Nhà Có Chính Thê

Chương 72: Đi khám bác sĩ




Lại là một đêm mất ngủ. Quách Tĩnh Tĩnh nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn xà nhà. Hậu viện vang lên tiếng gà gáy năm giờ sáng, trong phòng vẫn một mảnh tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón, bỗng nhiên một ánh sáng chiếu qua cửa sổ phòng Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu đi xem, không chờ bao lâu liền nghe thấy tiếng xe hơi từ xa đến gần.



Bánh xe lăn trên mặt đất, cuối cùng đi lên đường đá, tiếng két trong buổi sáng yên tĩnh nghe rất rõ ràng. Đoạn đường đá không nhiều. Mười năm đầu chính phủ cho sửa đường xi măng, mặc dù không rộng nhưng đối với nhà ở nông thôn, cơ hồ mọi nhà đều có một mảnh đất trống rộng rãi ở đằng trước cửa gọi là đôn tử. Đôn tử thuộc về từng hộ gia đình, lúc sửa đường không có bao, có vài gia đình đành chịu trải xi măng trên đôn tử, một vài hộ cũng chỉ trải lên một lớp đá, khi trời mưa không đến nỗi khi ra cửa đạp phải bùn hoặc ngã là được.



Đôn tử ngoài nhà Quách Tĩnh Tĩnh là trải đá, xe hơi lúc này dừng ở đôn tử ngoài cửa nhà. Bởi vì ánh đèn ngoài cửa sổ vô cớ đến gần, chiếu sáng phòng Quách Tĩnh Tĩnh như ban ngày, nhưng chỉ trong nháy mắt ánh đèn đã không còn, tiếng bánh xe lăn cũng không thấy, hết thảy lại một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh.



Nhưng lòng Quách Tĩnh Tĩnh làm thế nào cũng không bình tĩnh được.



Cứ như vậy lại nằm không tới năm phút, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn vén chăn lên xuống giường. Cậu không đi tới cửa sổ để nhìn mà mặc quần áo tử tế rồi kéo cửa phòng ra đi ra ngoài.



Quách Tĩnh Tĩnh không có mở đèn vì sợ đánh thức Trương Thanh, cũng may là ở trong nhà mình chính là nhắm hai mắt đi cũng không thành vấn đề. Lúc cậu kéo cửa sổ ra Quách Tĩnh Tĩnh mơ hồ nhìn thấy Hạ Phạm Hành dựa vào cửa xe đứng, ngẩng đầu nhìn bên này.



Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, đóng cửa lại đi tới chỗ Hạ Phạm Hành.



"Làm sao lại dậy sớm như vậy?"



Hạ Phạm Hành không nghĩ tới cậu sẽ xuất hiện mặc dù đèn trong phòng không được bật lên. Hắn vội vàng vứt bỏ điếu thuốc vừa mới hút được mấy lần trong tay xuống, quay đầu nhìn về một bên hơi thở nặng nề, lúc này đi tới bên Quách Tĩnh Tĩnh.



"Tôi đánh thức em à? Xin lỗi em."



Hạ Phạm Hành nở nụ cười yếu ớt, nhìn so với lúc bình thường cũng không có gì khác nhau. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn gương mặt hắn, há miệng nhưng không biết mình nên nói cái gì.



Rạng sáng là thời điểm nhiệt độ thấp nhất trong ngày, ở phương nam không khí độ ẩm lớn, gió lạnh thổi qua thấm vào trong xương cốt, dù mặc áo nhiều đến mấy, dày đến mấy cũng không có tác dụng.



Hạ Phạm Hành thấy Quách Tĩnh Tĩnh nhìn mình không nói chuyện, đưa tay cầm lấy cổ tay cậu, ôn nhu nói: "Vào trong xe rồi nói, bên ngoài quá lạnh."



Đại khái là do bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình lạnh như băng, Quách Tĩnh Tĩnh không thể giống như trước đây hất ra được, đi theo Hạ Phạm Hành ngồi vào trong xe. Hạ Phạm Hành mở máy điều hòa cùng đèn chiếu sáng trong xe lên, lúc thấy mặt Quách Tĩnh Tĩnh chân mày cũng cau lại.



