Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ - Chương 3: Chương 3




Buổi biểu diễn đêm khuya quả thực là buổi biểu diễn đêm khuya, hình ảnh mờ mịt, âm nhạc mê ly, Hứa Nguyệt Lượng tiến vào trạng thái không chút giống phát sóng trực tiếp.

Giống như một hình thức chào đón quỷ dị, đi sâu hơn là một thế giới xa lạ đẹp đẽ lại nguy hiểm, ở cửa ra vào là một vũ công mê hoặc nhân tâm, mỗi một động tác đều cào đầu quả tim, mỗi một ánh mắt đều ẩn chứa thâm ý khiến người mê mẩn.

Bình luận đã trở nên điên cuồng, điên cuồng sử dụng ngôn ngữ đáng khinh thể hiện khen ngợi cuồng nhiệt, [Ta hảo] [Tôi thực sự không nhịn được nữa] [Đứng dậy kính chào]...

Lâm Ỷ Miên tắt bình luận, toàn bộ thế giới liền thanh tĩnh.

Tất cả những gì nhìn thấy là một Hứa Nguyệt Lượng chưa bao giờ biết đến.

Hoàn toàn khác với Hứa Nguyệt Lượng trong trí nhớ của cô.

Chương trình phát sóng trực tiếp tiếp tục đến tận hai giờ sáng, khi Hứa Nguyệt Lượng chào mọi người, nàng vẫn tràn đầy năng lượng.

Lâm Ỷ Miên bị đau cổ, mắt cũng đau.

Màn hình điện thoại vụt tắt, cô dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc rồi cầm túi đi lên lầu.

Đêm đó Lâm Ỷ Miên thật sự ngủ không ngon, hình bóng Hứa Nguyệt Lượng vẫn đang đong đưa trong đầu cô.

Không có cốt truyện hoàn chỉnh, chỉ có một đoạn cảnh Hứa Nguyệt Lượng đang mặc đồng phục học sinh, lôi kéo tay đồng học chạy vội, Hứa Nguyệt Lượng trộm trốn bên ngoài lớp học ăn kem, Hứa Nguyệt Lượng nhét một lá thư màu hồng vào bàn của Lâm Ỷ Miên, Hứa Nguyệt Lượng đeo tai mèo mặc đồ hầu gái, hỏi Lâm Ỷ Miên, "Cô thành niên chưa a?"

Lâm Ỷ Miên mở mắt ra, ánh ban mai rực rỡ ngoài cửa sổ, lồng ngực trống rỗng lại đập nhanh đến lợi hại, giống như đã trải qua một đêm không ngừng nghỉ.

Điện thoại có một tin nhắn từ bệnh viện, thông báo hai ngày sau cô sẽ tham gia một cuộc họp trao đổi ở thành phố B. Sáng sớm cũng có rất nhiều thông tin được Hoàng Tiểu Nghệ gửi đến, nói chuyện kế tiếp giữa Triệu Bối Bối và Trình Phong.

Không có gì ngạc nhiên, Triệu Bối Bối lướt điện thoại của Trình Phong, tìm thấy những tin nhắn tán tỉnh của hắn với nhiều người nổi tiếng trên mạng, còn có diễn viên trẻ, mở đầu đều là một câu: Đi theo ca ca sẽ sớm nổi tiếng.

Trình Phong cùng Triệu Bối Bối nháo lớn một trận, suốt đêm chuyển ra khỏi ngôi nhà nơi họ sống cùng nhau. Cuối cùng Hoàng Tiểu Nghệ kết luận: [Cô ta còn rất tỉnh táo, xem ra tớ có thể chuyển lời khuyên của cậu a.】

Một lát sau, lại gửi tới hai tin nhắn nữa: [Mấy tiểu tỷ tỷ kia cũng thật đáng thương, bị cái loại cặn bã khoác bộ da đạo diễn này lừa gạt, anh ta nơi nào có bản lĩnh làm người khác nổi tiếng a?】

[Cũng không biết anh ta đã lừa gạt bao nhiêu người, thật muốn vạch trần anh ta】

Lâm Ỷ Miên đột ngột ngồi dậy, thoát khỏi giao diện WeChat, nhấp vào Orange Live.

