Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ

Nguyệt Lượng Vì Người Mất Ngủ - Chương 35: Chương 35




Hứa Nguyệt Lượng cầm trà sữa lên xe, Vưu Vi Vi nhe răng trợn mắt, nhìn rất hụt hẫng.

"Biết tớ không ăn được, còn cố ý làm tớ thèm."

Hứa Nguyệt Lượng cầm ly trà sữa không biết suy nghĩ gì, hút một ngụm, vui vẻ đến không thấy mắt: "Để người không thể ăn nhìn mới càng ngon a."

“Quá đáng.” Vưu Vi Vi nói, “Cậu thực sự vui vẻ như vậy từ khi bước ra khỏi văn phòng bác sĩ Lâm a.”

“He he.” Hứa Nguyệt Lượng cười ngốc, lấy điện thoại ra làm mới tin nhắn.

Câu trả lời của Lâm Ỷ Miên nhảy ra:

- [Có thể]

- [Tôi cũng muốn dẫn bằng hữu đến, một cô gái, cũng học cao trung số 1]

Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng trả lời: [Được được, chúng ta cùng đi~~]

Sau khi nhập, nàng cẩn thận chọn một biểu tượng cảm xúc gửi đi, sau đó mới cất điện thoại.

Vưu Vi Vi nghiêng đầu nhìn nàng, Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên bắt gặp ánh mắt của đối phương, cả người run lên như bị bắt quả tang.

"À ừm..." Nàng quơ quơ điện thoại trong tay, "Tối nay cậu có thể ăn đồ ngon, tớ mời cậu cùng bác sĩ Lâm đi ăn cơm."

Vưu Vi Vi: "????"

Hứa Nguyệt Lượng: "Còn có bạn của bác sĩ Lâm nữa."

Vưu Vi Vi: "??????"

Hứa Nguyệt Lượng ngượng ngùng giải thích: "Không phải lúc trước tớ nhổ răng phiền toái người ta sao, lần này là cậu..."

Vưu Vi Vi: "Tuy bác sĩ Lâm xinh đẹp, có năng lực, ai cũng thích, ai cũng muốn kết bạn, nhưng lần này lại đột nhiên khóc, muốn mời người ta đi ăn cơm, cũng thật sự quá kỳ quái a!"

Hứa Nguyệt Lượng: "..."

Vưu Vi Vi: "Tớ khẳng định là vui a, dù sao hôm nay tớ cũng không live, còn cậu thì sao? Hẹn mấy giờ?"

Hứa Nguyệt Lượng xoa xoa điện thoại: "Bảy giờ rưỡi, tớ xin nghỉ."

Vưu Vi Vi: "..."

Vưu Vi Vi trầm mặc một hồi, nói: "Tớ cảm thấy cậu nhất định phải giải thích rõ ràng chuyện này với tớ, nếu không tớ không biết dùng mặt mũi nào đi đối đãi với bác sĩ Lâm a."

Hứa Nguyệt Lượng há miệng, cuối cùng gian nan phun ra mấy chữ: "Bác sĩ Lâm... là, bạn cùng trường hồi cao trung của tớ."

Vưu Vi Vi: "!!!"

Vưu Vi Vi: "Vậy buổi họp lớp lần trước cậu nói chính là hỏi bác sĩ Lâm sao?"

Hứa Nguyệt Lượng: "Không, không có, bác sĩ Lâm không tham gia mấy buổi họp lớp..."

Vưu Vi Vi: "Trước kia quan hệ của hai người rất tốt sao?"

Hứa Nguyệt Lượng: "Không cùng cấp... không tiếp xúc nhiều lắm..."

Vưu Vi Vi: "Đó chẳng phải là cùng tính chất sao, nếu đó chỉ là đi nhổ răng tình cỡ gặp gỡ thì sao."

Hứa Nguyệt Lươngn chớp mắt, ngừng nói.

Vưu Vi Vi cáu kỉnh xoa đầu mình: "Thực xin lỗi a, không phải tớ nói bác sĩ Lâm là loại người như vậy, cũng không phải nói là cậu không tốt, tớ chỉ sợ tình huống đó..."