"Làm sao sắc mặt kém như thế? Thân thể không thoải mái sao?"



Quách Tĩnh Tĩnh không đáp lời, nhìn Hạ Phạm Hành ánh mắt hết sức phức tạp. Cậu nói: "Hạ Phạm Hành, tôi gần đây thật sự rất tệ hại."



"Tôi biết." Hạ Phạm Hành nhìn cậu đáp.



"Tôi rõ ràng đã chọn lựa chọn chính xác nhất nhưng tôi lại cảm thấy mình như kẻ làm nên tội ác tày trời!"





Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống. Cậu giơ tay lên lau một chút, nhưng mà càng lau thì nước mắt rơi càng nhiều. Hạ Phạm Hành thấy cậu như vậy, hai quả đấm nắm chặt, sắc mặt thâm trầm mà ngưng trọng.



"A Tĩnh, em trong lòng bây giờ rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Bất kể em nghĩ như thế nào, tôi vẫn là câu nói kia, tôi sẽ không ngăn cản ngươi quyết định của em. Tôi tôn trọng lựa chọn của em."



"Tôi biết!"



Đây là lần đầu tiên Hạ Phạm Hành thấy Quách Tĩnh Tĩnh rống to. Gân xanh trên trán Quách Tĩnh Tĩnh nổi lên rõ rệt, nóng nảy đẩy hắn về phía nhiên điểm.



"Tôi biết anh tôn trọng lựa chọn của tôi. Hạ Phạm Hành, anh rõ ràng chỉ muốn đứa bé này! Tôi tình nguyện anh ngăn cản tôi, mắng tôi đánh tôi đều được, nhưng anh hết lần này tới lần khác lựa chọn phương thức như vậy. Anh dùng lòng tốt của mình từng bước từng bước ép sát, thật ra thì trong lòng anh cho tới bây giờ cũng không buông tha cho việc lưu lại nó! Hạ Phạm Hành, anh căn bản cũng không phải là người tốt! Đừng có dùng vẻ mặt dối trá ấy mà đối phó với tôi!"



"Quách Tĩnh Tĩnh, em đừng nói tôi như vậy." Sắc mặt Hạ Phạm Hành trong nháy mắt cũng trở nên không dễ coi."Huống chi, đối với em mà nói, ý của tôi có quan trọng không? Ở trong lòng em em coi tôi là cái gì? Em cảm thấy tôi trừ việc nói tôn trọng em thì tôi còn có thể nói gì đây?"



Bầu không khí trở nên càng ngày càng ngưng trọng. Quách Tĩnh Tĩnh cứng đầu cứng cổ, trên mặt quật cường khiến cho Hạ Phạm Hành nhức đầu. Giữa bọn họ vốn là tràn ngập nguy cơ, nếu tiếp tục như vậy nữa chỉ sẽ làm cho tình huống giữa hai người trở nên càng tồi tệ hơn.



"A Tĩnh." Hạ Phạm Hành thỏa hiệp trước, "Em trước tiên tỉnh táo lại, bây giờ không suy nghĩ gì cả, hết thảy chờ gặp được bác sĩ rồi sau đó mới quyết định, có được hay không?"



Hạ Phạm Hành vừa nói, xoay người lại mở cửa xe.



"Tôi đi ra bên ngoài hút điếu thuốc, em ngồi nghỉ ngơi một hồi, chờ trời sáng hẳn chúng ta sẽ lên đường."



Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết mình mới vừa có chút xung động, nhưng những lời này một mực giấu ở trong lòng cậu quả thực quá khó khăn, nói hay không nói cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.



Hạ Phạm Hành đi lên đại lộ, đưa lưng về phía trạm xe ở đường cái đối diện. Vào lúc này nhiệt độ lạnh đến mấy cũng sẽ không lạnh hơn trong lòng hắn. Từ trong túi móc ra bao thuốc lá, tay rút điếu thuốc ra bỗng nhiên dừng lại, Hạ Phạm Hành có chút thô lỗ đem bao thuốc lá ném ra ngoài, cứ như vậy một mực đứng ở đằng kia cho đến khi trời sáng.



