Nguyệt Kim Thiên Hà

Chương 15: Diện kiến mẫu hậu




(Giờ Mùi ở cung Trần An)

- "Nhi thần tham kiến mẫu hậu!"

- "Bình thân! Nhuyễn Nhi lại đây ngồi kế mẫu hậu nào."

- "Vâng!"

Mẫu hậu nhìn Lý Nhuyễn như có điều muốn nói nhưng lại không dám mở miệng, người thấy vậy đành phải hỏi trước:

- "Nhuyễn Nhi, con có điều gì muốn mẫu hậu giúp sao?"

- "Nhi thần đúng là có một việc muốn thỉnh cầu mẫu hậu..."

Lý Nhuyễn ngừng giọng, ngoắc tay Liễu Y nhằm ra hiệu đem món quà ấy lên, cô cầm nhẹ chiếc rương nhỏ trên tay đưa sang cho mẫu hậu:

- "Nhi thần có chút quà nhỏ tặng mẫu hậu, mong người sẽ thích!"

Mẫu hậu mở nắp rương ra, bên trong đựng duy nhất một vật nhỏ nhắn, người cầm chiếc hủ son trên tay, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Lý Nhuyễn rồi hỏi:

- "Nhuyễn Nhi, đây là vật gì? Trước giờ ta chưa từng thấy."

- "Đây là son, nhưng thay vì son giấy như người thường dùng hằng ngày thì nhi thần đã tự tay làm ra loại son hủ như thế này, nó có thể làm cho môi người khi thoa lên sẽ không bị khô như son giấy, dưỡng cho môi luôn hồng hào."

- "Quả thật lần đầu tiên ta nghe nói có loại son như này."

- "Vâng! Đây cũng là việc thần muốn thỉnh cầu với người, nhi thần muốn mở một cửa tiệm..."

- "Nhuyễn Nhi muốn buôn bán sao?"

- "Nhi thần biết điều này hơi khó bởi vì hoàng tộc trước giờ chưa từng có ai nhúng tay vào việc làm ăn trong muôn dân, nói cách khác là không hề có một cửa tiệm nào do hoàng tộc mở ra và phụ trách hoạt đông cả."

- "Nhuyễn Nhi hãy nói ra lí do vì sao con lại muốn mở cửa tiệm xem, có khi ta có thể khuyên nhủ phụ hoàng nếu lí do của con hợp ý ông ấy."

Lý Nhuyễn trầm ngâm suy nghĩ, chân mày cô nhíu lại, ánh mắt chân thành quyết tâm nói ra ý nghĩ thật lòng của mình.

- "Cửa tiệm nhi thần muốn mở chủ yếu sẽ giúp cho những nữ tử trong những gia đình không được khá giả là bao sẽ có một niềm vui nhỏ nhoi mà mọi nữ tử đều mong muốn có được, như mẫu hậu đã biết nếu là nữ tử thì ai cũng muốn mình được xinh đẹp, ai cũng mê mẩn những thứ son phấn, nhưng hiện tại trong thành ta, những cửa tiệm bán son phấn lại bán với giá cao ngất trên trời, chỉ có những nhà cao sang quyền quý mới mua được, vậy những người dân nữ thường sẽ chỉ được nhìn chứ không mua được những thứ sa hoa đó hay sao."

Thấy Lý Nhuyễn nói không phải không có lí, mẫu hậu trên mặt lộ ra vẻ rất hài lòng khi con mình đã biết nghĩ cho người dân nước ta như vậy, mẫu hậu đưa bàn tay lên rồi vuốt nhẹ xuống làn tóc mượt đen của Lý Nhuyễn.

- "Nhuyễn Nhi ngoan! Mẫu hậu không ngờ con đã trưởng thành như vậy rồi, lại biết nghĩ cho những người dân thay phụ hoàng."

- "Thân là công chúa của một nước, đây là điều mà nhi thần nên làm ạ!"

- "Ừm, chốc nữa ta sẽ đến chỗ phụ hoàng con bàn bạc về chuyện con thỉnh cầu."

Nghe được lời nói đồng ý giúp mình từ mẫu hậu, Lý Nhuyễn mừng rỡ với ánh mắt đầy hi vọng nhìn người, bất chợt vui quá mà sà vào ôm lấy người:

- "Cảm ơn mẫu hậu!"

- "Đứa trẻ ngoan."

Lý Nhuyễn đang ôm mẫu hậu trong sự hạnh phúc thì sực nhớ ra việc chính thứ hai của lần này đến là chuyện vườn hoa của mẫu hậu, xém thì cô quên mất, cô nhìn người mẫu hậu trước mặt, ngập ngừng hỏi:

- Mẫu hậu... nhi thần muốn cầu một chuyện có liên quan đến vườn hoa của người.

- "Nhuyễn Nhi cứ nói đi."