Hứa Nguyệt Lượng nhìn lên, nói, "Trước tiên chúng ta đừng nói nữa."

Hứa Nguyệt Lượng: "Nếu hỏi tới, thì nói chúng ta làm việc trong... một công ty truyền thông... tài khoản tự vận hành..."

Vưu Vi Vi cười: "Này không phải nói dối."

Nàng hỏi Hứa Nguyệt Lượng, "Tối nay ăn gì?"

Hứa Nguyệt Lượng: "Thịt nướng! Trước đó tớ truyền dịch, bác sĩ Lâm nói muốn ăn thịt nướng, nhưng vì đổi bình cho tớ nên không ăn được."

Vưu Vi Vi nhìn nàng chằm chằm một hồi, sau đó nói: "Cậu rất thích bác sĩ Lâm sao?"

Hứa Nguyệt Lượng vội xua tay: "Không đúng không đúng, tớ chỉ cảm thấy có lỗi với chị ấy mà thôi."

Vưu Vi Vi: "Chị ấy là bác sĩ, đó là việc chị ấy nên làm, không có gì phải áy náy".

Hứa Nguyệt Lượng: "Không đúng không đúng, chị ấy chiếu cố tớ rất tốt."

Vưu Vi Vi: "Bạn học cũ nên chiếu cố một chút."

Hứa Nguyệt Lượng: "Không đúng không đúng, trước kia chúng ta thực sự không biết nhau, cũng chưa nói qua mấy câu."

Vưu Vi Vi: "Cho nên cậu không thích bác sĩ Lâm, không thích còn mời người ta đi ăn cơm."

Lần này, không chờ Hứa Nguyệt Lượng xua tay, Vưu Vi Vi đã học ngữ điệu của nàng, thay nàng trả lời: "Không đúng, không đúng~ sao tớ có thể chán ghét bác sĩ Lâm a ~~~"

Hứa Nguyệt Lượng: "..."

Vưu Vi Vi cười haha, cười đến làm mặt Hứa Nguyệt Lượng đều đỏ bừng.

Hai người trở về căn hộ, lúc chia tay, tai của Hứa Nguyệt Lượng vẫn còn đỏ.

Vưu Vi Vi khuyên: "Dù sao cũng không live, cậu ăn uống xong ngủ một lát, sắc thái tốt còn hữu dụng hơn mỹ phẩm a."

“Ừm!” Hứa Nguyệt Lượng dùng sức gật đầu.

Khó có được thời gian rảnh rỗi như vậy.

Trước kia không live cũng củng cố fans, đồng thời dành thời gian tìm hiểu và luyện tập vũ đạo.

Trong trường hợp nghỉ phép, cũng là vì một số việc gấp cần phải xử lý.

Hiện tại, đã không có những việc khẩn cấp cũng như các nhiệm vụ tất yếu.

Hứa Nguyệt Lượng kiên định hẹn bữa cơm này, cũng vì tình cảm mãnh liệt xin nghỉ. Ngay lúc nàng mở cửa phòng, nhìn ánh sáng nhàn nhạt của mặt trời chiếu qua các khe hở trên rèm cửa, nàng mới cảm thấy đó là một món quà thực sự.

Kỳ nghỉ chính là mang tâm trạng vui vẻ cùng tràn đầy chờ mong.

Cho dù chờ mong kia làm nàng thấp thỏm, làm trái tim luôn đập nhanh, kia cũng là điều nàng tâm tâm niệm niệm cùng hạnh phúc.

Nàng vốn nghĩ hôm nay đi cùng Vưu Vi Vi có lẽ là lần cuối cùng nàng có thể nhìn thấy Lâm Ỷ Miên.

Nàng muốn xuất hiện trước mặt cô thật xinh đẹp, bình thường nói vài câu, sau đó nói với cô rằng nàng không sợ cô.

Như vậy là được.

Nhưng mọi thứ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.

Giống như ông trời đã ném một món quà trước mặt nàng, Lâm Ỷ Miên đưa nàng đến văn phòng của cô, sau đó kể cho nàng nghe về quá khứ.

Cô nói không sao.

Cô còn lau nước mắt cho nàng.

Cô hoàn mỹ... hoàn mỹ đến giống như không thể hình dung.