Chờ Trương Thanh thức dậy, trên tóc Hạ Phạm Hành ướt đẫm hạt sương, hắn cự tuyệt lời mời Trương Thanh, Hạ Phạm Hành không ăn điểm tâm, chờ sau khi bọn họ ăn xong, trực tiếp lái xe mang hai cha con bọn họ cùng đi Tể Ninh.



Bệnh viện bên kia dĩ nhiên đã sớm sắp xếp xong xuôi. Sáng sớm người đến bệnh viện cũng không ít. Lúc Hạ Phạm Hành đến, y tá dẫn bọn họ đến thang máy riêng, phòng viện trưởng cũng đi ra, người biết chuyện hôm nay cũng không có nhiều, biết tình huống cụ thể càng ít hơn. Dương Tuyền đứng ở cửa phòng viện trưởng chờ sẵn. Lúc Dương Tuyền gặp lại Quách Tĩnh Tĩnh đúng là rất khó tưởng tượng. Tại sao một người đàn ông lại mang thai?



Đại khái là chú ý tới ánh mắt khác thường của Dương Tuyền, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy rất không thoải mái, chân mày cũng cau lại. Hạ Phạm Hành không dấu vết đứng ở giữa cậu cùng Dương Tuyền, hỏi: "Người tới rồi sao?"



Dương Tuyền gật đầu: "Mười phút trước đã đến rồi, đi thôi."



Dương Tuyền đẩy cửa ra, Hạ Phạm Hành lại không động, quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu liền đối mặt với tầm mắt của Hạ Phạm Hành. Cậu nói với Hạ Phạm Hành: "Tôi có thể nói yêu cầu một lần hay không?"




"Em nói đi."



"Tôi muốn một mình đi vào."



Giọng điệu khẳng định như vậy thì không tính là yêu cầu mà là quyết định. Hạ Phạm Hành không đáp lời, Quách Tĩnh Tĩnh cứ như vậy đối mặt với hắn, ánh mắt kiên định.



"A Tĩnh, không được, ba phải đi vào với con." Hạ Phạm Hành còn chưa lên tiếng, Trương Thanh đã không nhịn nổi, kéo tay con trai mặt đầy lo âu.



Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nói với y: "Ba, con muốn tự mình đi xác nhận, ba ở bên ngoài chờ con là được rồi."



"A Tĩnh..."



Trương Thanh vẫn không yên tâm, Hạ Phạm Hành nhưng lại đồng ý.



" Được, trước tiên tôi đưa em vào."



Hạ Phạm Hành nói xong, bước một bước vào cửa. Quách Tĩnh Tĩnh âm thầm hít một hơi, buông tay Trương Thanh chuẩn bị theo sau nhưng Trương Thanh lại không thả. Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn Trương Thanh, Trương Thanh không cưỡng được cũng chỉ có thể lựa chọn buông ra.



"A Tĩnh, con đừng sợ, ba sẽ một mực phụng bồi con."



Quách Tĩnh Tĩnh không quay đầu, nâng gót chân theo Hạ Phạm Hành vào cửa. Phòng viện trưởng có hình dáng như thế nào Quách Tĩnh Tĩnh cũng không có tâm tư nhìn, chỉ thấy có hai người ngồi trên ghế salon ở khu nghỉ ngơi, một người phỏng đoán tầm sáu mươi bảy mươi tuổi, trên mặt có nhiều chỗ đã lão hóa, có nhiều chỗ còn xuất hiện vết chân chim. Nhưng cho dù như vậy, ánh mắt ông nhìn thanh minh lại cơ trí. Ông nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, khóe miệng nở nụ cười hòa ái lại thân thiết.




Một người khác không già nhưng cũng không trẻ tuổi, phỏng đoán tầm ba mươi bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc, ngũ quan đàng hoàng, vóc dáng rất giống ông già kia, đoán chừng là hai cha con. Người nọ đang nói chuyện với Hạ Phạm Hành.