- "Do khoảng thời gian này đang là mùa đông, tất cả hoa bên ngoài hoa viện đã bị bao phủ bởi tuyết cả rồi, nhi thần muốn làm son nhưng nguyên liệu chính lại là hoa, nếu không có hoa thì nhi thần không thể làm được, nhi thần muốn xin một ít hoa từ khu vườn nhỏ của người, nghe nói nơi đó rất kín nên tuyết không thể làm ảnh hưởng tới hoa trong đó được."

- "Việc này à, Nhuyễn Nhi cứ lấy đi, không phải hỏi mẫu hậu."

- "Vâng, nhi thần cảm ơn mẫu hậu, nếu phụ hoàng chấp thuận việc cho nhi thần mở cửa tiệm thì mẫu hậu hãy gửi lời đến nhi thần."

- "Ta biết rồi."

- "Mẫu hậu, nhi thần muốn xuất cung một chuyến, có được không?"

- "Được, nhưng mà con muốn xuất cung để làm gì?"

- "Nhi thần có một số đồ phải đích thân đi mua thì mới yên tâm ạ."

- "Thế con đã có lệnh bài Vẫn Tuyên chưa?"

- "Lệnh bài Vẫn Tuyên!?"

- "Đúng, có lệnh bài Vẫn Tuyên thì con mới có thể xuất cung được, theo ta ta dẫn con đi lấy."

- "Vâng!"

Nói rồi mẫu hậu đứng lên, phất tay ra hiệu các cung nữ trong phòng lui xuống, người từ từ đi đến chậu hoa sau bức bình phong, đưa tay xoay chậu hoa một góc khoảng 45 độ. Theo tiếng "lạch cạch" của vách tường, một cánh cửa mở ra, bên trong không gian phía sau bức tường ấy là những ánh nến mờ ảo thắp sáng cả cơ quan.

- "Không ngờ phía sau lại có một cơ quan." Nội tâm Lý Nhuyễn có phần ngạc nhiên.

Lý Nhuyễn từng bước từng bước đi theo sau mẫu hậu, càng đi sâu vào thì càng lạnh. Không gian và cách trang trí nơi đây rất bí hiểm, khắp nơi đều là bẫy, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị thương không hề nhẹ. Sau khi đi qua các lối nhỏ của cơ quan, phía trước lại là một cánh cửa, trên mặt cửa khắc những hoa văn chằng chịt và kèm theo một dòng chữ "Nhân đáo nụy thiềm hạ, chẩm năng bất đê đầu". Mẫu hậu lấy từ trong tay áo ra một vật gì đó trông giống như viên ngọc rồi đặt lên giữa cánh cửa, giữa cửa có một chỗ hỏm nhỏ vào trong khi mẫu hậu đặt viên ngọc lên thì viên ngọc khớp với chỗ hỏm đó.

Cánh cửa mở ra, bên trong là một gian phòng rất lớn, đi qua hết tất cả các lối nhỏ để vào đây vậy mà nơi cuối cùng của cơ quan lại là một căn phòng, mẫu hậu đi đến cạnh góc giường, Lý Nhuyễn thoạt nhìn thì thấy có một chiếc rương nhỏ, mẫu hậu lấy từ trong chiếc rương ra tấm lệnh bài màu vàng khắc hình long phụng rồi quay sang đưa cho Lý Nhuyễn.

- "Đây là lệnh bài Vẫn Tuyên, khi tới cổng hoàng cung con hãy đưa cho thị vệ gác trước cổng để họ xác nhận con là người trong cung, như vậy mới được thông qua để ra ngoài."

- "Vâng!"

- "Ừm, ra ngoài thôi."

Lý Nhuyễn rời đi khỏi cơ quan cùng mẫu hậu, cô vừa đi vừa nghĩ về dòng chữ được khắc trên cửa, nhưng do cô không rành về những tục ngữ đó lắm nên nghĩ mãi cũng không ra, cô đem thắc mắc của mình hỏi mẫu hậu:

- "Mẫu hậu, nhi thần vẫn chưa hiểu dòng chữ "Nhân đáo nụy thiềm hạ, chẩm năng bất đê đầu", nó có nghĩa là gì vậy ạ?"

- "Dòng chữ này à... có nghĩa là bước qua mái hiên thấp, sao không phải cúi đầu, bất đắc dĩ phải khuất phục hoàn cảnh. Cơ quan này là nơi ẩn náu khi vua gặp nguy hiểm, đây là do tiên hoàng đế đời trước xây dựng cũng chính là ngoại tổ phụ của con, ông ấy lo rằng nước ta sẽ có chuyện bất trắc xảy ra nên đã xây nên cơ quan này, như con biết nước không thể một ngày không có vua. Chính vì thế nếu có chuyện ảnh hưởng tới an nguy của nhà vua và đất nước như giặc tràn vào hoàng thành thì cơ quan này sẽ là nơi trú ẩn của nhà vua và tiện bề bàn kế sách đánh đuổi giặc."

- "Ra là vậy, nhi thần hiểu rồi!"