Hứa Nguyệt Lượng mở rèm để tất cả ánh sáng tràn vào.

Nàng ngâm nga một bài hát, lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, đơn giản là nấu hai món cho mình, kèm theo một ly nước trái cây mới vắt.

Sau khi ăn xong, vốn dĩ nàng muốn đi ngủ một giấc cho sắc thái tốt như Vưu Vi Vi đã nói.

Nhưng nằm trên sô pha, ánh nắng lướt qua mắt nàng, nàng hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ.

Não nàng đang đập, đầy những cảm xúc vui sướng.

Nàng nghĩ đến bộ dáng bác sĩ Lâm nói, nhớ lại từng chi tiết.

Nàng nghĩ tới tối nay gặp bác sĩ Lâm, giống như mở một hộp quà.

Nàng dứt khoát ngồi dậy một lần nữa.

Thu dọn phòng, tìm một chiếc váy cho tối nay.

Sau đó trang điểm thật tinh tế, khi nhìn kỹ lại, cũng không có tì vết.

May mà mấy năm qua nàng đã nỗ lực học tập, rất rành việc này.

Ít nhất có thể trang điểm cho túi da này, khi gặp người không còn xấu hổ nữa.

Sáu giờ, xe của Lâm Ỷ Miên đến dưới công ty của Hoàng Tiểu Nghệ.

Một thời gian trôi qua, Hoàng Tiểu Nghệ chạy ra khỏi công ty, vọt đến bãi đậu xe.

Vừa mở cửa ra, nàng đã "Oa" một tiếng, thậm chí còn bật dậy, đầu suýt đập vào nóc xe.

“Cậu gặp quỷ à?” Lâm Ỷ Miên hỏi.

“Ngọa tào, tớ thấy tiên nữ a.” Hoàng Tiểu Nghệ nhìn chằm chằm Lâm Ỷ Miên, nhìn từ trên xuống dưới, “Đại mỹ nữ, rốt cục cậu cũng chịu trang điểm a, trời ạ, tớ chưa từng thấy cậu thu thập long trọng như vậy, thật sự bị dọa tới rồi, cái loại này, vừa mở cửa xe con mẹ nó tớ còn nghĩ mình đang ở trong xe bảo mẫu của minh tinh a... "

Lâm Ỷ Miên quay đầu nhìn nàng: "Quá mức sao?"

Hoàng Tiểu Nghệ bị đôi mắt trang điểm tinh xảo của cô làm cho kích động: "Cậu nói xem tớ có cần máy thở hay không, quả thực quá..."

Lâm Ỷ Miên khẽ cau mày: "Tớ nói nghiêm túc, sẽ không quá khoa trương hay không? Có vẻ không dễ gần hay không?"

Hoàng Tiểu Nghệ: "Ừm thật là có chút không dễ gần."

Lâm Ỷ Miên xoay vô lăng: "Vậy về đổi."

Hoàng Tiểu Nghệ vội la lên: "Ai u đừng a, thời nay là dựa vào thái độ của cậu, không phải mặt a. Cậu nói cậu có khuôn mặt xinh đẹp cao quý như vậy, thời điểm mở miệng vừa thân thiết vừa ôn nhu, vậy làm người kinh ngạc cỡ nào, tương phản đáng yêu cỡ nào..."

Lâm Ỷ Miên: "Đáng yêu?"

Hoàng Tiểu Nghệ: "Cậu thân thiết với tớ thử xem."

Lâm Ỷ Miên: "..."

Hoàng Tiểu Nghệ lấy điện thoại ra: "Đấy, chính là biểu tình không nói nên lời này, rất bình phàm, tớ chụp ảnh cho cậu, chụp cho cậu xem... Trời ạ, điện thoại của tớ có tài đức gì, làm sao có khả năng chụp được loại mỹ nhân này..."

Lâm Ỷ Miên: "..."

Mặc dù Hoàng Tiểu Nghệ làm cô đau đầu, nhưng Lâm Ỷ Miên vẫn phối hợp để chụp xong bức ảnh.

Đưa điện thoại cho Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên nhìn xem, không thể phân biệt được.

Đại khái là đẹp, nhưng sẽ là bộ dáng Hứa Nguyệt Lượng thích sao?

