Nhà Có Chính Thê

Chương 207: Nói Chuyện Thật Tốt Một Chút




Lúc Dương Tuyền thấy tin nhắn của Hạ Phạm Hành thiếu chút nữa đã ngã từ trên giường xuống, thật may giường cách mặt đất không cao, Dương Tuyền kịp thời đưa tay đỡ, ổn định thân hình, từ trên giường nhảy cỡn lên, tại chỗ xoay một vòng như con ruồi không đầu, cầm điện thoại di động khó hiểu khẩn trương vô cùng.



"Làm thế nào bây giờ? Chuẩn bị à? Đúng, chuẩn bị!"



Ném điện thoại đi, Dương Tuyền ngồi xổm người xuống kéo tủ đầu giường ra, lấy ra một bình sứ nhỏ tinh xảo từ bên trong. Dương Tuyền nhìn chai, do dự một hồi rồi nắm chặt tay lại, mặt đầy kiên định.



Quách Tử Chương cùng Quách Dực ăn cơm trưa xong mới tới, thật là không ai giống như tính của anh cả. Dương Tuyền đợi chừng năm giờ, bực đến độ cơm trưa y còn chưa ăn, thuận tay cầm li rượu trên bàn uống trà lên uống một ngụm.



Đều nói lúc tâm tình không tốt thì uống rượu ngược lại càng dễ say, Dương Tuyền bình thường tửu lượng cũng không tệ, vào lúc này uống một chút rồi lại dừng một chút, thật là có chút choáng váng.



Quách Tử Chương ở ngoài cửa nhấn chuông nửa ngày y mới từ trên ghế salon phục hồi tinh thần lại, giật mình ngồi dậy, vội vàng muốn đi mở cửa. Lúc đi được nửa đường y lại nhớ tới có việc quan trọng chưa làm nên lại vòng trở lại, móc chai từ trong túi ra, rót chất lỏng bên trong vào một chai rượu đỏ, rót xong rồi thì ném chai không xuống đất, dùng chân đá vào dưới đáy ghế sa lon. Y cầm bình rượu kia lên lắc lắc rồi buông xuống, lại cầm một chai khác lên uống hai ngụm, lúc này mới vội vã đi mở cửa.



Cửa vừa mới được kéo ra, Quách Tử Chương đang xoay người chuẩn bị rời đi, nghe thấy tiếng vang thì quay đầu lại, nhíu mày nhìn Dương Tuyền: "Tôi còn tưởng rằng cậu không ở nhà."





Dương Tuyền giơ một tay lên dựa vào khung cửa, nghiêng đầu mặt đầy chán chường, nhìn Quách Tử Chương hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"



Y há miệng, miệng đầy mùi rượu có thể ngộp chết người ta, Quách Tử Chương yên lặng ngửa cổ về sau, đầy ghét bỏ.




Dương Tuyền đợi anh năm tiếng đồng hồ, cuối cùng chờ được lại là biểu tình ghét bỏ muốn chết, tức giận tới ngứa răng liền nhào tới ôm lấy Quách Tử Chương say bí tỉ.



"Cậu có ý gì hả? Có ý gì hả! Cậu đang đùa bỡn tôi phải không? Cậu nhìn tôi bị cậu hại đến thảm như vậy còn chưa đủ phải không? Cậu có phải muốn tôi móc tim móc phổi ra cậu mới chịu nhìn thẳng tôi đúng không?"



Lộc cộc! Cửa đối diện nhà trọ bị người đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặt đầy sợ hãi nhìn hai người bọn họ, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.



Dương Tuyền hung dữ trừng gã: "Nhìn cái gì vậy! Chưa thấy qua hai người gây gổ sao? Cút vào ngay, cẩn thận tao đánh cho mẹ mày cũng không nhận ra được bây giờ...A."




Trên bụng bị Quách Tử Chương đánh một quyền, Dương Tuyền cảm giác dịch mật bên trong cũng sắp trào ra ngoài rồi, gương mặt tái xanh hết sức khó coi. Quách Tử Chương cười cười nói với người kia: " Xin lỗi, em trai tôi uống nhiều rồi, xin lỗi."



Vừa nói anh vừa quay đầu trợn mắt nhìn Dương Tuyền: "Đi vào! Đừng ở chỗ này làm chuyện xấu hổ mất mặt."



"Tôi không vào!" Dương Tuyền nắm lấy khung cửa không thả, "Cậu đánh tôi, cậu lại đánh tôi!"



Quách Tử Chương biết người nọ còn đang nhìn, mặt mũi của anh bị Dương Tuyền đánh mất hết rồi.




"Còn không đi vào có tin bây giờ tôi diệt cậu không!"



"Được, cậu tới đi, tôi để cho cậu diệt đấy, dù sao tôi sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa." Dương Tuyền thích mềm không thích cứng, nếu không cũng sẽ không mỗi lần đều bị chọc cho xù lông, Quách Tử Chương càng nói như vậy y càng mạnh hơn. Xem full tại wordpres/facebook James Neverland.




Quách Tử Chương cảm thấy bản thân bị ngu rồi, nói những thứ này với tên nhị thiếu này có ích lợi gì cơ chứ. Anh dứt khoát khom người nhấc Dương Tuyền lên, trực tiếp vào cửa, đóng cửa lại!



"A!"



Dương Tuyền còn chưa kịp phản ứng đã bị Quách Tử Chương trực tiếp ném tới trên ghế sa lon, sau ót đụng vào tay vịn, tuy nói là mềm nhưng bất thình lình bị đụng vào như vậy cũng thật đau, Dương Tuyền đưa tay sờ một chút, đã sưng lên thành cục rồi.



"Quách Tử Chương, cậu mưu sát tôi à!"



Dương Tuyền đỏ mắt mà mắng, Quách Tử Chương hừ lạnh một tiếng, căn bản không muốn để ý tới y, quay đầu quét mắt nhìn chai rượu trên bàn uống trà, cười lạnh nói: "Dương Tuyền, cậu muốn làm gì? Ban ngày đóng cửa ở nhà mua say sao?"