Cô vẫn nhớ tên tài khoản của Trình Phong, nhưng hiện tại trang chủ đã hoàn toàn bị khóa, không thấy thông tin gì.

Lâm Ỷ Miên chỉ có thể xoát danh sách fans "Tiểu Nguyệt Lượng". Có 50 tài khoản trong danh sách hàng tháng, tổng đứng hạng chỉ có 20. Cô không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Trình Phong trong đó.

Này làm giảm đi xác suất Hứa Nguyệt Lượng bị Trình Phong lừa rất lớn, ít nhất từ số liệu trước mắt xem ra, Hứa Nguyệt Lượng cũng không phải đối tượng trọng điểm mà Trình Phong câu.

Lâm Ỷ Miên thoáng buông lỏng một chút.

Cô đứng dậy thu thập đồ đạc, vào bệnh viện trước một phút đồng hồ.

Hữu Hải Khẩu là bệnh viện nha khoa nổi tiếng nhất thành phố S, có hợp tác thuê ngoài với các bệnh viện công lớn, nhưng hệ thống nội bộ của họ hoàn toàn là một doanh nghiệp tư nhân, bác sĩ không bận rộn như vậy, quản lý cũng rộng lớn, có chuyện gì thì đến muộn về sớm một chút cũng không sao.

Cho nên khi Lâm Ỷ Miên vội vàng in chứng minh công việc trên máy, bác sĩ Phương đi ngang qua bật cười nói: "Sao cô không vào từ cổng nam?"

"Tới kịp." Lâm Ỷ Miên liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Vừa vặn."

Phương Tuệ Trân quét mắt từ đầu đến chân cô: "Tiểu Lâm a, hôm nay cô có chút khác thường."

Lâm Ỷ Miên nhìn xuống bản thân, áo sơ mi có chút không chỉnh tề, sườn váy hơi lệch, giày còn dính một chút bụi, không có thời gian lau sạch.

Hứa Nguyệt Lượng đã phá vỡ thói quen cùng cuộc sống không chút cẩu thả của cô.

Đầu ngón tay Lâm Ỷ Miên khẽ nhúc nhích, khi ngẩng đầu lên cô nở một nụ cười ôn hòa: "Có thể là không chú ý tới."

Phương Tuệ Trân mỉm cười, không đi sâu vào vấn đề này, trò chuyện với cô về công việc.

Hai người là bác sĩ cùng khoa, nếu có trường hợp đặc biệt hay điều gì thú vị cũng sẽ trao đổi với nhau.

Đại đa số thời điểm Lâm Ỷ Miên chỉ lắng nghe, cô là một người biết lắng nghe, không bao giờ ngắt lời khi không cần thiết.

Phương Tuệ Trân cười nói: "Sáng nay tôi có trả lời một cuộc điện thoại, một bệnh nhân hẹn ngày mai đến nhổ răng."

"Tôi cảm thấy ngày mai không được, cô gái này, thật sự chơi người. Cách đây khoảng nửa tháng có đến đây chụp hình răng khôn bị viêm, vừa nghe tôi nói răng cần nhổ liền bắt đầu khóc."

"Vừa khóc vừa hẹn tôi thời gian, tôi nói tình trạng viêm không ở kỳ sinh lý liền có thể tới. Thứ ba tuần trước lại đến đây, tình trạng khoang miệng rất tốt, rất thích hợp làm phẫu thuật."

"Kết quả là tới thời điểm làm đơn lại chạy, nói là có việc phải làm, cái chân kia run rẩy đến mức sắp chạy không nổi a."

Phương Tuệ Trân thở dài quay đầu nhìn Lâm Ỷ Miên: "Aiz, cô nói xem gặp phải bệnh nhân như vậy thật là không có cách nào. Nhổ răng là việc lớn, sau cả tá thuốc mê, cảm giác gì cũng không có."