Hứa Nguyệt Lượng đã khen cô xinh đẹp trong suốt buổi live, nói khí chất của cô không chỉ thu hút nam nhân mà còn rất thu hút nữ nhân.

“Cậu thích không?” Lâm Ỷ Miên nhướng mắt hỏi Hoàng Tiểu Nghệ.

Hoàng Tiểu Nghệ bị cô nhìn chằm chằm đến hồn bay phách lạc: "Tớ nói thật, nếu một ngày nào đó cậu buông Hứa Nguyệt Lượng, cậu có thể suy xét tớ một chút, khụ khụ, tuy hiện tại tớ thẳng, nhưng tớ có thể cong vì cậu a khụ khụ khụ…"

“Không có gì không cong.” Lâm Ỷ Miên lái xe ra ngoài.

Hoàng Tiểu Nghệ: "Bây giờ cậu đi đâu?"

Lâm Ỷ Miên: "Nhà hàng."

Hoàng Tiểu Nghệ: "Sao cậu không chở tớ về gội đầu thay quần áo? Cậu thu thập tốt như vậy, một tuần nay tớ làm việc bù đầu tóc rối..."

Lâm Ỷ Miên: "Không có thời gian."

Hoàng Tiểu Nghệ: "Không phải hẹn lúc 7 giờ 30 sao? Bây giờ mới 6 giờ."

Lâm Ỷ Miên: "Tắc đường."

Hoàng Tiểu Nghệ: "Tớ đã xem, không có bị tắc."

Lâm Ỷ Miên: "Sao không chuẩn bị sớm."

Hoàng Tiểu Nghệ tức giận muốn bật cười: "Còn muốn tớ chuẩn bị thế nào hả trời, cả buổi trưa đều nói chuyện điện thoại..."

Lâm Ỷ Miên đã sớm lái xe đến địa điểm đã hẹn.

Đỗ xe xong, cô quay đầu nhìn Hoàng Tiểu Nghệ: "Tớ nhấn mạnh hai việc..."

Hoàng Tiểu Nghệ: "Nhớ rồi nhớ rồi nhớ rồi, một là kiên quyết không đề cập đến công việc của Nguyệt Lượng, hai là làm máy bay yểm trợ, nhưng mọi thứ đều lấy sự thoải mái của Hứa Nguyệt Lượng làm tiền đề."

Lâm Ỷ Miên: "Được rồi, cảm ơn."

Hoàng Tiểu Nghệ vỗ vỗ cánh tay của cô: "Đừng khẩn trương, thả lỏng."

Lâm Ỷ Miên đẩy cửa bước xuống xe: "Tớ không có khẩn trương."

Hoàng Tiểu Nghệ đi theo sau cô: "Đã gần một giờ, chúng ta đi chỗ khác xem trước đi? Hai cửa hàng tớ chọn, một cửa hàng ở tầng năm, còn một cửa hàng cách đó chỉ 200 mét..."

Lâm Ỷ Miên: "Đi xem nhà hàng trước."

Hoàng Tiểu Nghệ: "Nhà hàng không có gì, là một nhà hàng khá tốt. Nguyệt Lượng sẽ chọn nhà hàng nổi tiếng có đồ ăn ngon, đặc biệt giá cả cũng không đắt. Cả tuần đều đầy ắp nên chắc chắn sẽ có rất nhiều người..."

“Ừm, đi xem.” Lâm Ỷ Miên rất kiên trì.

Hoàng Tiểu Nghệ: "Được rồi, chúng ta đến sớm sắp xếp một số thứ, nhưng không biết cái này có làm cho Nguyệt Lượng có chút xấu hổ không, dù sao cũng là cô ấy mời..."

Đang nói chuyện liền không có âm thanh.

Bởi vì khi bước vào trung tâm thương mại, cửa hàng ở ngay trước mặt, quả nhiên có rất nhiều người, còn có người xếp hàng.

Những người sốt ruột chờ đợi đều ngồi ngoài cửa hàng, ngồi trên những chiếc bàn nhỏ, vừa nhấm nháp hạt dưa và kẹo, vừa chơi game đánh bài.

