Nhà Có Chính Thê

Chương 187: Quách Lương Sinh Nghi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đêm ba mươi ở Quách gia vẫn không thay đổi gì, ăn xong cơm đêm giao thừa rồi, Quách Tiểu Niên nháo lên đòi đi xem pháo hoa. Quách Tử Hãn cố ý lôi kéo quan hệ với cháu nhỏ của mình, trước kia Quách Tiểu Niên há mồm ngậm miệng đều là Tứ gia gia, bây giờ lại thêm một Quách Tử Chương nữa. Quách Tử Hãn trẻ tuổi, mới có mới hai lăm hai sáu tuổi, từ nhỏ đã có gia cảnh ưu việt, cha mẹ lại cưng chiều, bản chất khoe khoang cùng không phục lúc nào cũng bày tỏ hết lên trên mặt.



"Quách Tiểu Niên, chú dẫn nhóc đi xem pháo hoa, xem xong còn đưa con đi xem hội chùa, tối hôm nay ở trên đường phố rất náo nhiệt đấy, con có đi hay không?"



"Có thật không chú? Có thật chú sẽ dẫn con đi không?" Quách Tiểu Niên dĩ nhiên muốn đi, nhóc cũng rất thích xem náo nhiệt.



"Dĩ nhiên, chú là chú ruột nhóc mà, không giống mấy người khác đâu, chú sẽ lừa nhóc sao?" Trong lời nói của Quách Tử Hãn có hàm ý, có điều Quách Tiểu Niên còn nhỏ, tất nhiên nghe không hiểu.



"Vậy chú chờ con một chút, con lập tức tới ngay. Bà nội, bà nội, bà mau giúp con mặc quần áo mới vào đi, con muốn đi chơi cùng chú." Quách Tiểu Niên từ nhỏ đã gọi ông bà hai bên là ông nội bà nội, không gọi ông ngoại bà ngoại.



"Được được được, bà nội mặc giúp con nha." Kha Uyển Vân cũng sáu mươi tuổi rồi nhưng giữ gìn vóc dáng vẫn tốt như cũ, chiếc váy dài sáng màu làm bằng lông dê trên người càng làm nổi bật thêm thân hình thon thả. Phải nói lúc còn trẻ bà là một bông hoa cao lãnh của đoàn văn công, nếu không cũng sẽ không được Quách Lương coi trọng, dẫu sao gia cảnh nhà bà cũng chỉ bình thường mà thôi, danh môn vọng tộc như Quách gia đối với bà mà nói đã từng là một mộng tưởng tốt đẹp.



Kha Uyển Vân thương yêu Quách Tiểu Niên vô cùng. Ở trong lòng bà, một người là Quách Tiểu Niên, một người là Quách Tử Hãn, hai người đều là tâm can bảo bối của bà."Tử Hãn, đã trễ thế này rồi, con đưa Tiểu Niên đi mẹ không yên tâm, nếu không thì cho người đi theo đi."



"Mẹ, đón tết mà, họ tới làm gì chứ? Con cũng không phải trẻ con nữa rồi, con sẽ chăm sóc Tiểu Niên thật tốt, mẹ cứ yên tâm." Quách Tử Hãn còn là một người tôn trọng sự tự do tuổi tác, dĩ nhiên không chịu nổi việc có người đi cùng mình.



"Con không phải là trẻ con sao? Được, vậy con trả lại mẹ bao lì xì mẹ mới cho đi." Kha Uyển Vân đưa tay ra, giả vờ muốn lấy lại bao lì xì mới cho Quách Tử Hãn.



Quách Tử Hãn lập tức ôm lấy tay của Kha Uyển Vân, đầu cạ vào vai bà mà nũng nịu: "Ai nha mẹ, đừng như vậy mà, con vẫn còn đi học đó, không phải trẻ con thì cũng không tính là người lớn mà."



"Hai mươi sáu rồi còn chưa dứt sữa sao?" Quách Tử Hoa từ trong nhà đi ra, vừa vặn thấy một màn này.



"Chị! Sao chị lại nói thế chứ!" Quách Tử Hãn bĩu môi không vui.



"Chị nói như nào? Tử Chương lúc lớn cỡ như em đã sớm có kinh tế độc lập rồi. Em xem em bây giờ đi? Chỉ biết xòe tay đòi tiền thôi."



Quách Tử Hoa đưa tay vỗ một cái lên đầu Quách Tử Hãn, nửa đùa cười nói.





"Hừ! Anh ta và em có thể giống nhau sao? Em là em trai ruột của chị đó." Quách Tử Hãn xoa trán trợn mắt nhìn Quách Tử Hoa nũng nịu.



"Nói bậy gì đó! Tử Chương cũng là em ruột của chị mà."



"Anh ta..."