"Ừm." Lâm Ỷ Miên trả lời.

Phương Tuệ Trân: "Có vẻ như cô ấy là một tiểu minh tinh, người nổi tiếng trên mạng, thực tập sinh mà tôi đưa đến nói đã xem chương trình phát sóng trực tiếp của cô ấy."

"Phát sóng trực tiếp?" Lâm Ỷ Miên trả lời.

Hiếm khi thấy cô quan tâm nên Phương Tuệ Trân nói thêm: "Đúng vậy, rất xinh đẹp. Nhát gan, nhưng người không hề tỏ ra kiêu căng, rất lễ phép."

"Không biết cô có biết không, tôi thấy tiểu hài tử kia đều biết, tên cũng dễ nhớ, tên là Nguyệt Lượng..."

Lâm Ỷ Miên dừng bước.

Phương Tuệ Trân: "Họ là gì nhỉ...aiz, trí nhớ của tôi..."

Lâm Ỷ Miên: "Hứa."

Phương Tuệ Trân vỗ tay: "Ai nha, đúng rồi, là Hứa! Xem ra cô cũng biết, thật sự là có chút danh tiếng."

Lâm Ỷ Miên nhắm mắt lại, cảm thấy có gió thổi qua tai khiến đầu óc cô có chút ngốc.

Khi một người rời khỏi thế giới của ngươi, nàng có thể không có tin tức, giống như chưa từng tồn tại.

Nhưng khi nàng quay trở về, bốn phương tám hướng, che trời lấp đất, tất cả trùng hợp đều dồn lại, khắp nơi đều là tin tức của nàng.

Trong suốt cuộc hành trình sau đó, bác sĩ Phương không nói gì, cũng không thể nhấc lên hứng thú của Lâm Ỷ Miên.

Bước vào phòng chờ, Lâm Ỷ Miên mở tủ ra, nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác trắng treo bên trong một lúc lâu mới lấy quần áo mặc vào.

Tóc búi cao, trên sống mũi treo một chiếc kính viền vàng, có thể làm tăng thêm lòng tin của bệnh nhân đối với cô.

Đã đến lúc bắt đầu công việc, không thể nghĩ đến Hứa Nguyệt Lượng nữa.

Hôm nay lượng phòng khám ngoại trú răng hàm khá lớn, còn có một vài ca tiểu phẫu, bận rộn đến hơn mười hai giờ mọi người mới tạm nghỉ.

Một nhóm người trẻ tuổi tụ tập ở phòng nghỉ, gọi một bữa ăn thịnh soạn, vừa ăn vừa trò chuyện.

Bành Tiểu Soái là thực tập sinh dưới trướng bác sĩ Phương, lớn lên soái khí hoạt bát, nhanh chóng hòa đồng với các y tá.

"Phương lão sư siêu tốt bụng, tôi có việc xin nghĩ ngài ấy đều sẽ cho tôi nghỉ, bất quá ngày mai tôi nhất định phải đi, nữ thần của tôi sẽ đến đây a."

Các y tá che miệng kêu lên: "Là người lần trước bị dọa khóc phải không?"

"Đúng vậy." Bành Tiểu Soái cười rạng rỡ, "Cô ấy có chút nhát gan, siêu đáng yêu a."

"Đúng là đáng yêu, lớn lên cũng rất xinh đẹp. Đôi mắt nhân gia lớn lên làm sao có thể to như vậy!"

"Khóc đến đôi mắt đều sưng lên, cô còn có thể nhìn ra to a?"

"Sưng nhìn còn to hơn tôi, nhấp nháy nhấp nháy, lông mi cũng dài, vừa đen vừa rậm, lúc đầu còn tưởng cô ấy trang điểm, sau lại khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum mới phát hiện cô ấy đẹp tự nhiên."

"Bành Tiểu Soái, ánh mắt của cậu thật không tồi a."