Trong số đó, nổi bật là cô gái xinh đẹp ngồi bàn giữa.

Mái tóc vàng nhạt xõa thẳng xuống không trang trí gì thêm, chỉ có một chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai trên tai.

Y phục là một bộ váy trắng tinh, đường may đơn giản, thoạt nhìn tươi tắn như một đóa hoa trắng nhỏ bé xa lạ với thế gian.

Nàng ngồi thẳng lưng, thậm chí còn nghịch điện thoại, nhìn xinh đẹp cùng nghiêm túc hơn những người khác.

Hoàng Tiểu Nghệ nuốt hết những lời trong cổ họng, nhìn Lâm Ỷ Miên, hỏi: "Đó là... Nguyệt Lượng?"

Lâm Ỷ Miên nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng liền dừng lại, cố định nhìn Hứa Nguyên Lượng đã sớm đến xếp hàng, giương môi: "Đúng vậy."

Hoàng Tiểu Nghệ: "Cậu đây là đoán được cô ấy sẽ đến sớm sao?"

Lâm Ỷ Miên: "Không."

Cô dừng một chút: "Chỉ là không muốn để em ấy chờ."

Hoàng Tiểu Nghệ: "Được rồi, tại sao tớ lại cảm thấy mình không dùng được nhỉ?"

Lâm Ỷ Miên cười.

Hoàng Tiểu Nghệ ngẩng đầu nhìn cô: "Được rồi, biểu tình này của ngài, cười lên thật sự rất thân thiết, còn dễ thân thiết hơn tớ rất nhiều... bây giờ chúng ta qua đó sao?"

Lâm Ỷ Miên: "Qua đi."

Hoàng Tiểu Nghệ: "Vậy đi thôi."

Lâm Ỷ Miên quay đầu nhìn nàng: "Tớ có nơi nào không ổn không?"

Hoàng Tiểu Nghệ: "Không có a."

Lâm Ỷ Miên: "Ý tớ là quần áo với trang điểm."

Hoàng Tiểu Nghệ: "Tiên nữ a tiên nữ, cậu thật sự rất hoàn mỹ. Hôm nay hai người đều mặc đồ trắng, không chỉ đẹp mà còn xứng đôi, được chưa?"

“Được rồi.” Lâm Ỷ Miên sải bước về phía trước.

Cô chỉ bước được vài bước thì Hứa Nguyệt Lượng đã ngẩng đầu lên.

Đại khái thật sự có chút thần giao cách cảm, ánh mắt hai người chạm nhau, nhất thời có chút ngưng trọng, nhưng ngay sau đó, cả hai đều bật cười.

Hứa Nguyệt Lượng rời khỏi ghế, đứng dậy chạy về phía họ.

Nàng đi boot, viền váy để hở một đoạn lộ ra đôi chân trắng nõn tinh tế, khi chạy, vạt áo hơi nâng lên, giống như cảnh đẹp trong phim sẽ bị kéo dài vô tận.

Hoàng Tiểu Nghệ nhìn chằm chằm, Hứa Nguyệt Nhi nhanh chóng đi tới chỗ hai người.

Giữa nàng và Lâm Ỷ Miên có chút chênh lệch chiều cao, khi nhìn lên tóc sẽ xõa xuống, đôi mắt long lanh, gò má càng nhỏ.

Tinh tế mềm mại, ngọt ngào xinh đẹp, nàng gọi "Bác sĩ Lâm", âm cuối tăng lên, thể hiện niềm vui không thể che giấu.

Hoàng Tiểu Nghệ sửng sốt, không nhịn được nữa, ghé vào tai Lâm Ỷ Miên nói nhỏ: "Tớ hiểu cậu rồi."

Hứa Nguyệt Lượng nhìn nàng, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: "Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này thì thầm gì với bác sĩ Lâm vậy?"

Hoàng Tiểu Nghệ: "!!!"

Hoàng Tiểu Nghệ vội vàng vẫy tay với nàng: "Không nói cái gì, không nói cái gì."

Lâm Ỷ Miên cười nói, "Cậu ấy đang khen em đáng yêu."

Hoàng Tiểu Nghệ: "???!!!"

