhân làm bữa tối cho người."
- "A... ta không..."
//Ọt... ọt... ọt//
Chưa kịp nói hết câu thì bụng cô đã phản ứng đi ngược với lời cô sắp nói, Liễu Y nghe thấy được tiếng bụng cô đang kêu liền phì cười.
- "Hì hì, công chúa, người không cần phải nói đâu, em biết người sẽ đói mà, số hoa này cũng sắp vả xong rồi, ăn xong rồi chúng ta lại làm tiếp nhé ạ!"
Lúc này cô gục xuống, lấy tay che lại khuôn mặt đang đỏ ửng vì xấu hổ, quê đến độ không dám ngóc đầu lên.
- "Người đi tắm rửa đi ạ, lúc nãy em đã bảo cung nhân chuẩn bị nước ấm cho người rồi, đảm bảo người tắm xong sẽ có bữa tối ngay thôi." Liễu Y nháy mắt với cô.
- "Ưm... ừm, ta sẽ đi ngay."
....
- "Ta ăn xong rồi, em dọn đi rồi chúng ta làm nốt chỗ này."
- "Vâng!!"
Sau một khắc thì cuối cùng hai người cũng vả nhuyễn xong số hoa này, Lý Nhuyễn bảo Liễu Y mang đến cho cô một vài thứ để hoàn thành công đoạn cuối cùng.
- "Liễu Y, trong cung còn dầu dừa và sáp ong không?"
- "Hình như vẫn còn ạ."
- "Vậy em lấy cho ta hai thứ đó với cả một vài tấm vải nhỏ trắng, bốn cái chén và một cái nồi nhỏ."
- "Người đợi em một chút."
Sau khi Liễu Y đem tới những thứ Lý Nhuyễn dặn dò, Lý Nhuyễn bắt đầu để số hoa vừa vả xong lên tấm vải trắng, dùng sức để vắt lấy nước hoa. Ở đây có bốn loại hoa riêng biệt nên vắt xong một loại cô sẽ thay tấm vải mới để vắt loại tiếp theo, vắt xong rồi cô lại đun hỗn hợp dầu dừa và sáp ong lại với nhau để chúng tan chảy.
- "Liễu Y, trong cung chúng ta có bao nhiêu cung nữ thế?"
- "Dạ... chắc cũng khoảng 16 người."
- "Hừm... 16 người, Liễu Y, tỷ tỷ, mẫu thân, người hầu thân cận của tỷ tỷ, bản thân mình nữa thì là 21 người." Cô thì thầm tính toán.
- "Liễu Y, trong kho còn những hủ nhỏ không? Ta đang cần chúng."
- "Còn ạ."
- "Em lấy cho ta 21 hủ nhé!"
- "Vâng."
(Một lúc sau)
Lý Nhuyễn để 21 hủ xếp ngay ngắn trên bàn, mỗi hủ sẽ được cô trộn nhiều màu hoa khác nhau, có màu rồi thì bước cuối là đổ hỗn hợp sáp ong và dầu dừa vào các hủ.
- "Phù, cuối cùng cũng xong... Liễu Y, ta làm xong rồi."
Lý Nhuyễn vừa nói vừa quay sang phía Liễu Y thì thấy cô ấy đã ngủ từ lúc nào mà cô không hay biết gì cả.
- "Ngủ rồi ư... thôi vậy, chiều giờ cô ấy cũng chạy việc giúp mình khá nhiều, cứ để cô ấy ngủ đã."
- "Hơ... buồn ngủ quá." Cô mệt mỏi ngáp rồi vươn vai.
Lý Nhuyễn đem cất những hủ son vào tủ nhỏ cạnh giường rồi thổi tắt hết nến xong cũng đi ngủ, cả ngày bận rộn nên cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
....
(Sáng hôm sau)
Không khí ấm áp của mùa xuân, ánh nắng nóng rực của mùa hạ hay khoảng trời dịu nhẹ của mùa thu giờ đây đã không còn nữa, thay vào đó là sắc trời lạnh lẽo của mùa đông đang bao trùm lấy khoảng không này nên bầu trời có phần u ám. Những chú chim nhỏ đậu trên cành ngoài cửa sổ hót líu lo mọi bữa giờ cũng theo nhau về tổ để tránh rét, không thể phủ nhận mùa đông quả thực rất lạnh, từng cơn gió lạnh thổi qua làm buốt cả cơ thể.
Trong căn phòng lúc này đã được đốt củi sưởi ấm nên rất ấm áp, ở một góc cạnh giường Liễu Y đang giúp Lý Nhuyễn chải tóc. Lý Nhuyễn đưa tay kéo hộc tủ lấy ra một cái hủ nhỏ rồi đưa cho Liễu Y và bảo:
- "Cái này ta tặng em."
- "Thứ này chẳng phải hôm qua người làm sao ạ?"
- "Đúng vậy, đây là son dùng để trang điểm, dù gì em cũng là con gái, ta nghĩ nó sẽ hợp với em."
- "Không... không công chúa, thứ này quý giá lắm, em không dám nhận đâu ạ."
- "Em cứ cầm lấy, chẳng phải ta đã nói em cũng có phần sao. Em yên tâm đi, số còn lại ta sẽ phiền em mang đến cho các cung nữ trong cung này."
Liễu Y cảm động đáp lại câu nói của Lý Nhuyễn với giọng run run, mắt đỏ hoe như sắp khóc. Trước giờ Liễu Y chưa từng được nhận bất kì món quà nào cả chứ đừng nói chi là mỹ phẩm làm đẹp.
- "V... vâng."
- "Liễu Y, sao lại khóc? Ta tặng em làm em cảm thấy không vui sao?" Cô lúng túng hỏi han.
- "Không phải đâu ạ, chỉ là em cảm động quá thôi."
- "Nha đầu ngốc, sau này ta có thì em cũng sẽ có, đảm bảo em không thiệt."
- "Người đối tốt với em quá công chúa!"
Lý Nhuyễn ôm Liễu Y nhẹ nhàng xoa đầu an ủi. Mấy ngày nay Lý Nhuyễn cũng đã coi Liễu Y như một người bạn ở thế giới này rồi, vậy nếu là bạn thì đương nhiên phải đối tốt với nhau rồi.
- "Thôi nào, sau này ta cũng sẽ tốt với em như vậy."
- "Vâng... công chúa! Người có định đặt tên cho loại son này là gì chưa ạ?"
- "Tên sao? Em nói ta mới nhớ, để ta nghĩ xem... Ừm... Thu Thuyên Sương Hoa thế nào?"
- "Công chúa đặt tên nào cũng hay hết ạ, hì hì."
- "Em đó, nói ngọt quá ta, à em đem số son này phân phát cho các cung nữ trong cung giúp ta nhé!"
- "Vâng!!"