Bành Tiểu Soái lấy điện thoại ra: "Đó là streamer báu vật của tôi đó, trước kia khiêu vũ lên hot search chính là cô ấy. Các cô có app Orange Live không? Có thể theo dõi nữ thần của tôi một chút..."

Trong phòng nghỉ đột nhiên "cạch" một tiếng.

Là tiếng đóng cửa.

Đám người ồn ào nhốn nháo im lặng, Bành Tiểu Soái thò đầu nhìn vào, thấp giọng nói: "Bên trong có người a..."

"Hình như là Lâm lão sư, lúc tôi đi vào đã thấy cô ấy đi vào..."

Mọi người hoàn toàn không dám lên tiếng.

Lâm Ỷ Miên là nữ bác sĩ trẻ nhất cùng xinh đẹp nhất trong khoa của bọn họ, nhưng cô không chơi cùng bọn họ.

Cô đối xử với bệnh nhân ôn hòa dễ thân, đối xử với đồng nghiệp tôn trọng có lễ, trình độ học vấn cao, nghiêm túc có trách nhiệm trong công việc. Có lẽ vì quá hoàn hảo nên luôn khiến người ta có cảm giác cô với họ là hai thế giới.

Bác sĩ Lâm không bao giờ chủ động khơi gợi bất kỳ chủ đề nào ngoài công việc, trong giờ làm việc, kể cả khi không có ai trong phòng tư vấn, bác sĩ Lâm cũng không chơi điện thoại.

Trong các hoạt động building lớn nhỏ trong khoa tổ chức, bác sĩ Lâm sẽ chỉ đi một lần trong số mười lần. Kể từ khi bác sĩ Lâm đến bệnh viện của họ, cô chưa bao giờ sử dụng thời gian nghỉ phép hàng năm.

Cô giống như một cỗ máy làm việc vô tình, có gương mặt mỹ nhân, trên mặt luôn không có gợn sóng, làm người ta không thể đoán được đời tư của cô. Trong một thời gian dài, cũng không ai dám đoán.

Cho nên, khi nhắc đến bác sĩ Lâm, mọi người sẽ luôn theo bản năng im lặng.

Đặc biệt là vào lúc này, sợ tiếng ồn của mình sẽ làm phiền bác sĩ Lâm.

Phòng chờ trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng nhấm nuốt đồ ăn vặt.

Cánh cửa phòng trong nhẹ nhàng bị đẩy ra, Lâm Ỷ Miên mặc áo blouse trắng bước ra, đút tay vào túi, bắt gặp ánh mắt của họ, hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Mọi người vội vàng đáp:

"Rồi ạ."

"Chúng ta muốn ăn lẩu, cho nên chúng ta kêu mọi người gọi một chút."

"Lâm lão sư, buổi trưa tốt lành."

"Lâm lão sư ăn cơm chưa?"

"Ăn xong chúng ta sẽ dọn dẹp nơi này, sau đó sẽ phân tán mùi..."

"Được." Lâm Ỷ Miên đáp lại, trong một giây tầm mắt cô rơi vào điện thoại của Bành Tiểu Soái trên bàn.

Bành Tiểu Soái rất cơ linh, lập tức đứng dậy.

Hắn mở chiếc ghế trống bên cạnh: "Lâm lão sư, ngồi cùng đi."

Mọi người im lặng trong chốc lát, giây sau càng nhiệt tình.

Lâm Ỷ Miên mỉm cười đi đến bàn, nhưng không có ngồi xuống.

Cô nhìn mọi người, hỏi Bành Tiểu Soái, "Vừa rồi tôi nghe mọi người đang nói về nữ thần nào đó..."

"A." Bành Tiểu Soái đáp lại, mặt đột nhiên đỏ bừng, "Đúng vậy, tôi rất thích một streamer, ngày thường đều xem chương trình phát sóng trực tiếp của cô ấy. Mà ở bệnh viện của chúng ta, ngài mới là nữ thần thực sự..."