"A..." Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu, "Cảm ơn cảm ơn."

Hoàng Tiểu Nghệ cũng nhanh chóng cúi đầu: "Không cần khách sáo, em thật sự rất đáng yêu."

Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu: "Chị cũng rất đáng yêu a~"

Hoàng Tiểu Nghệ cúi đầu: "Em đáng yêu hơn."

Lâm Ỷ Miên nhấc cổ áo của Hoàng Tiểu Nghệ lên, để cô đứng thẳng dậy: "Được rồi, đừng khen lẫn nhau nữa."

Hoàng Tiểu Nghệ ngẩng đầu lên, giống như Hứa Nguyệt Lượng, đều đỏ mặt.

Lâm Ỷ Miên giới thiệu: "Nguyệt Lương, đây là Hoàng Tiểu Nghệ, bạn cùng bàn của tôi thời cao trung."

Hứa Nguyệt Lượng: "Xin chào, Tiểu Nghệ học tỷ! Bảo sao nhìn chị quen mắt, nếu chị học cùng lớp với bác sĩ Lâm, vậy hẳn là chúng ta đã gặp nhau rồi."

Hoàng Tiểu Nghệ: "Gặp rồi gặp rồi, chào Nguyệt Lượng."

Lâm Ỷ Miên nhìn Hứa Nguyệt Lượng: "Đúng vây, em đã biết, Nguyệt Lượng."

Hoàng Tiểu Nghệ cười haha, thật ngắn gọn.

Hứa Nguyệt Lượng tự mình chọn lời, dẫn hai người đến cửa hàng: "Tôi gặp bác sĩ Lâm trong bệnh viện. Bác sĩ Lâm rất lợi hại, nhổ răng cho tôi không hề cảm thấy đau."

Hoàng Tiểu Nghệ nhìn Lâm Ỷ Miên: "Hahaha, lợi hại lợi hại."

Lâm Ỷ Miên cất bước, sánh bước cùng Hứa Nguyệt Lượng.

Hứa Nguyệt Lượng: "Nhà hàng này có khá nhiều người, đặt bàn cũng không được, nhưng tôi đến sớm nên có số sớm."

Lâm Ỷ Miên hỏi nàng, "Có số rồi sao chưa thấy gọi bàn?"

"A..." Hứa Nguyệt Lượng không nhìn cô, sửng sốt một giây rồi nói: "Tôi đi phía trước xem."

Khóe môi Lâm Ỷ Miên nhếch lên: "Cảm ơn, vất vả rồi."

Hứa Nguyệt Lượng lắc đầu: "Không vất vả không vất vả."

Đn trước cửa hàng liền nghe thấy người phục vụ gọi: "169!"

Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng lấy số từ trong túi ra: "Đây đây!"

Nàng chạy chậm đến, đưa số rồi quay lại, nói với Lâm Ỷ Miên, "Bác sĩ Lâm, chị thật may mắn, vừa tới liền có bàn!"

Lâm Ỷ Miên cười, hỏi nàng, "Vi Vi đâu?"

Hứa Nguyệt Lượng lại chạy tới chỗ cô: "Cậu ấy đi mua trà sữa, không nghĩ tới chị đến sớm như vậy, sợ để lâu khẩu vị không ngon nên không mua cho hai người."

Lâm Ỷ Miên: "Còn em?"

Hứa Nguyệt Lượng sờ sờ bụng, cảm thấy xấu hổ: "Vừa rồi tôi uống rất nhiều trà sữa, nên không mua đồ uống."

Lâm Ỷ Miên: "Chờ lát nữa muốn uống thì chúng ta mua."

Hứa Nguyệt Lượng gật đầu lia lịa: "Được a được a, xem Vi Vi có uống không, chúng ta lại đi mua hahaha."

Hoàng Tiểu Nghệ:…

Hoàng Tiểu Nghệ: Này không phải nói chuyện rất tốt sao?

Hoàng Tiểu Nghệ: Này tôi tới đây là để làm bóng đèn sao?

Hoàng Tiểu Nghệ: Xin chào hai người, ai nhìn tôi một cái được không?

Lâm Ỷ Miên quay đầu nhìn nàng: "Tiểu Nghệ, mau lên."

Hoàng Tiểu Nghệ: "A, được được."

Nhân viên bán hàng đến đưa ba người vào cửa hàng, Lâm Ỷ Miên chậm một bước, Hứa Nguyệt Lượng cũng theo cô chậm một bước.

Hoàng Tiểu Nghệ trở thành người đi đầu, nhân viên nhiệt tình giới thiệu những món ăn đặc sắc trong cửa hàng cho nàng, trong sảnh có nhiều bàn, tiếng thịt nướng xèo xèo thơm thoang thoảng.

Hứa Nguyệt Lượng lấy thẻ bàn, lên lầu, kéo tấm màn trúc xuống, yên tĩnh hơn rất nhiều.

Hai bàn sáu người, Hoàng Tiểu Nghệ ngồi ở gần đó, nhân viên bán hàng đưa cho nàng xem thực đơn, đột nhiên có một cánh tay với vào, trong tay có một cái túi: "Đặt ở bên kia đi."

Hoàng Tiểu Nghệ: "????"

Lâm Ỷ Miên nhướng mày với nàng.

OK, thủ đoạn đê tiện nhưng dễ dùng đấy.

Hoàng Tiểu Nghệ cầm lấy túi, đặt ở bên cạnh, lẳng lặng ngồi.

Lâm Ỷ Miên để Hứa Nguyệt Lượng ngồi ở bên trong phía đối diện, cô thuận lợi ngồi cạnh Hứa Nguyệt Lượng.

Hoàng Tiểu Nghệ xem như hiểu rõ, vừa rồi nói nàng mau lên chính là vì giây phút này.

Cảm giác bị lợi dụng, Hoàng Tiểu Nghệ chép chép miệng, quyết định chủ động phát huy mặt phế vật của mình.

Khi Hứa Nguyệt Lượng hỏi, “Bác sĩ Lâm, chị có kiêng ăn gì không?” Hoàng Tiểu Nghệ xen vào: “Nguyệt Lượng, em vẫn gọi cậi ấy là bác sĩ Lâm sao.”

Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu, sững sờ.

Hoàng Tiểu Nghệ nói: "Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm, tôi nghe đều đau răng, một nửa hàm răng của tôi đều bị cậu ấy tra tấn qua, có phải là em..."

Nàng nói đùa: "Đã lâu như vậy, có phải quên mất cậu ấy tên gì rồi hay không?"

Tay cầm tách trà của Lâm Ỷ Miên hơi khựng lại.

Cô nhìn Hứa Nguyệt Lượng, sắc hồng trên má Hứa Nguyệt Lượng đồng thời tản ra, giống như một quả đào chín.

"Không có!" Nàng nhanh chóng đáp, "Tôi nhớ rõ!"

Tim Lâm Ỷ Miên nhảy lên, Hứa Nguyệt Lượng không dám nhìn cô, nàng nhìn thẳng vào Hoàng Tiểu Nghệ, nói, "Bác sĩ Lâm tên là Lâm Ỷ Miên, lâm chu các, hạ ỷ hộ, chiếu vô miên... "

Nàng dừng một chút, ngón tay nắm chặt góc áo dưới bàn, câu tiếp theo, nhanh chóng rơi xuống, cuối cùng co rúm lại, rồi nhanh chóng biến mất.

"Đó là mô tả mặt trăng..."

Là mô tả Nguyệt Lượng.

Lâm Ỷ Miên cười rộ lên.

Trước khi gặp Hứa Nguyệt Lượng, Lâm Ỷ Miên không quan tâm đến sự đặc biệt của tên mình, nhưng sau khi gặp Hứa Nguyệt Lượng, cô đã mất vô số đêm nghĩ rằng đây có lẽ là số phận do Thượng đế ban tặng.

Thượng đế đã ban tặng, phải trân trọng a.

Lâm Ỷ Miên nhìn Hứa Nguyệt Lượng, khi ánh mắt hạ xuống, trộm liếc nhìn cô, cô bắt lấy tầm mắt của nàng, xác nhận số phận này.

“Đúng vậy, là mô tả mặt trăng.” Lâm Ỷ Miên nói, “Hứa Nguyệt Lượng, thật trùng hợp”.