Nhã Ái Thành Tính

Chương 12




Ăn được một nửa, Hàn Tăng với Tống Các từ bên ngoài đi vào.

Hai người nhìn thấy Tô Lương Mạt đều kinh ngạc, hai mắt Tống Các dán chặt trên mặt Tô Lương Mạt, cô nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lên, chút ấn tượng tốt còn sót với Tống Các lúc trước qua một đêm đó toàn bộ đều hết sạch.

“Kình thiếu.”

Bọn họ chào hỏi xong, tầm mắt Hàn Tăng rơi thẳng vào Tô Lương Mạt, “Cô ta…”

Chiêm Đông Kình bỏ chén trong tay xuống, thấy Tô Lương Mạt cũng không có ý định ăn tiếp, “Cô về phòng trước đi.”

Lời này có bao nhiêu là mập mờ khiến người ta phải liên tưởng, Tô Lương Mạt đẩy ghế ra đi về phía cầu thang.

Đi lên vài bậc thang, nghe thấy Hàn Tăng rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi, “Cô ta sao vẫn chưa chết?”

Tô Lương Mạt đi lên tầng hai, nhìn thấy chiếc đèn tường chỗ khúc quanh còn trao cao hơn cô nhiều, cô về phòng gọi điện cho Tống Tử Căng để bà yên tâm, Chiêm Đông Kình hình như có việc, một lúc lâu chưa trở lại, Tô Lương Mạt mệt mỏi không chịu nổi, vừa cuộn mình trên ghế sofa liền ngủ mất.

Điệu bộ Chiêm Đông Kình khá nhàn nhã, ngón trỏ giữa lông mày gõ nhè nhẹ, phần lớn thời gian là Tống Các nói, Chiêm Đông Kình nghe xong không nói gì, hai người đối diện cũng quen rồi, trầm mặc một hồi lâu, mới thấy hai mắt hắn đang nhắm mở ra, “Trước tiên đừng gây động tĩnh quá lớn, vụ án kho hàng Thành Bắc cảnh sát theo rất gắt, bên kia cũng thả ra, không được để lỡ chuyện”

“Vâng.”

“Kình thiếu, cái con bé kia sao vẫn còn ở đây?”

“Cô ta có khả năng liên quan đến chuyện cha ta bị hại.”

Tống Các với Hàn Tăng giật mình, Chiêm Đông Kình cũng không nói cụ thể, đứng lên chỉ dặn dò một câu, “Sau này đừng để cô ta lại xảy ra chuyện.”

Hắn giải quyết hết việc lên lầu đã gần mười một giờ, cửa phòng đóng chặt, trước cửa vẫn có hộ vệ trông chừng, cho dù là ở chỗ của mình, người như bọn họ cũng không thể nào trút được gánh nặng đi ngủ.

Hắn tiến gần lên trước, hộ vệ cừa muốn chào hỏi, Chiêm Đông Kình ra hiệu đừng lên tiếng, nghĩ lại Tô Lương Mạt chắc đã ngủ rồi.

Đẩy cửa phòng đi vào, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng cuộn tròn một góc trên ghế sofa, đầu tóc tùy ý dùng dây da buộc tóc cột ra sau gáy, Chiêm Đông Kình định đi về phía giường lớn giữa phòng, đột nhiên thấy bả vai Tô Lương Mạt khẽ run rẩy, hình như ngủ không được yên.

Hắn không tự chủ được quay người đi tới cạnh ghế sofa, Tô Lương Mạt đắp trên người tấm chăn lông mỏng, cả khuôn mặt gần như vùi hết vào chăn, chỉ lộ ra đầu tóc màu đen, thân thể dưới tấm chăn co lại hết cỡ thành một đoàn nhỏ nhắn, tư thế ngủ như vậy cũng không sợ làm mình chết ngạt.

Chiêm Đông Kình đưa tay kéo chăn lông ra.