"Cho tôi xem." Lâm Ỷ Miên ngắt lời hắn, tầm mắt rơi xuống, tâm điểm vẫn đang ở trên điện thoại của hắn.

"A..." Bành Tiểu Soái nhanh chóng mở máy, giao diện dừng trên trang chủ của Hứa Nguyệt Lượng.

"Rất xinh đẹp." Lâm Ỷ Miên chân thành cảm thán.

Bành Tiểu Soái mặt lại đỏ lên, giống như vừa được khen ngợi trong chuyên môn: "Vâng, còn, còn tốt..."

Lâm Ỷ Miên liếc nhìn hắn: "Cậu có thường xem chương trình phát sóng trực tiếp của cô ấy không?"

Bành Tiểu Soái: "Vâng, sau khi tan tầm..."

Lâm Ỷ Miên: "Đã xem mấy năm rồi?"

"A, không có không có..." Bành Tiểu Soái luống cuống tay chân, "Tôi không thường xem live lắm. Sau này lên đại học có nhiều thời gian rảnh hơn, tôi thích chơi game nên chỉ xem live game thôi..."

"Cô ấy ở Orange Live được bao nhiêu năm rồi?" Lâm Ỷ Miên kéo đề tài lại.

Bành Tiểu Soái nhìn thấy thần sắc tự nhiên của cô, cũng không có ý trách cứ hắn, thế nên mới cảm thấy an lòng.

Hắn hiểu lai lịch của Tiểu Nguyệt Lượng rõ như lòng bàn tay: "Kỳ thực Tiểu Nguyệt Lượng mới đến Orange Live hơn hai năm, trước đây cô ấy ở Haiyu, rất tối, tính tình của cô ấy lại thẳng thắn. Cuộc họp thường niên của Haiyu thường gọi rất nhiều streamer, để cho các cô ấy lên sân khấu chơi trò chơi, mà trò chơi kia rất vũ nhục người, Nguyệt Lượng trở mặt tại chỗ, Haiyu bên kia tìm cớ phong sát cô ấy tại phòng truyền hình trực tiếp..."

"Sau đó, Orange Live đã trả một số tiền lớn phí hợp đồng cho cô ấy mới ký được người. Nguyệt Lượng rất chăm chỉ, người khác live tám giờ một ngày, nhưng cô ấy có thể live mười hai giờ. Đừng nghĩ hiện tại cô ấy chủ yếu là nhảy, kỳ thực cái gì cô ấy cũng có thể làm, có đoạn thời gian còn live nấu ăn."

Bành Tiểu Soái gãi đầu: "Dù sao tôi thích cô ấy không chỉ vì cô ấy xinh đẹp, cô ấy chăm chỉ, mỗi ngày nhìn thấy cô ấy khiến tôi cảm thấy làm cái gì đều có động lực."

Nói đến đây, Bành Tiểu Soái bộc lộ cảm xúc thực sự của mình, các y tá xung quanh bàn kêu "Ồ" một tiếng.

"Xem ra là fans chân chính."

"Soái Soái, vậy cậu phải nắm bắt cơ hội a, ngày mai người ta sẽ đến đây, hảo hảo nỗ lực, tranh thủ thêm WeChat."

"Nữ streamer xinh đẹp, Soái Soái nhà chúng ta cũng không tồi a..."

"Id tài khoản Orange Live của cậu là gì?" Lâm Ỷ Miên đột nhiên hỏi.

Bành Tiểu Soái sững sờ một hồi, sau đó che điện thoại: "Lâm lão sư, cái kia, đây là tư nhân của tôi..."

Lâm Ỷ Miên: "Cậu có trong danh sách fans của cô ấy không?"

Bành Tiểu Soái hoàn toàn ngây người.

Lâm Ỷ Miên đứng thẳng người, giơ tay đẩy kính trên sống mũi: "Nếu cậu thích một streamer, cậu phải sẵn sàng chi tiền để hỗ trợ sự nghiệp của cô ấy."