"Cho nên cậu ấy hy vọng có thể một mình nói chuyện với ông Bàng một chút, không biết là có rảnh hay không?"



Người đàn ông không lên tiếng, cha anh ta liền mở miệng trước: "Nếu như vậy, Chiêm Viên, con với Hạ tiên sinh ra ngoài trước đi."



"Dạ ba. Hạ tiên sinh, mời."



Hạ Phạm Hành gật đầu, đi theo vị kêu Chiêm Viên này đi ra ngoài. Lúc đi qua bên người Quách Tĩnh Tĩnh, Hạ Phạm Hành ngừng một chút, giới thiệu cho cậu.



"Bàng tiên sinh là cha của bác sĩ Bàng, bản thân cũng là một bác sĩ, liên quan tới tình huống của em ông ấy so với bác sĩ Bàng còn rõ hơn. Em kiểm tra một chút, chớ quá khẩn trương, có chuyện gì thì gọi tôi."




Nói xong hắn đưa tay vỗ vai Quách Tĩnh Tĩnh, lúc này mới nhấc chân ra cửa.



Trong phòng viện trưởng lần này cũng chỉ còn lại có hai người Quách Tĩnh Tĩnh cùng ông Bàng. Mặc dù trước đây trong lòng có đầy lời muốn hỏi nhưng vào lúc này, Quách Tĩnh Tĩnh hết lần này tới lần khác cái gì cũng không nói được, chỉ có thể cứng ngắc đứng tại chỗ tựa như một tượng đá.



Cuối cùng vẫn là ông Bàng bắt đầu trước, ông lão từ ái nói với cậu: "Tới đây, đứa nhóc này, đến bên này ngồi."



Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu đi tới trước mặt lão nhân, ngồi xuống bên người ông.



Ông Bàng thân thiện nói: "Đừng khẩn trương, chúng ta trước không vội bắt mạch. Ta biết cháu trong lòng khẳng định đều là nghi vấn, nhìn bộ dáng kia của cháu chắc mới đầu hai mươi thôi à?



"Hai mươi ba ạ." Quách Tĩnh Tĩnh thanh âm cũng cứng ngắc.



Ông Bàng gật đầu, thở dài nói: "Hai mươi ba, vẫn là quá nhỏ. Nhóc con, bị dọa sợ rồi đúng không?"



Một khắc kia, Quách Tĩnh Tĩnh trong hốc mắt nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống. Mặc dù chuyện mang thai xảy ra trên người mình Quách Tĩnh Tĩnh biểu hiện một mực coi như lý trí, nhưng là lần này cậu thật sự bị dọa sợ.



Ông Bàng thấy cậu như vậy biết đứa nhỏ này cũng không dễ dàng, đưa tay vỗ vai Quách Tĩnh Tĩnh, từ từ chờ cậu khôi phục ưu tư.



Sau một lát, Quách Tĩnh Tĩnh cuối cùng cũng bình phục tâm tình, ngẩng đầu hết sức thận trọng hỏi ông Bàng một lần: "Ông ơi, trên cái thế giới này thật sự có đàn ông sinh con sao?



Ông Bàng gật đầu: "Có, hơn nữa đứa bé kia là một vãn bối của ta, lớn hơn cháu vài tuổi, nhưng lúc thằng bé mang thai so với cháu còn nhỏ hơn. Đứa ngốc ấy cũng sắp sáu tháng còn không biết mình mang thai, mơ mơ hồ hồ, ngay cả ba đứa trẻ là ai cũng không biết."



Quách Tĩnh Tĩnh có chút gấp gáp hỏi: "Con thì sao? Cậu ấy muốn con sao?"



"Tiểu tử kia tính tình cương ngạnh, khi gặp loại tình huống đó thằng bé tình nguyện thôi học để sinh con."



"Phải không? Vậy... Đứa bé là trai hay là gái? Sức khỏe thế nào?"



"Khỏe lắm! Một đôi gái trai sanh đôi, khỏe mạnh lắm ấy."



"Gái trai sinh đôi?" Quách Tĩnh Tĩnh giật mình, cậu không nghĩ tới người kia mang bầu lại là trai gái sinh đôi.