Dưới ánh đèn, mặt Tô Lương Mạt trắng bệch dọa người, tóc trên trán dính chặt một chỗ, có thể là gặp ác mộng, hai bàn tay bóp chặt cánh tay hai bên giống như hận không thể đập phá xương tủy của kẻ thù, cô bị vây hãm trong ác mộng hoảng sợ kêu không ra tiếng cũng không tỉnh dậy được, bờ vai bị chèn ép hiện ra đường cong xương quai xanh duyên dáng, đầu gối cũng áp trước ngực, đôi môi mấp máy mấy cái, đột nhiên bị hàm răng sắc nhọn gắt gao cắn chặt.

Chiêm Đông Kình bóp cằm của cô, “Tỉnh lại!”

Tô Lương Mạt không nghe được, đôi môi bị cắn rách da, rỉ ra vết máu đỏ tươi tuyệt đẹp.

Cô khóc không được, giữa cổ họng phát ra tiếng nức nở nghèn nghẹn làm người ta khó chịu.

Chiêm Đông Kình ngồi xổm bên cạnh cô, một tay đập lên bả vai cô, Tô Lương Mạt đột nhiên duỗi hai tay nắm chặt cổ áo người đàn ông, lần này rất dùng sức, thậm chí còn kéo Chiêm Đông Kình về phía trước, vốn chỉ mặc cái áo choàng tắm, lúc này vạt áo bị cô giật ra, lồng ngực rắn chắc tráng kiện dĩ nhiên nhìn không xót một thứ gì.

Cô giống như người chết đuối vớ được cọc gỗ không chịu buông ra, Chiêm Đông Kình dứt khoát che cả miệng mũi cô lại, Tô Lương Mạt giãy giụa mấy cái, hô hấp không được lưu thông, hơi thở cuối cùng còn lại trong người theo lồng ngực trôi ra, đau đớn lan khắp cơ thể, cô đột nhiên sực tỉnh, đối diện là khuôn mặt Chiêm Đông Kình, từng cảnh tượng trong mơ vừa rồi một lần nữa hiện lên trước mắt, một đêm ở kho hàng Thành Bắc, toàn bộ đều do Chiêm Đông Kình.

Tô Lương Mạt ý thức còn đang nửa tỉnh nửa mê, cô hất tay muốn vùng dậy, bị Chiêm Đông Kình dễ dàng bắt được cánh tay.

Lực đạo đột nhiên tăng mạnh, cô nén tiếng thét sợ hãi, hoàn toàn từ trong mộng bị đẩy ra ngoài.

“Anh?”

“Cô muốn đánh tôi?”

Hai mắt Tô Lương Mạt ươn ướt, muốn rút tay lại, “Tôi gặp ác mộng.”

Chiêm Đông Kình càng nắm chặt tay cô, “Mơ thấy cái gì rồi?”

Tô Lương Mạt ngồi dậy, miệng đắng lưỡi khô, thấy quần áo Chiêm Đông Kình không chỉnh tề, trong lòng nổi lên phòng bị, người đàn ông nhìn ra ý nghĩ trong mắt cô, “Đây chính là chuyện tốt cô làm.”

Tô Lương Mạt dùng chút lực, Chiêm Đông Kình thả tay cô ra.

“Tôi mơ thấy chuyện xảy ra ở kho hàng Thành Bắc đêm đó.” Giọng cô khản đặc, đưa tay lau lau khóe mắt.

Gò mà Chiêm Đông Kình ẩn dưới ánh đèn có vẻ u ám không rõ, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Lương Mạt khó khăn nuốt nước bọt, bất luận là sự thực hay là ác mộng cũng làm cô sợ hãi, “Tôi sẽ không nói cho anh biết.”

Người đàn ông nghe vậy, cười lạnh đứng dậy, nhấc chân đi về phía giường lớn.

Chỗ trước ngực bị giật ra còn lưu lại vài dấu đỏ hồng, là Tô Lương Mạt lúc dùng sức ngón tay cào ra, hắn ngồi trên mép giường, cổ áo còn nhăn nhúm, như vậy đủ thấy thật sự là chỉ có mình cô làm quần áo hắn thành như vậy.

Nhưng mà, vô dụng.

Đẩy cô vào hố lửa chính là hắn.

Tinh thần Chiêm Đông Kình có chút lơ ngơ, nhưng nhiều lắm chỉ có hai ba giây hắn liền lắc lắc đầu, hắn không làm sai, thà rằng giết lầm cả ngàn, cũng không thể buông tha một tên.

***

Phân hội của Tương Hiếu Đường

Thương Tử là dược khiêng vào, mấy tên bên trong thấy hắn lập tức tiến lên đón, “Lão Đại, không sao chứ?”

“Mẹ kiếp, con mẹ nó ngươi nhận hai mươi gậy thử xem có sao không.”

“Lão Đại, con bé kia hại chết lão Đại trước, người cần gì phải giữ nó lại, dứt khoát cho một phát súng hoặc là hiếp trước giết sau đều tốt hơn tự mình nhận gậy a!”

“Mày biết cái mông ấy,” Thương Tử ai u một tiếng, “Hai mươi roi này rốt cuộc cũng làm Đường chủ tin lời của ta, tạm thời sẽ không gây rắc rối cho cô ta, ta giữ lại cái mạng của cô ta còn có tác dụng.”

“Một con nhóc như nó có thể được cái gì?”

Thương Tử nằm trên giường hùng hổ một lúc sau đó mới cười nham hiểm nói, “Đàn ông từ trên người đàn bà đứng dậy không nổi vốn có không ít, mặc dù cô ta nói mình là nhân chứng, ta tất nhiên muốn cô ta thật sự trở thành phụ nữ của Chiêm Đông Kình, đến lúc đó lời nói của cô ta mới đủ trọng lượng, chúng ta mới có thể để cho lão gia tử ra mặt giết chết Chiêm Đông Kình.”

Tên bên cạnh bừng tỉnh đại ngộ, còn không đúng sao? Một người không hề liên quan, cùng với một người kề cận khăng khít chính miệng nói ra, bên nào đáng tin cậy hơn đây?

“Nhưng mà cứ thả cô ta đi như vậy, nói không chừng Chiêm Đông Kình vẫn sẽ không bỏ qua cho cô ta.”

Thương Tử hất tay, “Ngươi khỏi nhọc công lo nghĩ, cô ta ở kho hàng Thành Bắc còn có thể ra ngoài,” vừa cử động, liền động đến vết thương, lại đau đến tru như chó sói, “ta thấy cô ta cũng không đơn giản như vậy.”

***

Tô Lương Mạt rốt cuộc vẫn không ngủ được, Chiêm Đông Kình nằm trên giường, cánh tay gối sau đầu, nửa giờ trôi qua vẫn không ngủ được, “Cô tên gì?”

Tô Lương Mạt thấy hắn chính là biết rõ còn cố hỏi, những vẫn trả lời, “Tô Lương Mạt.”

“Tô Lương Mạt,” Chiêm Đông Kình nhắc lại trong miệng, “Tô*…” Hắn kéo dài ngữ điệu, lần nữa lên tiếng, “Tô Tô**, rất hay.”

Trong tiếng Hán, Chữ Tô*(là từ đồng âm khác nghĩa và đều có nghĩa Hán - Việt là ‘Tô’. Trong đó chữ là chữ ‘Tô’ trong từ ‘Tô Lương Mạt’, còn chữ 酥 lại là chữ ‘Tô’ trong từ có nghĩa là ‘tê dại’. Sau này, anh Kình gọi chị Mạt ‘Tô Tô’ là dùng chữ Tô trong ‘tê dại’ còn chị Mạt lại nghĩ anh dùng họ Tô của chị để gọi tên thân mật. =)))

Cô bây giờ tất nhiên sẽ không cảm thấy cái kiểu xưng hô này có gì hay, nhưng đợi đến một ngày, khi hắn đi vào trong cơ thể cô, hơn nữa còn dùng giọng điệu lành lạnh lưu luyến độc nhất ở bên tai cô từng chữ từng chữ gọi tên cô, Tô Lương Mạt mới biết được, quả nhiên là có thể ‘tê dại’ đến tận xương cốt.