Quách Tử Hãn chưa nói xong đã nhìn thấy Kha Uyển Vân cau mày lắc đầu với mình. Quách Tử Hãn bĩu môi, lẩm bẩm: " Chị, chị chính là thiên vị thì có."



Nói xong cậu ta liền kéo Quách Tiểu Niên nói: "Đi, chúng ta đi chơi, đừng để ý tới mẹ con nữa."




Quách Tiểu Niên chợt nhớ tới cái gì đó nên dừng bước lại, nói với Quách Tử Hãn: "Chú, con quên gọi điện chúc tết ông nội rồi, chú chờ một chút, chờ con nói chuyện điện thoại xong rồi chúng ta đi có được hay không?"



"Gọi cái gì mà gọi, không phải con đã dập đầu (*) với ông rồi sao? Ngay cả bao lì xì cũng cầm rồi, con quên rồi sao?"



"Không phải ông ấy mà là ông nhỏ!" Quách Tử Hãn tất nhiên biết Quách Tiểu Niên có ý gì, chỉ là cậu ta ngại phiền, không muốn chờ đợi.



"Trở về rồi gọi ha, đi thôi đi thôi, con không đi thì chú không đưa con đi xem pháo hoa nữa."



"Chú thật nhỏ mọn mà! Chú con sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu, hừ!"



"Cái gì mà chú con hay không chứ, chú mới là chú ruột của con đó! Cái thằng nhóc này, học mẹ con giúp đỡ người ngoài còn đâu mặc kệ người nhà. Chú không đưa con đi nữa, tự chú đi chơi vậy." Quách Tử Hãn cầm chìa khóa xe trên kệ giày ở huyền quan lên rồi phủi mông đi.



Quách Tiểu Niên vừa thấy cậu ta thật sự muốn đi, vành mắt ửng đỏ, bổ nhào vào trong ngực Kha Uyển Vân, ôm lấy bà nghẹn ngào nói: "Bà nội, chú không đưa con đi xem pháo hoa. Chú thật xấu, bà nội, con muốn xem pháo hoa, con muốn xem, con muốn xem mà..."



"Được được được, đi xem, chúng ta đi xem ha. Tử Hãn cái thằng hỗn tiểu tử này, chờ nó về xem bà xử lí nó như thế nào đây." Thật sự muốn xử lí thì cũng sẽ không để cho cậu ta tùy tiện chạy đi như vậy. Quách Tử Hoa biết, Kha Uyển Vân chỉ nói ngoài miệng như vậy mà thôi.



"Tốt lắm, vậy chúng ta cùng đi xem đi."




Quách Tử Hoa kéo Phương Hoài Minh, lúc bà cháu ba đời chuẩn bị đi xem pháo hoa thì cửa thư phòng ở tầng hai bị đẩy ra. Quách Lương trầm mặt đi ra, kêu một tiếng: "Tử Hoa."



Quách Tử Hoa quay đầu nhìn lại, sắc mặt của Quách Lương có chút khó coi khiến cô có hơi khẩn trương.



"Sao thế ba?"



"Đến thư phòng của ba một chút." Quách Lương nói xong thì xoay người trở về phòng.



Quách Tử Hoa mím môi, Phương Hoài Minh cầm lấy tay cô, hỏi: "Anh đi với em nhé?"



"Không cần đâu, anh cùng mẹ đưa Tiểu Niên đi xem pháo hoa đi, về nhà trễ một chút." Quách Tử Hoa đè thấp giọng, không muốn để cho Kha Uyển Vân nghe thấy.



"Sao thế? Ba con tìm con có chuyện gì thế Tử Hoa?" Kha Uyển Vân cũng nhìn ra Quách Lương không được bình thường lắm. Hai tháng nay chất lượng giấc ngủ của Quách Lương không tốt, lúc bà tỉnh dậy bên người thường không có một bóng người, nhưng mà đèn trong thư phòng lại sáng. Bà cũng đã hỏi qua rồi nhưng Quách Lương lại không muốn nói, bà cũng không còn cách nào khác.



"Không có chuyện gì đâu, mẹ, con đi xem một chút, mọi người đi xem pháo hoa trước đi, chốc nữa con tới tìm mọi người sau."



Quách Tử Hoa cười một tiếng trấn an với Kha Uyển Vân rồi nháy mắt với Phương Hoài Minh. Cô hít sâu một hơi rồi xoay người lên lầu.



Quách Tử Hoa chờ Phương Hoài Minh ra cửa rồi, lúc này mới vào thư phòng. Trong thư phòng, Quách Lương đang đứng ở trước bàn đọc sách, đưa lưng về phía cửa phòng. Quách Tử Hoa vào cửa, sau đó tiện tay đóng cửa lại.




Quách Tử Hoa nhẹ kêu một tiếng, Quách Lương ngẩng đầu lên, chậm rãi xoay người, một gương mặt ngay thẳng xuất hiện trước mặt cô, ánh mắt nhưng lại âm trầm.



"Tử Hoa, con biết điều thì nói cho ba, chú Tư của con cùng Tử Chương, họ đã biết rồi đúng không?"



Quách Tử Hoa nhếch mép: "Ba, ba nói cái gì vậy? Chú cùng Tử Chương biết cái gì cơ? Con cũng không nghe rõ ba đang nói cái gì nữa."



Quách Lương lạnh mặt, đưa tay dùng sức vỗ bàn một cái.




"Con còn giúp họ giấu giếm à? Ba đã gọi điện tới quân đội của Tử Chương rồi, đầu năm nó cũng không về, chuyện này là do chú con ra mặt. Chú con là ai cơ chứ? Có thể để chú con mở miệng làm ra chuyện ban ơn lấy lòng thì là chuyện nhỏ sao? Tử Hoa, con biết điều thì nói cho ba, chú con rốt cuộc đang ở đâu?"



Quách Tử Hoa cũng biết giấy không thể gói được lửa, Quách Lương sớm muộn cũng sẽ biết được, có thể kéo lâu như vậy đã coi là không tệ rồi, cô cũng đã tận lực rồi. So với việc làm lớn chuyện lên còn không bằng bình tĩnh nói chuyện với ba một chút.



Quách Tử Hoa đi tới, kéo cánh tay của Quách Lương: "Ba, ba ngồi xuống trước đi."



Quách Lương liền đẩy tay của cô ra, Quách Tử Hoa đành thở dài, nói: "Ba không ngồi thì con không nói."



Sắc mặt của Quách Lương đen đi một chút, Quách Tử Hoa xoay người ngồi xuống một bên, còn giúp rót hai ly trà, ngẩng đầu nhìn Quách Lương, một bộ chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi thì cứ mặc kệ nó đi.



Khóe miệng của Quách Lương hạ xuống, sắc mặt khó coi đến đòi mạng, cuối cùng vẫn không còn cách nào khác, ông chỉ có thể đi tới ngồi xuống bên cạnh Quách Tử Hoa.



Quách Tử Hoa cười một tiếng, đẩy ly trà tới trước mặt ông.



"Ba, con biết Tử Chương là con trai của chú... Trước tiên ba đừng có hỏi vội, ba nghe con nói đã." Quách Tử Hoa ngăn cản Quách Lương đang kích động muốn đặt câu hỏi, sâu kín thở dài, "Đã nhiều năm như vậy rồi nhưng chuyện năm đó cho tới bây giờ con vẫn chưa từng quên. Con biết, năm đó ba cùng ông nội, còn có chú Hai nữa, mọi người làm tất cả đều là vì chú, nhưng mà mọi người đã quên mất một điều rồi. Chú là người thân của mọi người, anh Thanh... Anh Thanh cũng là con người, anh ấy còn chưa tới hai mươi tuổi nữa, anh ấy vẫn còn là trẻ con!"



"Đủ rồi!" Quách Lương nắm chặt tay vịn, sắc mặt căng thẳng cắt lời Quách Tử Hoa, "Đủ rồi, con... con rốt cuộc đã biết bao nhiêu rồi?"



Quách Tử Hoa không đành lòng, Quách Lương cả đời ngay thẳng trung hậu, ông là một người tốt, nhưng người tốt cũng sẽ phạm sai lần, cũng sẽ có lần hối hận. Mộc Thanh đối với Quách Dực mà nói là nỗi đau không thể chạm vào, đối với Quách Lương mà nói cũng là người mà đời này ông không thể nào qua lại, đối diện.



Nhưng việc đã đến nước này rồi, Quách Dực cùng Trương Thanh nhất định phải ở bên nhau, Quách Tử Hoa không hy vọng ba mình đã sai lại thêm sai nữa.



"Ba..." Giọng Quách Tử Hoa nghẹn ngào, hai tay nắm lấy tay Quách Lương. Đây là bàn tay mà từng khiến cô cảm thấy rất an tâm, hôm nay nó lại đang run rẩy, "Ba, Tử Chương là con trai của chú, là đứa con trai mà anh Thanh dùng mạng mình để đổi lấy, những điều này con đều biết hết. Năm đó ông nội một lòng muốn đưa Tử Chương tới bên chú là bởi vì tất cả mọi người đều biết chuyện này, duy chỉ có chú... Duy chỉ có chú là không biết, cho nên chú cứ như vậy, một mình lẻ loi phiêu bạt ba mươi năm. Chú vẫn giống như chú của năm đó, nhưng mà con biết, nhiều năm như vậy rồi, chú như đã rời khỏi cái nhà này, trở thành một người xa lạ. Tim của chú lạnh lẽo như băng, không phải là không có tình cảm mà là cảm giác của chú đã sớm cạn kiệt rồi."



_______________________



(*) dập đầu: